*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*********
Ngày hôm sau khi Lâm Mộc thức dậy, bé con nằm trong lòng vẫn còn đang ngủ ngọt ngào, Lâm Mộc đương nhiên không muốn đánh thức bé con dậy, cho nên cẩn thận mặc xong quần áo liền ôm cục cưng ra lều trại, xem ra bữa sáng phải do Patrick chuẩn bị.
Patrick nấu cháo thịt cho Lâm Mộc và cục cưng, còn y thì ăn thịt nướng. Patrick thì bận rộn, còn Lâm Mộc thì ôm cục cưng ngồi ở một bên thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với Patrick.
Thời điểm mùi thịt phiêu tán, bé con cũng tỉnh dậy. Lâm Mộc thấy cục cưng tỉnh lại liền nhìn cậu chăm chú sợ cậu biến mất, cười cúi đầu hôn lên trán bé con.
Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi “Patrick, cháo được chưa?”
“Sắp rồi.”
Bé con rất thích cháo thịt, Lâm Mộc còn kêu Patrick luộc ít trứng để cho bé con ăn trên dọc đường đi.
Lâm Mộc vừa dùng thìa gỗ nhỏ đút cho cục cưng vừa ăn thịt mà Patrick đưa đến bên miệng sau đó lại ăn miếng cháo y đút.
Lâm Mộc thấy bé con trong lòng ăn vui vẻ “Bé con thật dễ nuôi. Thích ăn thịt là tốt.” Nhìn bé con mặc áo sơ mi trong lòng cậu “Không biết nên gọi cục cưng là gì, Patrick, không bằng chúng ta đặt tên cho cục cưng đi.”
Patrick gật đầu, “Vậy Mộc Mộc lấy đi. Đứa nhỏ này rất thích em.”
“Được” Lâm Mộc vừa xoa bụng nhỏ cho cục cưng, vừa nghĩ nên đặt tên gì cho bé, ánh mắt khi nhìn thấy cái đuôi của bé con, nghĩ đến đến lúc trước cậu xem phim hoạt hình bảy viên ngọc rồng, nghĩ đến nhân vật đáng yêu khổng lồ đó, “Cục cưng của chúng ta gọi là Gohan đi. Bé con có cái đuôi thật dài, gọi là Gohan thích hợp nhất.”
Patrick không biết vì sao gọi Gohan lại thích hợp, nhưng mà y cũng hiểu tên này không tệ, lại là do Lâm Mộc lấy nên không có ý kiến gì, chủ yếu là ở trong lòng Patrick, cái tên cũng chỉ là xưng hô mà thôi. Cho nên giờ phút này tên của bé con là Gohan.
Hai người thừa dịp trời mát mà bắt đầu chạy, bởi vì mang theo bé con, vẫn bay ở trên trời cho tiện, cho nên tận dụng mọi khả năng chạy khi trời mát.
Bé con được Lâm Mộc ôm vào trong lòng ngồi trên thân thể to lớn của Patrick, thời điểm bay lên, bé con rất vui vẻ mà nở nụ cười, làm cho Lâm Mộc rất vui mừng.
Do có bé con cho nên tốc độ đi đường của hai người liền càng chậm, mỗi ngày bọn họ chỉ đi vào lúc sáng sớm và chiều tối, thời điểm nắng chói chang thì nghỉ ở trong rừng rậm. Đương nhiên thời điểm đó bọn họ bình thường tìm chỗ nghỉ ngơi sẽ không đi, cho đến khi mát mẻ mới khởi hành đi tiếp. Cũng không đi ở trong rừng giống như bình thường. Chủ yếu là Patrick không muốn Lâm Mộc mệt, dù sao ôm đứa bé vẫn sẽ mệt.
Trời sáng, mặt trời còn chưa nhú ra, Patrick bọn họ giống như mọi khi bay trên bầu trời. Thời điểm vừa mới bắt đầu cục cưng Gohan còn tò mò vì bay trên trời nên hai mắt lúc nào cũng nhìn xem bốn phía, nhưng thời gian trôi qua, mới mẻ cũng sẽ hết, cục cưng Gohan lại thích nằm trong lòng của Lâm Mộc mà ngủ.
Lâm Mộc nhìn thấy cục cưng Gohan ngủ tron lòng mình, trong lòng tính toán cũng sắp tỉnh rồi.
“Patrick, chúng ta tìm chỗ nghĩ ngơi thôi, nóng quá rồi.”
Patrick nghe thấy lời Lâm Mộc nói liền bắt đầu chú ý nhìn phong cảnh phía bên dưới, muốn tìm nơi thích hợp để nghỉ ngơi.
Lâm Mộc nói xong thì cẩn thận lấy ba lô đến, lấy ống trúc đựng nước mật và một cái trứng luộc ra, làm xong thì Gohan cũng vừa tỉnh dậy.
Giống như mọi lần khi Gohan tỉnh thì Lâm mộc mỉm cười hôn nhẹ bé con “Gohan tỉnh rồi, có đói bụng không?”
Mấy ngày này bé con đã biết Gohan là gọi bản thân mình, mỗi lần Lâm Mộc gọi nó đều sẽ quay đầu lại nhìn, làm cho Lâm Mộc cảm thấy khá thành công, chỉ là đứa nhỏ tầm một tuổi sẽ nói chuyện, nhưng Gohan ngoại trừ cười khanh khách hoặc khóc hu hu vài cái sẽ không phát ra âm thanh nữa, không có ý muốn nói chuyện. Lâm Mộc dạy rất nhiều cũng không có tiến bộ gì, trong lòng hơi lo lắng, dù sao cục cưng nhà Liya được một tuổi lại nói chuyện rất rõ ràng.
Lâm Mộc nhìn bộ dáng mơ màng của Gohan, cẩn thận đút nước mật cho bé, sau đó bóc trứng cho bé ăn. Con nít luôn dễ bị đói, cho ên Lâm Mộc luôn sẽ chuẩn bị hai quả trứng luộc để trong ba lô, đương nhiên còn có cả trái cây, nhưng trứng có dinh dưỡng hơn, Lâm Mộc bình thường đều cho bé ăn trứng luộc trước.
Sau khi đút hết quả trứng luộc liền cho uống một ngụm nước mật, Patrick cũng tìm được nơi thích hợp để nghỉ ngơi.
Lần này Patrick bọn họ tìm được chỗ nghỉ gần bờ sông, hai người rơi xuống đất liền bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Mà Lâm Mộc sau khi trải thảm da thú lên trên mặt đất liền để cục cưng Gohan ngồi trên đó chơi, còn cậu thì giúp đỡ Patrick đi rửa sạch đồ ăn dùng cho bữa trưa, nhưng mà cuối cùng công tác này vẫn do Patrick làm, Lâm Mộc thì chơi cùng Gohan, dạy Gohan đi. Hiện giờ cục cưng Gohan còn chưa biết đi, thích nhất chính là đi qua đi lại trên thảm.
Lâm mộc nắm tay cục cưng luyện tập đi đường, khi Gohan mệt thì dạy bé gọi ba ba.
“Cục cưng theo ba học nào, ba ba.”
“Ha ha —-“
“Ba…..Ba”
“Ha ha —-“
…………
Mỗi lần Lâm Mộc dạy cục cưng phản ứng đều là cười hì hì, cuối cùng Lâm Mộc nhịn không được bẹo má cục cưng “Ai nha, cục cưng thật không nể mặt gọi ba ba gì hết.”
Patrick làm xong công việc trở về liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa, cảm thấy bức tranh này thật đẹp, làm cho trong lòng người ta tràn đầy yêu thương.
Patrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, ôm Gohan lên đùi để cho bé chơi tiếp. Lúc trước bé con chống cự lại Patrick, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này bé con đã tiếp nhận Patrick rồi.
Patrick nói “Giữa trưa ăn gì?”
“Không có món gì muốn ăn hết. Trời nóng làm em chẳng có ham muốn ăn uống.”
“Ăn mì lạnh nhé?” Patrick hỏi, ngày hôm qua Lâm Mộc làm mỳ lạnh y ăn rồi cảm thấy khá ngon, Lâm Mộc cũng nhiều một chút, nghĩ hôm nay ăn mỳ lạnh cũng không tệ.
Lâm Mộc nghĩ nghĩ thấy không tệ “Giữa trưa nấu canh ngọt cho cục cưng uống, dùng ngân nhĩ nấu. Canh để lạnh dùng giải khát rất tốt. Nếu có thể tìm được đậu xanh thì tốt rồi, mùa hè uống canh đậu xanh là tuyệt vời nhất.” Lâm Mộc vừa nói vừa chơi với Gohan, mấy ngày nay sắc mặt của bé con đã hồng nhuận, mặc quần áo do Lâm Mộc làm cho liền cảm thấy rất đáng yêu.
Hiện giờ cách thời gian ăn cơm trưa còn một lúc nữa, Lâm Mộc thấy còn thời gian liền lấy vải và kim chỉ ra chuẩn bị làm một cái yếm cho cục cưng. Mùa hè con nít mặc yếm rất mát mẻ.
Thời gian cơm trưa.
Lâm Mộc để bé con ngồi trên tấm thảm để cho bé tự chơi, nhưng mà thảm phải để nơi gần chỗ bọn họ, bằng không Gohan sẽ kháng nghị.
Mỳ lạnh làm rất nhanh, không bao lâu thì xong rồi. Mà Patrick nướng thịt thì quá thơm. Patrick làm thịt nướng mật, tuy y càng thích thịt nướng có thêm thì là, nhưng Lâm Mộc nói mùa hè ăn nhiều thì là không tốt, y cũng đã khống chế lượng ăn, đương nhiên, thịt nướng mật cũng không tệ.
Hương vị của thịt nướng mật và thịt chiên phiêu tán khắp nơi, nghênh đón một vị khách nhỏ.
Lâm Mộc nhìn thấy một chú gấu con cao tầm năm mươi cm màu rám nắng cách bọn họ không xa đang nhìn thịt nướng trong tay Patrick chảy nước miếng rầm rầm. Không thể phủ nhận, Lâm Mộc bị chú gấu đầy lông tơ giống gấu Teddy moe cả người, nhưng thấy Patrick mặt không thay đổi cũng không để ý đến chú gấu con kia. Lâm Mộc thấy Patrick như vậy liền áp chế xung động muốn xoa nắn đối phương.
Gấu nhỏ một mực đứng ở nơi cách bọn họ họ hơn hai mươi mét nhìn thịt nướng chảy nước miếng ròng ròng. Điều này làm cho Lâm Mộc đang ăn thịt thật sự không đành lòng ăn, cậu nhìn Patrick, cuối cùng hỏi “Có thể cho nó một ít được không?’
Patrick biết Lâm Mộc thích những sinh vật bé nhỏ, cũng liền gật đầu.
Thấy Patrick đồng ý, Lâm Mộc vui vẻ vẫy tay với gấu con “Nhóc lại đây, cho nhóc ăn thịt.”
Nhóc con kia cảnh giác nhìn cậu một cái, cuối cùng cũng nhịn không được sự hấp dẫn của mỹ thực mà đi đến chỗ bọn họ. Nhìn gấu con nhỏ như vậy thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Khi gấu con đi đến bên người bọn họ thì Patrick tùy tay ném thịt nướng cho nó, chỉ thấy chú gấu con kia đớp lấy miếng thịt rồi chạy đến phía sau gốc cây rồi mới bắt đầu ăn. Thấy nhóc con kia cẩn thận như vậy, Lâm Mộc thấy ngoài ý muốn, lúc này Lâm Mộc ý thức được “Sao nhóc con kia lại xuất hiện một mình ở trong rừng?” Phải biết rằng ấu tể ở thế giới này chính là bảo bối, khi bọn họ còn nhỏ được bảo hộ trong bộ lạc, sao có thể để cho nhóc con kia ở trong rừng rậm đầy nguy hiểm chứ.
“Chẳng lẽ cũng bị vứt bỏ?”
Patrick lắc đầu, chú gấu con này rõ ràng có người nuôi.
Lâm Mộc thấy Patrick nói không phải bị vứt bỏ, trong lòng mới thở phào, bằng không trong vòng vài ngày mà nhặt được hai đứa con trai, trong lòng Lâm Mộc nhất định sẽ không dễ chịu.
“Chẳng lẽ nhóc con này trộm chạy ra.” Vừa mới nghĩ thế Lâm Mộc liền phủ định, nếu nhóc con tự trộm chạy ra, chỉ bằng thân thể nhỏ bé của nó sẽ không sống tốt trong rừng rậm này, mà rõ ràng trên người nhóc con kia không có vết thương gì. Bộ dáng cũng không gầy yếu.
“Chắc nó đi lạc với người nhà.” Patrick nói, tuy trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng điều này không có quan hệ gì với y nên sẽ không nghĩ nữa “Mộc Mộc, nhanh ăn cơm đi.”
Lâm Mộc ăn xong chén mỳ lạnh thì nhóc gấu con kia cũng ăn xong hai miếng thịt nướng bự, Lâm Mộc cho nó uống một chén canh, điều này làm cho nhóc con ăn ở chỗ cách bọn họ xa xa cũng yên tâm đi đến trước mặt bọn họ.
Lâm Mộc đối với gấu con rất nhiệt tình, có thể vì chuyện này nên bé con ở trong lòng cậu cảm thấy bản thân bị bỏ qua nên đã kêu “Papa”, Lâm Mộc nghe thấy lời này liền kích động, lập tức ôm Gohan hung hăng hôn một cái, “Patrick, cục cưng gọi em là ba ba kìa!” Trong lòng kiêu ngạo, ba ba ngốc nuôi con sẽ luôn vui vẻ khi đứa con tiến bộ, huống chi cục cưng còn mở miệng gọi cậu là ba ba đó.
Patrick cũng vui mừng khi cục cưng nói chuyện, như vậy bọn họ sẽ không lo lắng nữa. Nhưng mà cũng bởi vì vậy, Patrick tính toán dù sao cũng phải làm cho Gohan bé nhỏ nhanh chóng gọi y là phụ thân.
Khi gấu con uống hết chén canh, một thú nhân cao lớn xuất hiện. Bộ dáng của thú nhân rất sốt ruột, khi nhìn thấy gấu con không bị gì ở trước mặt bọn họ thì thở phào một hơi.
“Arake, sao con lại chạy loạn thế.” Người tới rõ ràng rất tức giận, nhưng mà gấu con lại không sợ hãi, nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy đến trước mặt người đó, mà thú nhân xa lạ này thì thuần thục ôm gấu con lên.
“Tôi là Trew, cám ơn hai người đã cho Arake thức ăn.”
Lâm Mộc nhìn thấy mặt Patrick không thay đổi chút nào cũng không phản ứng lời Trew nói, chỉ có thể cười với đối phương “Không khách khí, gấu con rất đáng yêu. Cái kia…….anh đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn.” Thú nhân rất thành thực, nói xong cũng ý thức được, sau đó nói “Tôi không phải muốn ăn đồ ăn của hai người, tôi chỉ là……khi tôi đi săn về không thấy Arake nên sốt ruột đi tìm nên còn chưa kịp ăn.”
Lâm Mộc cảm khái về sự đơn thuần của thú nhân, Trew cũng làm cho Lâm Mộc có ấn tượng tốt.
“Tôi đi săn thú.” Nói xong bỏ Arake xuống liền bay đi mất tiêu.
Lâm Mộc cười với Patrick “Người này không tệ.”
Đối với loại sự tình Lâm Mộc thưởng thức thú nhân khác này Patrick tự nhiên sẽ không nói.
Lâm Mộc cũng không phải cần Patrick nói gì, thấy gấu con bị buông ra ngồi trên mặt đất nhìn trái nhìn phải. Liến ngoác nó nói “Arake ăn no chưa? Có còn ăn gì nữa không?”
Arake lắc đầu, tuy nó còn muốn ăn, nhưng mà nó đã no căng bụng rồi, thịt nướng quá ngon, nó chưa từng ăn qua thịt nướng nào ngon như thế.
Trew về rất nhanh, dưới sự hữu tình của Lâm Mộc cho gia vị, lần đầu tiên Trew ăn món thịt nướng ngon đến thế.
Sau khi Arake ăn no, biết Lâm Mộc bọn họ không phải là người xấu, cho nên cũng mở ra. Hắn liền nhìn chăm chú vào bé con trong lòng Lâm Mộc.
Arake cảm thấy bé con thật đáng yêu, sau đó vui vẻ chạy đến bên người Lâm Mộc bắt đầu liếm liếm khuôn mặt mềm mại của bé con, Lâm Mộc nhìn thấy mà 囧, cậu có thể cho rằng Arake đang đùa giỡn lưu manh không?
Cục cưng bắt đầu không thích chú gấu con Arake này, nhưng Arake một chút cũng không nhìn ra bé con không thích nó, vẫn còn vui đùa chơi với bé con.
Lâm Mộc thấy hai đứa con trai đều ăn no rồi, liền để cục cưng ngồi trên thảm để cho hai đứa nó chơi với nhau.
Mà Patrick thấy Arake chơi cùng với bé con thì hai mắt tràn đầy vui mừng.
Lâm Mộc thấy không ai nói chuyện, liền tìm đề tài “Anh có quan hệ gì với Arake?”
“Tôi là phụ thân của Arake.”
“Nhưng mà tôi vừa nhìn thấy thú hình của anh là sói mà.” Sói sao có thể sinh ra gấu chứ.
“Arake là do tôi nhặt được, cái kia…..” Nhìn gấu con đang ngủ say, “Arake là con của du thú. Tôi muốn nuôi nó, nhưng bộ lạc của tôi không đồng ý, tôi chỉ có thể mang theo Arake đi. Hy vọng hai người tin tôi, tôi và Arake không phải người xấu.”
Lâm Mộc nghe được từ du thú này liền sửng sốt, cậu thật không ngờ chú gấu con này là con của du thú, nhưng mà cũng không thấy chú gấu con này có gì đặc biệt.
Nhìn thấy Trew dùng ánh mắt từ ái nhìn chú gấu con, Lâm Mộc vì chú gấu con mà cảm thấy may mắn, may mắn nó gặp được một thú nhân có trái tim lương thiện.
Đối với việc nghe được những lời này Patrick cũng không tỏ vẻ gì, đương nhiên y cũng không có nghi ngờ lời Trew nói. Gấu con rõ ràng là đứa bé bị vứt bỏ, từ tính cảnh giác có thể nhìn ra, biểu tình này y rất quen thuộc.
“Tôi tin. Vậy Trew, anh và Arake đã rời khỏi bộ lạc được bao lâu rồi.”
“Đã hơn hai tháng. Tôi rất lo mình không thể chăm sóc tốt cho Arake.” Trew biết không có bộ lạc, cuộc sống của thú nhân rất khó khăn, nhất là khi bây giờ hắn còn mang theo một ấu tể.
Lâm Mộc không nói gì thêm, cậu không có biện pháp nói làm cho đối phương đi theo bọn họ hoặc cho đối phương đi đến bộ lạc của bọn họ, dù sao bọn họ cũng không quen thuộc, tuy Lâm Mộc tin Trew là người tốt. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, điều này vẫn nên từ Patrick quyết định, cậu không biết nên giúp Trew ra sao.