Bộ Hoa Gian

Chương 7




Mấy ngày sau đó, nghe nói Mộ lão hầu gia và phu nhân muốn cáo lão hồi hương, trước khi đi, lão phu nhân đến từ biệt Thái hậu.

Tại Từ Ninh cung, ta gặp mẫu thân của Mộ Từ.

Vị trưởng bối luôn hiền hòa trong ký ức của ta, mấy tháng không gặp, tóc mai đã điểm nhiều sợi bạc.

Ta nghiêm chỉnh hành lễ với bà, bà vội vàng ngăn lại: “Ninh phi nương nương, không thể như vậy.”

Chúng ta im lặng hồi lâu, ta mới lấy hết can đảm nói: “Xin lỗi.”

Nghe ta nói xin lỗi, mắt bà đỏ hoe: “Đứa trẻ ngốc, ta không trách con đâu, Mộ Từ cũng sẽ không trách con.”

Rồi bà lấy từ trong tay áo ra một cái hộp tinh xảo: “Đây là di vật được tìm thấy của Mộ Từ, ta nghe nói nó rất quý trọng, ta nghĩ bên trong là vật dành cho con.”

Ta nhận lấy chiếc hộp gỗ, mẫu thân Mộ Từ thở dài: “Ta biết cuối cùng nó vẫn không buông bỏ được, nghe nói trên chiến trường nó liều mình chiến đấu, nhưng ta biết, lòng nó hẳn đau khổ lắm.”

Nói đến đây, Mộ lão phu nhân lại hành lễ với ta: “Chốn hậu cung thâm sâu khó lường, Ninh phi nương nương, hãy tự chăm sóc bản thân.”

Ta trở về mở hộp, bên trong là một viên ngọc trong suốt, khi còn nhỏ, ta nghe nói ở Tây Bắc có một loại ngọc hiếm hoi trên đời, rất đẹp.

Mộ Từ nói sau này sẽ tìm và tặng ta.

Nhìn xem, những điều hắn hứa với ta.

Chuyện nào chuyện nấy, chưa bao giờ thất hứa.

Chỉ riêng chuyện quên ta, hắn lại không làm được.

Tại sao hắn lại không làm được?

Sau khi Mộ Từ qua đời, không biết ai đã khơi lại chuyện xưa giữa hắn và Như phi, dần dần điều tra đến cung Vĩnh Ninh.

Bởi vì ta đang mang long tử, dù ta thực sự có nghi vấn, nhưng Quân Triệt vẫn nương tay với ta đôi chút.

Chỉ là hôm đó họ đã đưa Tang Du ra khỏi cung.

Trước khi rời đi, Tang Du cẩn thận dặn dò: “Nương nương, mấy ngày ta không có ở đây, người phải tự chăm sóc mình, dù đã gần đến mùa hè nhưng ban đêm vẫn lạnh, người sợ gió, nhất định phải nhớ đóng cửa sổ, nếu không gió thổi vào lại đau đầu.”

Rồi không quên nhắc nhở những người khác trong cung: “Còn nữa, nương nương thích ngồi xích đu trong sân, các ngươi nhất định phải luôn để ý, đừng quên khoác thêm áo cho nương nương.”

Nàng lải nhải như một bà cụ non, cho đến khi người bên ngoài thúc giục hết lần này đến lần khác, nàng mới chịu rời đi.

Khi rời đi, ánh mắt nàng mang theo nhiều cảm xúc phức tạp, ta không hiểu, cũng không dám nhìn.

Có nhiều chuyện ta không thể hiểu rõ.

Sau khi Tang Du bị bắt, ta muốn cầu xin Quân Triệt, nhưng hắn nhốt ta trong cung Vĩnh Ninh, không cho ta ra ngoài nửa bước.

Ta muốn gửi ngân lượng để mua chuộc họ, nhưng chuyện liên quan đến con cháu hoàng gia, không ai dám nhận.

Hậu cung lại bắt đầu xa lánh ta, chỉ có Tịch Chỉ dám đến thăm.

Nàng mang đến tin tức của Tang Du, nói rằng Tang Du không sao, Tang Du vẫn ổn.

Nhưng ta không tin, người đã vào đại lao, làm sao có thể còn khỏe mạnh được, nhưng Mục Tịch Chỉ không chịu nói thêm bất cứ điều gì với ta.

Nàng chỉ lặp đi lặp lại, dặn dò ta phải chăm sóc tốt bản thân.

Nhưng không có Tang Du, ta không biết nên chăm sóc bản thân như thế nào.

Ngày thứ ba ta gặp lại Tang Du.

Toàn thân nàng phủ một lớp vải trắng, dáng người nhỏ nhắn, nằm đó im lặng, không nói một lời khi nhìn thấy ta.

Ngày xưa, nàng luôn như chú chim nhỏ, líu lo, ríu rít không ngừng.

Khi còn bé, ta thường phàn nàn vì cảm thấy cô đơn, nên tỷ tỷ đã mang nàng từ chiến trường về để chơi cùng ta.

Lần đầu tiên ta hỏi tên nàng, nàng nói rằng vì khi nàng sinh ra, cây dâu ở quê nàng phát triển rất tốt, nên cha mẹ đã đặt tên nàng là Tang Du.

Nàng nói nàng rất thích cái tên này, và ta cũng vậy.

Nàng cứ thế theo ta suốt mười năm.

Trong mười năm đó, bất kể ta quyết định làm gì, nàng luôn đứng phía sau ta. Khi còn bé, vì lén thả ta ra ngoài chơi mà không ít lần nàng bị phạt đánh vào tay, nhưng nàng luôn mỉm cười nói với ta rằng không sao.

Khi Nam Cung Vương phủ sụp đổ, nàng ôm chặt ta trước linh đường, nói với ta: "Tiểu thư, người muốn làm gì cứ làm, Tang Du luôn ở bên cạnh người."

Khi ta quyết định vào cung, nàng chỉ sững sờ một chút, rồi giúp ta búi tóc thật chỉnh tề: "Được."

Đêm trước khi vào cung, ta định đưa nàng một ít khế ước ruộng đất, để nàng có thể sống tốt, nhưng nàng nắm chặt tay ta, nói: "Đường phía trước hiểm trở, nhưng dù có khó khăn đến đâu, Tang Du vẫn luôn ở bên."

Làm sao ta không biết, Tang Du lúc đó thường ngẩn ngơ nhìn chiếc trâm ngọc.

Tang Du của chúng ta, khi đó, rõ ràng đã có người trong lòng.

Nhưng vì ta, nàng từ bỏ người mình yêu.

Nàng từ bỏ tất cả vì ta.

Những người canh ngục nói rằng, Tang Du của ta đã bị tra tấn suốt hai ngày hai đêm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Họ nói rằng, Tang Du của ta, dù bị đánh đập đến mức da thịt nứt nẻ, cũng không hề khóc một tiếng.

Họ nói rằng, Tang Du của ta là cô nương kiên cường nhất họ từng thấy.

Nhưng Tang Du của ta, cô gái nhỏ luôn theo sau ta, đến ngày thứ ba, khi những người canh ngục đến gặp nàng, nàng đã không còn thở nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.