Bộ Hoa Gian

Chương 6




Ta thoáng chốc bàng hoàng.

Dù đã lên kế hoạch từ trước, nhưng khi thực sự xảy ra, ta vẫn không thể tin được.

Ngày đó, Quân Triệt hạ triều sớm để đến thăm ta.

Đi cùng hắn là một đoàn cung nhân, hắn bắt đầu gọi ta là Thù Ninh: "Thù Ninh, trẫm sẽ thêm cung nhân lanh lợi để chăm sóc cho nàng."

Nhìn quanh cung, hắn nói: "Cung Vĩnh Ninh có phải quá ẩm thấp không? Lý công công, đi cho người dọn dẹp lại cung Tường Vân."

Lý công công có vẻ do dự, vì cung Tường Vân là cung của tiên Hoàng hậu.

Từ khi tiên hoàng hậu qua đời, Quân Triệt chưa từng lập hậu mới, nên cung Tường Vân vẫn bỏ trống.

Ta biết hắn rất coi trọng đứa con trong bụng ta.

Ta hành lễ ngay ngắn, Quân Triệt lập tức đỡ ta: "Thù Ninh, nàng nhớ kỹ, sau này trong hoàng cung, nàng không cần hành lễ với ai, kể cả trẫm."

Ta mỉm cười chân thành: "Hoàng thượng, thần thiếp đã quen sống ở cung Vĩnh Ninh từ khi vào cung, vẫn muốn tiếp tục ở lại đây."

"Được, được, nàng nói gì trẫm cũng nghe theo."

Rồi hắn lại ban thêm mười cung nhân cho cung Vĩnh Ninh.

Tin ta có thai nhanh chóng lan khắp Thương Ngô.

Vì trước đây các thai nhi đều không giữ được, Quân Triệt đối với ta càng cẩn thận hơn, hàng ngày đều nghỉ lại ở cung Vĩnh Ninh, sợ có chuyện bất trắc xảy ra.

Buổi trưa, khi ta cùng Tang Du mang trà đến cho Quân Triệt, ngoài điện có người báo: "Hoàng thượng, Tây Bắc tám trăm dặm cấp báo."

Ta cúi đầu rời đi.

Rồi ta nghe thấy ngoài cung: "Tây Bắc truyền tin, hoàng thượng, Mộ tướng quân dẫn đội quân tín nhiệm thâm nhập lòng địch, kết quả bị phục kích, toàn quân... toàn quân đều bị tiêu diệt."

Ta loạng choạng dựa vào Tang Du, cố gắng xác nhận: "Tang Du, hắn nói không phải là Mộ Từ, không phải là Mộ Từ, đúng không?"

Nhưng ở Thương Ngô, ở Tây Bắc, làm gì còn vị tướng quân họ Mộ thứ hai.

Đại khái là chiến sự ở Tây Bắc đang rất căng thẳng, hôm đó Quân Triệt không đến cung của ta, chỉ phái người đến báo rằng Hoàng thượng bận quốc sự, bảo ta đi nghỉ trước.

Ta tựa vào cửa sổ ngắm nhìn những vì sao ngoài trời.

Hồi nhỏ, khi phụ thân và các huynh tỷ đi xa, mẫu thân ngày đêm lễ Phật không mấy quan tâm đến ta.

Khi ở nhà một mình chán nản, Mộ Từ thường leo lên cây trước cửa sổ phòng ta, rồi ném đá vào cửa sổ hỏi: "Thù Ninh, có muốn ra ngoài chơi không."

Mặc dù phụ thân ra lệnh không cho ta ra ngoài, nhưng ta và hắn luôn tìm cách lén chui qua lỗ c.h.ó trong nhà.

Lúc ấy, chúng ta thường làm mình dính đầy bụi bẩn, rồi cười đùa vui vẻ với nhau ngoài tường nhà.

Khi lớn hơn chút nữa, Mộ Từ không còn chịu chui qua lỗ chó nữa, hắn cũng không thể chui qua vì thân hình đã lớn.

Vì thế, chúng ta bắt đầu trèo tường, hắn võ công cao cường nên không sợ.

Còn ta thì không sợ vì biết rằng, chỉ cần ta nhảy xuống, Mộ Từ chắc chắn sẽ đứng dưới đón ta.

Chúng ta cứ thế lén lút lớn lên cùng nhau.

Năm ta đến tuổi cập kê, phụ thân, các huynh tỷ đều không kịp trở về, mẫu thân sức khỏe yếu cũng đang tĩnh dưỡng, may mà vẫn có Mộ Từ bầu bạn.

Ta nói muốn ngắm sao, nhưng hôm đó mây đen dày đặc, không có lấy một ngôi sao.

Mộ Từ lén dẫn ta lên núi bắt đom đóm, kết quả là đêm đó trời đổ mưa to, chúng ta bị mắc kẹt trong hang động, bên ngoài hang thỉnh thoảng vọng lại tiếng sói tru.

Lúc đó ta nhát gan, nghe tiếng sói thì sợ đến muốn khóc.

Mộ Từ ôm ta vào lòng, liên tục nói rằng có hắn ở đây, không cần sợ.

Có hắn bên canh, ta luôn an tâm.

Sáng hôm sau khi thấy cầu vồng, hắn hỏi ta có muốn gả cho hắn không.

Hắn nói đợi tỷ tỷ gả đi trước, hắn sẽ đến nhà ta cầu hôn.

Chúng ta đã hứa, khi thành thân, hắn sẽ xin Hoàng thượng ban cho ngôi nhà ta mong ước làm phủ đệ.

Lúc đó, chúng ta sẽ ngồi dưới gốc cây hoa quế lớn uống trà.

Nhưng những điều đó, ta không còn đợi được nữa.

Ta nhờ Tang Du lấy kẹo mứt mà lần trước Mộ Từ nhờ Trưởng công chúa Chiêu Vân mang đến.

Ta nhét đầy một miệng, nhưng: "Tang Du, tại sao lại đắng thế này?"

Tại sao lại đắng đến vậy.

Khóc mệt rồi, ta thiếp đi, trong mơ ta gặp Mộ Từ, hắn dịu dàng nhìn ta rồi nói lời từ biệt: "Thù Ninh, ta phải đi rồi."

Ta cố sức lắc đầu, muốn giữ hắn lại nhưng hắn biến mất.

Khi xuất hiện lại, trên mặt hắn có vết sẹo dài, đôi mắt đỏ hoe hỏi ta: "Thù Ninh, tại sao nàng không cần ta nữa."

Hắn nói, Thù Ninh, tại sao nàng không cần ta nữa.

Tại sao không cần ta nữa?

Nhưng Mộ Từ, ta làm sao có thể không cần hắn.

Ta muốn nói với hắn, ta không bao giờ bỏ hắn, nhưng ta không thể phát ra âm thanh, rồi hắn chiến đấu trong biển máu.

Ta thấy khắp người hắn cắm đầy trường thương.

Khi tỉnh giấc, Tang Du đang ngồi bên giường lau mồ hôi cho ta: "Nương nương, có phải gặp ác mộng không."

Ta hỏi Tang Du: "Ngươi nói, Mộ Từ có trách ta không."

Tang Du kiên định lắc đầu: "Không đâu, Tiểu hầu gia rất yêu nương nương."

Đúng vậy, hắn rất yêu ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.