Bộ Hoa Gian

Chương 5




Mẫu thân sau khi sinh ta, thân thể yếu nhược, nên từ nhỏ ta được A tỷ chăm sóc.

Lúc còn nhỏ, ta bướng bỉnh, A tỷ lại là người có tính tình nghiêm khắc nhất trong gia đình. Mỗi lần ta phạm lỗi, A tỷ đều phạt ta quỳ ở từ đường, nhưng đợi khi ta ngủ say, nàng lại lén bôi thuốc lên đầu gối cho ta.

Thuở nhỏ, trong giấc mơ, ta luôn ao ước trở thành một nữ nhân mạnh mẽ như A tỷ.

Thế nhưng, khi ta lần đầu trốn đến quân doanh, chính A tỷ đã đích thân đánh gãy chân ta, không cho ta học võ nghệ, càng không cho phép ta ra chiến trường.

Lúc ấy, ta không hiểu lòng A tỷ, còn giận dỗi nàng suốt một thời gian dài.

Nhưng A tỷ của ta, người trong yến hội Vương Thành có thể khiến mọi tiểu thư khuê các phải lu mờ, lại...

Khi ta đến nhận thi thể của nàng, trên gương mặt là vô số vết sẹo ghê rợn.

Nếu không phải nhờ vào y phục và chiếc bùa bình an ta cầu từ miếu cho nàng, ta không dám tin rằng đó là A tỷ của ta.

Gần đây, không biết vì sao, ta luôn nghĩ đến những chuyện đã qua.

Tịch Chỉ ôm ta: "Thù Ninh, khóc đi, khóc ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn."

Mộ Từ từ Tây Bắc trở về trong đêm, nghe nói hắn đặc biệt về để dự tiệc mừng thọ của mẫu thân hắn.

Nhưng ta biết, từ nhỏ hắn ghét nhất là tham gia những buổi thọ yến của trưởng bối.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Trưởng Công chúa Chiêu Vân đặc biệt đến cung Vĩnh Ninh thăm ta.

Nàng còn mang theo mứt hoa quả của nhà phía Tây thành, thứ mà khi còn nhỏ ta ghét uống thuốc đắng, Mộ Từ luôn mua cho ta.

Trưởng Công chúa Chiêu Vân vốn không giỏi ăn nói, nhưng hôm đó, nàng ngồi trong cung ta trò chuyện thật lâu.

Nàng lặp đi lặp lại rằng ta phải uống thuốc đúng giờ, không được đổ thuốc ra vườn, phải nghe lời thái y, chăm sóc bản thân thật tốt.

Khi nàng rời đi, ta gọi lại: "Trưởng công chúa điện hạ, xin hãy nói với hắn rằng, Thù Ninh không xứng, từ nay về sau không cần lo lắng cho ta nữa."

Chiêu Vân không đáp, chỉ quay lưng về phía ta thở dài thật lâu.

Sau đó nàng nói một câu: "Tạo hóa trêu ngươi."

Sau khi Chiêu Vân rời đi, ta cẩn thận cất giữ mứt hoa quả nàng mang đến.

Vì lần bị bệnh này, Quân Triệt càng đối xử với ta tốt hơn.

Từ khi ta tỉnh lại, mấy ngày liền, sau khi bãi triều, hắn đều đến thăm ta.

Những người quét dọn ngoài cung đều cảm thán, hậu cung này e rằng sắp đổi chủ rồi.

Cung Vĩnh Ninh vốn lạnh lẽo cô quạnh, nay cũng trở nên náo nhiệt.

Chỉ là, bọn họ cũng tiếc nuối cho thân thể yếu ớt của ta, đến tận mùa xuân mới thực sự khỏe lại.

Ngày Quân Triệt triệu ta thị tẩm, ta ngồi trước cửa sổ suốt nửa canh giờ, Tang Du đi qua đi lại trong phòng ta nhiều lần mà không nói gì.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tang Du mới cẩn thận lên tiếng: "Nương nương, đã đến giờ rồi... Nếu người..."

Ta vỗ nhẹ lên tay Tang Du: "Ta không sao."

Nhờ vào ân sủng của Quân Triệt, các phi tần trong hậu cung đối xử với ta khách khí hơn trước nhiều. Mỗi khi gặp ta, họ đều cung kính hành lễ: "Ninh phi nương nương."

Nhưng ta không cảm thấy vui vẻ.

Ta thà rằng họ vẫn nói sau lưng ta, mắng ta tham lam vinh hoa, mắng ta không biết liêm sỉ như trước kia.

Vài ngày sau, trong cung truyền đến tin tức, nói rằng Dung tần đã có thai.

Ta nhớ rõ Dung tần, nàng là ái nữ nhà Lễ bộ Thượng thư Khâu Ngôn.

Ngày đó tại Vương Thành, chính Khâu Ngôn hạ lệnh đóng chặt cổng thành, ngay cả khi Mộ Từ đã mang quân cứu viện đến, ông ta cũng không mở cổng tiếp ứng.

Cũng vì vậy, người tỷ tỷ mà phụ thân và đại ca ta hết lòng bảo vệ cuối cùng cũng bị loạn tiễn bắn ch/3t.

Ta biết trước đây phụ thân và Khâu Ngôn từng có mâu thuẫn trong việc dụng binh, nên ông ta mới muốn trừ khử phụ thân, dù phải dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.

Ta vẫn chưa ra tay với Dung tần, vì sau sự việc đó, Mộ Từ đã thu thập nhiều bằng chứng phạm tội của Khâu Ngôn, và ông ta đã bị cách chức điều tra.

Nhưng giờ Dung tần lại có thai.

Ta ngồi trên xích đu, đung đưa đôi chân, nhìn những bông hoa đào mới nở trong sân: "Tang Du, ngươi nói xem, hôm nay hoa đào nở có đẹp không?"

Tang Du hái một đóa hoa, cài lên tóc ta: "Đẹp, đẹp như nương nương vậy."

Buổi chiều, ta đi vấn an Thái hậu, cung nhân đến báo tin rằng Dung tần không cẩn thận ngã, đứa bé không giữ được.

Ta thấy Thái hậu thở dài trước mặt ta: "Tại sao cháu của ta lại đoản mệnh như vậy?"

Tại sao ư?

Làm nhiều việc ác như vậy, chẳng phải đáng chịu phạt sao.

Đêm đó, ta không ngủ được, Tang Du cẩn thận hỏi: "Nương nương, có muốn chép kinh Phật không?"

Ta lắc đầu: "Ta thế này, Phật cũng chẳng muốn cứu độ."

Tang Du lắc đầu, đóng cửa sổ lại cho ta.

Mấy ngày gần đây, Quân Triệt không đến cung Vĩnh Ninh.

Nghe nói tâm trạng hắn không tốt, thường xuyên nổi giận trên triều, cung nhân cũng không dám đến gần.

Trưởng Công chúa Chiêu Vân từ lần trước, cũng không đến thăm ta nữa, không biết giờ Mộ Từ ra sao rồi.

Buổi trưa, ta cảm thấy không khỏe, khi thái y đến khám, ông ta vui mừng nói: "Chúc mừng nương nương, người có hỉ mạch."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.