Ngày Tịch Bát*, mọi người cùng đến cung Thái Hậu vấn an, Công chúa Chiêu Vân nói rằng gần đây nhàn rỗi nên đã làm nhiều túi thơm cầu phúc, hôm nay có nhiều người nên mỗi người được tặng một cái.
*Ngày Tịch Bát: Ngày Lạp Bát là một ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc, diễn ra vào ngày mùng 8 tháng Chạp (tức là tháng 12 âm lịch). Lễ này thường được tổ chức để kỷ niệm ngày Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đạt được giác ngộ. Vào ngày này, người ta thường nấu cháo lạp bát, một loại cháo đặc biệt được làm từ gạo, các loại đậu và hạt.
Chỉ là, trong túi thơm của ta có thêm một tờ khế ước nhà.
Ta nhìn tờ khế ước nhà lấy từ túi thơm ra, ngẩn ngơ hồi lâu, ta hỏi Tang Du: “Nếu ta lợi dụng cả Mộ Từ, ngươi có cảm thấy ta vô nhân tính không?”
Tang Du kiên nhẫn giúp ta chỉnh lại tóc: “Nương nương, người muốn làm gì thì cứ làm, Tang Du vẫn luôn ở đây.”
Ta cho người truyền lời muốn gặp Mộ Từ một lần.
Ta gặp hắn trong hoa viên, lần này trở về hắn đen đi một chút, trên lông mày còn thêm một vết sẹo.
Chàng thiếu niên sáng lạn nhất Vương Thành ngày nào, giữa lông mày đã thêm nhiều nét u sầu không xua tan được.
Khi nhìn ta, mắt hắn vẫn lấp lánh: “A Ninh, nàng vẫn ổn chứ?”
Ta gật đầu: “Đa tạ Mộ tiểu Hầu gia quan tâm, bổn cung vẫn ổn.”
Ta đưa tờ khế ước nhà trong tay cho hắn: “Chuyện cũ giờ đã như mây khói, xin Mộ tiểu Hầu gia hãy buông bỏ.”
Hắn run rẩy nhận lấy tờ khế ước nhà từ tay ta, ta nói với hắn: “Ta đã tìm hiểu, thiên kim nhà Lâm Thượng thư hiền thục, dịu dàng, rất xứng đôi với ngài.”
Ngày hôm đó, hắn rời đi trong sự giận dữ.
Sau đó, ta sai người mang đồ đến cung Như Phi.
Hai ngày sau, trong cung rộ lên tin đồn Như Phi tư thông với nam nhân bên ngoài.
Cộng thêm ngày đó, thực sự có người nhìn thấy Mộ Từ đến hậu cung, Như Phi không thể chối cãi.
Mộ Từ cũng có biện minh vài câu, chỉ là hắn không thể nhắc đến tên ta, ta chính là nắm chắc điều này.
Dù là tin đồn trong hậu cung không dễ truyền ra, nhưng dính đến danh dự, Như Phi sau đó đã phải thừa nhận tình cảm dành cho Mộ Từ.
Quân Triệt rất nổi giận.
Buổi tối, có tin Mộ Từ thỉnh cầu đi dẹp loạn Tây Bắc.
Ngày Mộ Từ rời đi, ta lấy cớ đến Ngự Thư Phòng đưa trà, đó là lần đầu tiên Mộ Từ đi ngang qua ta mà không nhìn ta.
Ta biết ta thấp hèn, đáng bị trừng phạt.
Hãy để hắn hận ta.
Mang theo hận thù và sự thất vọng đối với ta, có lẽ hắn mới có thể thực sự từ bỏ ta.
Trong lần tính toán này, ta đã lợi dụng toàn bộ tấm chân tình của Mộ Từ, thậm chí không tiếc dùng tính mạng của hắn đánh cược.
Ta cược rằng trong tình hình loạn lạc ở An Bắc, triều đình không có ai thích hợp hơn Mộ Từ để đi, nên ta cược rằng Quân Triệt sẽ không giết hắn.
Chỉ cần Mộ Từ có thể giữ được mạng sống nhất thời, sau này khi sự thật sáng tỏ, Quân Triệt biết ta lợi dụng Mộ Từ, hắn sẽ được rửa sạch mọi nghi ngờ, bao gồm cả chuyện với ta.
Như Phi, khi bị giam trong cung chờ xử lý, đã chọn cách tự cắt cổ tay tự vẫn.
Ta đã tính toán kỹ lưỡng.
Như Phi từ nhỏ là cô gái kiêu hãnh, trong lời đồn thất sủng nơi hậu cung, sao có thể chịu được mà sống tiếp.
Ta tính toán từng bước, hai bàn tay đều nhuốm máu.
Khi thái y đến, Như Phi đã tắt thở.
Nghe nói thái y chẩn đoán Như Phi lúc đó đã mang thai ba tháng.
Ba tháng trước, Mộ Từ vẫn ở Bắc Giang.
Phụ thân của Như Phi, Bùi Thị lang, nghe tin thì thổ huyết, tình trạng nguy kịch.
Thái y báo tin rằng do Bùi Thị lang tuổi đã cao, gặp biến cố này, e rằng không thể cứu được.
Bùi Như là đứa con duy nhất của ông, ông chắc hẳn rất tuyệt vọng.
Quân Triệt sau khi biết Như Phi đã mang thai, cũng đã đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Đứa bé trong bụng Như Phi, đáng lẽ phải là đứa con đầu tiên của hắn, hắn đau buồn, cũng là điều đương nhiên.
Ta ngồi bên cửa sổ, trong phòng tối om, Tang Du nhẹ nhàng bước vào để thắp đèn.
Ta lặng lẽ vùi đầu vào lòng Tang Du: “Tang Du, sau này ta sẽ xuống địa ngục phải không?”
Tang Du vuốt nhẹ mái tóc của ta: “Nương nương, là bọn họ, là bọn họ đã sai trước.”
Đúng vậy, là bọn họ. Nếu không phải do Bùi Thị Lang nịnh bợ, buông lời mê hoặc, thì khi xưa Quân Triệt đã không kiên quyết không phái quân cứu viện đến cứu phụ thân và đại ca ta như vậy.
Bọn họ đã hại ch/3t người thân của ta, ta chỉ là lấy lại con của họ, cũng chỉ là một trả một, thật công bằng biết bao.
…
“Ngươi có vui không?”
Tịch Chỉ hỏi ta.
Ta có vui không?
Ngày hôm sau, khi ta phơi nắng trong vườn, gặp Tịch Chỉ, nàng hỏi ta như vậy.
Ta không biết.
Ta cười nhạt: “Tỷ tỷ, mặc dù Như Phi tỷ tỷ thường ngày không hợp với ta, nhưng dù sao cũng là một mạng người, muội cũng rất buồn.”
Tịch Chỉ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vén tóc mai của ta ra sau tai rồi rời đi.
Ta luôn cảm thấy nàng đã biết điều gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn ta, luôn ẩn chứa những điều ta không thể đoán được.