Bộ Hoa Gian

Chương 2




Khi đó còn nhỏ, ta không hiểu tại sao hai người rõ ràng yêu nhau lại không thể ở bên nhau.

Tang Du mang áo choàng lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, lo lắng hỏi: “Nương nương sao vậy?"

"Tang Du, ta nhớ đại ca."

Huynh ấy hứa mùa xuân năm sau đi săn sẽ đưa ta theo.

Huynh ấy từng dạy ta, quân tử phải trọng chữ tín, giữ lời hứa, nay huynh ấy lại nuốt lời.

Tang Du nói tiền triều truyền đến tin tức, Mộ Từ xin từ chức đi trấn giữ biên cương phía Bắc.

Nghe nói Hoàng thượng Quân Triệt còn ban cho hắn một hôn sự, nhưng bị hắn từ chối.

Mộ Từ không còn ở Vương thành, đối với ta mà nói, đó là điều tốt.

Chỉ là ta không ngờ lại gặp Mộ Từ trong cung.

Thái hậu là thân di mẫu* của hắn, trước khi lên đường hắn đến tìm Thái hậu từ biệt.

*Thân di mẫu: Dì ruột

Hắn trông gầy hơn trước nhiều, trên mặt cũng không còn vẻ tươi sáng của ngày xưa.

Khí phách thiếu niên như bị rút cạn.

Ta không dám nói chuyện với hắn, định rời đi thì bị hắn chặn lại.

"Mộ Tiểu hầu gia có ý gì đây?"

Hắn sững sờ một chút: "A Ninh, ta chỉ hỏi một câu, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?"

Đôi mắt hắn khi nói câu này mới sáng lên, giống như khi còn nhỏ hắn đến nhà ta, muốn đưa ta lén trốn ra ngoài chơi.

Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy thời gian như đảo lộn.

Cho đến khi gió nổi lên, một chiếc lá rơi, bay chạm vào mặt ta, mới kéo ta trở về thực tại.

"Mộ Tiểu hầu gia sau này đừng nói những lời như vậy nữa, bản cung sợ người khác nghe thấy sẽ gây hiểu lầm."

"A Ninh?"

Hắn gọi tên ta, đôi mắt đỏ hoe, như đang chịu đựng nỗi đau sâu sắc.

Ta kiềm chế bàn tay muốn vuốt ve lên mặt của hắn, sau đó xoay người rời đi.

Hậu cung đầy những kẻ bợ đỡ kẻ trên, chà đạp kẻ dưới, nên đồ dùng trong cung Vĩnh Ninh luôn bị cắt xén.

Tang Du thở dài thu dọn đồ vừa được đưa đến hôm nay: "Mùa đông năm nay lạnh như vậy, sao cả một tháng mà chỉ cấp được chừng này than?"

Đúng vậy, mùa đông lạnh lẽo thế này, huynh ấy sợ lạnh như vậy, không biết ở biên cương phía Bắc sống thế nào?

Ta định thần lại, an ủi Tang Du: "Không sao đâu Tang Du, ban ngày trời ấm hơn thì tắt lò sưởi đi, buổi tối mới đốt lại, chúng ta tiết kiệm một chút cũng được."

Chỉ là trước đây chưa từng quản lý gia đình, không biết rằng dù tiết kiệm như vậy, than trong cung chúng ta cũng không đủ dùng đến cuối tháng.

Mùa đông ở cung Vĩnh Ninh lạnh lẽo, nếu không đốt lò sưởi thì tay chân đều lạnh cóng, ta tháo cây trâm vàng trên đầu và chiếc vòng ngọc trên tay: "Tang Du, ngươi lặng lẽ đi đến phủ nội vụ mua thêm một ít về nhé."

Tang Du lắc đầu: "Cây trâm này là năm người tròn mười lăm tuổi mới mua."

Nhưng Nam Cung gia vốn không giàu có, khi ta nhập cung, gia đình lại phải giải tán một số người hầu, bây giờ trên người ta cũng chẳng có bao nhiêu thứ giá trị.

Dù vậy, đám nô tài trong cung đều nhìn người mà hành xử, một cây trâm vàng và một đôi vòng ngọc ở nội vụ phủ cũng không đổi được bao nhiêu than cho cung Vĩnh Ninh.

Ta không ngờ Trưởng công chúa Chiêu Vân lại đến thăm ta.

"Hôm nay vào cung hầu chuyện với Thái hậu, xong việc ta đi dạo, phát hiện trong cung người có mùi thảo dược thơm ngát, ta liền muốn vào đây xin chén nước uống, người không phiền chứ?"

Ta lịch sự lắc đầu: "Sao Trưởng công chúa lại nói vậy."

Chiêu Vân vào phòng ta không nhịn được mà rùng mình vì lạnh, nhìn lò sưởi đã tắt, nàng cũng không vạch trần, dù sao nàng là người lớn lên trong cung, chẳng có gì mà nàng không hiểu.

Chỉ là trước khi rời đi, nàng để lại cho ta một cái hộp gỗ, ta định hỏi đó là gì, nhưng nàng khăng khăng muốn ta mở sau khi nàng đi.

Tiễn Trưởng công chúa xong, ta mới thấy trong hộp gỗ có chứa vàng và ngân phiếu.

Ta nghĩ mãi cũng không hiểu ta và nàng có giao tình gì, chỉ nghe nói nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng mẫu thân Mộ Từ, tình cảm rất sâu đậm.

Thêm vào đó, nàng từng có một đứa con trai cùng tuổi với Mộ Từ nhưng yểu mệnh, nên nàng luôn dành cho Mộ Từ nhiều phần thương cảm.

Cứ thế, lò sưởi ở cung Vĩnh Ninh lại được đốt lên.

Vương Thành có trận tuyết lớn nhất trong năm nay.

Nghe nói Mộ Từ từ biên cương phía Bắc trở về, lần này là chiến thắng trở về.

Như Phi nhắc đến việc này, đôi mắt lấp lánh, tràn đầy vẻ mặt của một thiếu nữ..

"Chỉ là ta không hiểu, tại sao khi vào cung lĩnh thưởng, hắn chỉ muốn một ngôi nhà ngoài cung, hình như là ngôi nhà của một gia đình bị diệt tộc, thật không may mắn, không biết hắn nghĩ gì nữa."

Ta biết.

Vì trong sân nhà đó có cây hoa quế lớn nhất Vương Thành.

Hồi nhỏ ta rất thích mùi hương hoa quế, nên mỗi năm khi hoa quế nở rộ, ta đều đến ngoài nhà đó dạo chơi một lúc.

Có lần bị người gác cổng xua đuổi, ta đã tính toán xem phải tích lũy bao nhiêu bạc mới có thể mua được ngôi nhà đó.

Sau đó mới nghe nói chủ nhân ngôi nhà đó bị diệt tộc, nên ngôi nhà thuộc về hoàng gia.

Vì vậy, khi đó Mộ Từ đã hứa với ta, khi lớn lên, hắn sẽ giống như phụ thân lập công danh, đến lúc đó sẽ xin Hoàng thượng ban thưởng.

Như vậy, mỗi năm khi hoa quế nở rộ, ta có thể ngồi dưới cây ăn bánh quế ngọt nhất.

Lời hứa hẹn vô tình của thời niên thiếu, hóa ra hắn đều ghi nhớ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.