Ta nhìn lá bùa bình an Tịch Chỉ tỷ tỷ để lại, một nữ tử tốt biết bao, nếu đều là con cái của gia đình bình thường, tỷ ấy và đại ca nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.
Ta đẩy cửa sổ mở to hơn, gọi: "Tang Du."
Lại đột nhiên nhớ ra, Tang Du của ta, cũng không còn nữa.
Cung nữ mới do Quân Triệt phái tới cúi đầu chào ta: "Nương nương, bên ngoài nhiều khói bụi, nên đóng cửa sổ lại."
Ta nằm tựa trên cửa sổ, nhìn về hướng lãnh cung đang cháy lớn: "Nếu Tang Du còn đây, nàng nhất định biết ta cần mở cửa sổ vào lúc này."
Cung nữ bên cạnh sợ hãi quỳ xuống: "Nô tỳ vô dụng, xin nương nương trách phạt."
Ta lắc đầu: “Lui xuống đi, sau này không được chải kiểu tóc này nữa."
Không ai có thể là Tang Du nữa, thế gian này đã không còn Tang Du.
Ta lại bệnh một trận.
Các ngự y quỳ đầy trong cung của ta.
Quân Triệt ngồi bên giường, không ngừng trách mắng các ngự y vô năng.
Ta lạnh lùng nhìn mọi thứ, đối với ta mà nói, đã không còn gì có thể khiến ta ngẩng đầu lên.
Quân Triệt biểu hiện vô cùng căng thẳng đối với ta, ngay cả việc xử lý quốc sự, cũng làm trong cung của ta.
Ta nghe thấy hắn nổi giận phía sau bình phong, có vẻ như muốn xử lý cả gia tộc của Tịch Chỉ tỷ tỷ.
Ta cố gắng ngồi dậy từ giường: "Hoàng thượng, dù Mục đại nhân có lỗi, nhưng người trong tộc vô tội, coi như là tích đức cho con chúng ta."
Sau đó Quân Triệt đã tịch thu gia sản của họ, nhưng ngoài Mục đại nhân ra, những người khác trong tộc đều không bị liên lụy.
Thân thể ta vẫn uể oải, không có tinh thần.
Ngự y nói thai nhi trong bụng không sao, chỉ là cần điều dưỡng sớm: "Nương nương đừng suy nghĩ quá nhiều."
Cung nhân nói khi ta mê man, luôn gọi tên Tang Du, gọi rất nhiều lần, Quân Triệt chỉ thở dài.
Quân Triệt biết cái ch/3t của Tang Du đã khiến ta bị đả kích lớn, hắn bỗng nhiên cắn rứt lương tâm, nghĩ rằng vì hắn đã trách oan ta, nên mới khiến ta mất đi Tang Du.
Vì thế hắn càng đối tốt với ta hơn.
Vì vậy, khi ta đề nghị muốn về thăm Nam Cung gia, hắn chỉ do dự một chút.
Lâu rồi không về, phủ Nam Cung ngày càng tiêu điều, sau khi ta vào cung đã cho giải tán phần lớn gia nhân, linh vị của phụ thân và các huynh tỷ cũng được đưa đến nơi khác thờ cúng.
Trong phủ chỉ còn vài gia nhân già nua không nơi nương tựa.
Trước khi vào phủ, Quân Triệt có vài phần do dự.
Hắn đương nhiên phải do dự, hắn đã hại ch/3t bao nhiêu người nhà ta, lẽ nào không nên do dự?
Nhưng hắn vẫn cùng ta vào.
Trong từ đường Nam Cung gia, ta khẽ hỏi hắn.
"Quân Triệt, ngươi có hối hận không?"
Quân Triệt biểu cảm trông có chút ngạc nhiên, có lẽ hắn không nghĩ ta sẽ gọi hắn như vậy, cũng không nghĩ ta sẽ hỏi hắn câu hỏi này.
"Thù Ninh, nàng đang nói gì vậy?!"
Ta vẫn lặp lại câu hỏi của mình: "Quân Triệt, ta nói, chỉ vì lo sợ nhà Nam Cung công cao lấn chủ, mà ép ch/3t phụ thân, các huynh trưởng và tỷ tỷ của ta, khiến mẫu thân ta ch/3t không nhắm mắt..."
"Ta hỏi ngươi, ngươi có hối hận không?!"
Biểu cảm của hắn dần trở nên hoảng loạn.
Ta tiếp tục nói: "Phụ thân ta, vì giang sơn của Quân gia mà cống hiến hết mình, đại ca ta cả đời không thành thân, thậm chí từ bỏ người mình yêu..."
"Ngươi năm đó còn là thái tử, khi gặp thích khách ở núi Phượng Hoàng, là nhị ca ta liều mạng cứu ngươi, sau khi trở về, nhị ca ta phải dưỡng thương nửa năm."
"Ngươi có biết, tỷ tỷ của ta, người được gọi là đệ nhất mỹ nhân của Vương Thành, vì ngươi mà không bao giờ có cơ hội mặc chiếc áo cưới tự tay may nữa."
Ta chỉ vào từ đường của gia tộc ta.
"Ngươi nói xem, ngày sau ở dưới hoàng tuyền, ngươi có sợ gặp lại họ không?!"
Quân Triệt tức giận, hắn chỉ vào ta: "Nam Cung Thù Ninh, ta thấy nàng điên rồi!"
Ta cười một cách điên cuồng: "Quân Triệt, ta điên sao? Ta không nên điên sao?"
"Vậy để ta kể ngươi nghe một bí mật nhé - thực ra, Như Phi, Dung Tần, thậm chí cả Tịch Chỉ tỷ tỷ, đều là ta hại ch/3t, họ đều là do ta hại ch/3t!"
Quân Triệt nghe ta nói, mặt đầy phẫn nộ: "Ngươi! Ngươi đang nói gì?!"
Bên cạnh, thị vệ xông tới bắt giữ ta.
Ta cố gắng giãy giụa, nước mắt chảy ra không ngừng: "Quân Triệt, ngươi không muốn biết những bí mật khác sao?"
Quân Triệt ra hiệu cho thị vệ thả ta ra.
"Quân Triệt, thời gian quá lâu rồi, có lẽ các ngươi đều đã quên, mẫu thân ta học y từ thánh y, trước khi gả cho phụ thân ta vốn là một y nữ, vì thế ta kế thừa những gì bà đã học, ngươi chẳng phải vẫn nói hương trong phòng ta rất thơm sao?"
Quân Triệt đầy vẻ sợ hãi: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
"Quân Triệt, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Tại sao từ khi ta có thai, hậu cung lại không có tin vui nữa? À đúng rồi, ngươi nghĩ là vì ngươi thường xuyên ở lại cung của ta đúng không, phải cảm ơn ngươi đấy, nếu không nhờ ngươi mỗi ngày ở lại cung của ta, ta cũng không có cơ hội dùng độc."
"Ngươi!"
"Quân Triệt, từ giờ ngươi sẽ không có hậu duệ nữa."
Nói đến đây ta cười, nhưng tại sao, tại sao trong lòng ta không có chút vui vẻ nào.
Quân Triệt phát điên, rút một thanh kiếm dài từ thắt lưng của thị vệ bên cạnh: "Nam Cung Thù Ninh, nàng không sợ ta giết nàng sao?"
Nhưng ta biết hắn sẽ không giết ta, bởi vì trong bụng ta giờ là hậu duệ duy nhất của hắn.
Nếu ta ch/3t, trên thế gian này hắn sẽ thật sự không còn huyết mạch.
Nhưng đối với ta, những điều đó đã không còn quan trọng.
Nhìn thấy người thân từng người từng người ch/3t trước mặt ta, còn có Mộ Từ, Tang Du, và Tịch Chỉ tỷ tỷ, họ cũng lần lượt rời bỏ ta.
Sống đối với ta, chỉ là sự dày vò.
Ta cười, tiến lại gần Quân Triệt, rồi mạnh mẽ giật lấy thanh kiếm từ tay hắn, đ.â.m thẳng vào bụng mình.
"Quân Triệt, bây giờ, hậu duệ cuối cùng của ngươi cũng do chính tay ngươi giết rồi, ngươi có hối hận không?"
Nhìn biểu cảm không thể tin nổi của Quân Triệt, ta cười lớn, lại đ.â.m thanh kiếm vào ngực hắn.
"Bệ hạ!"
"Mau gọi ngự y!"
"Người đâu! Ninh phi giết vua!"
Giữa một trận hỗn loạn, ta bị đẩy ngã xuống đất, bị đ.â.m ch/3t bởi vô số lưỡi kiếm, nhưng ta không cảm thấy đau đớn chút nào.
Ta mở to mắt nhìn Quân Triệt lìa đời trước ta một bước, rồi từ từ khép mắt lại.
Ta bỗng nhớ lại rất lâu trước đây, Tịch Chỉ tỷ tỷ hỏi ta có vui không.
Ta có vui không?
Tại sao rõ ràng ta đang báo thù, nhưng ta lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Ta nhìn thấy phụ mẫu ta, mẫu thân dựa vào lòng phụ thân, cười rất hạnh phúc.
Còn có đại ca và nhị ca, họ cưỡi trên những con ngựa cao lớn, bảo ta ở nhà ngoan ngoãn.
Còn có tỷ tỷ và Tang Du, họ đang giúp ta may áo cưới, nói rằng ta sắp cưới Mộ Từ, cần phải nhanh chóng làm hỷ phục.
Ta nhìn thấy Mộ Từ.
Kể từ khi hắn ch/3t, hắn không còn chịu xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa.
Ta biết, hắn chắc chắn đang giận ta.
Nhưng bây giờ hắn đến để đón ta.
Ta nghĩ Mộ Từ chắc đã tha thứ cho ta rồi.
Hết