Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 38: Ác ý khắp nơi




Khi chỉ còn lại tôi và hắn, tôi vẫn nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.

Hạ Trường Ninh cầm tay tôi hỏi: “Em sợ rồi à? Cảm thấy thấp kém, vô văn hóa?”

“Không phải. Chỉ là em thấy... chuyện như vậy sao có thể mang ra bàn luận trắng trợn như thế được?” Tôi thực sự không cho rằng đã làm bồ nhí lại còn mang các điều kiện của mình ra khoe là một chuyện vinh dự gì. Còn chuyện phụ nữ yêu người ít hơn mình dăm bảy tuổi thì là tình yêu hay trò đùa? Vậy mà khi Hạ Trường Ninh đề nghị bình chọn bà chị và em út mọi người lại cười không ngớt, tôi không hiểu nổi.

Hạ Trường Ninh hừ một tiếng: “Những người như em học xong rồi đi làm, mới va chạm với xã hội thì không thể nào hiểu được bọn họ. Ví dụ như chị Trần, bố mẹ chị ấy nghỉ hưu sớm, chị ấy phải nuôi em gái, hai người tốt nghiệp cấp ba xong không thi đại học. Làm gì? Không có quan hệ thì không tìm được công việc tốt, chị ấy đã từng làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng đèn điện, từng bán hàng ở chợ đêm, mở quán ăn bên đường, dành dụm được ít tiền thì mở một cửa hàng nhỏ, từng bước đi lên. Em xem, quần áo chị ấy mặc trên người hôm nay đều là hàng hiệu, đều do chị ấy tự mình kiếm tiền mua được. Anh thực sự khâm phục chị ấy”.

Tôi a một tiếng, hình tượng chị Trần lẳng lơ và đậm mùi xã hội đã thay đổi một chút.

“Ngày đó anh và em trai đi ăn cơm, em trai anh nhận nhiệm vụ cách quán ăn chị Trần không xa. Vốn chị ấy đã mở quán trà tại nhà mình, để thuận tiện cho khách nên mở thêm một cái cửa trên tường bên hông quán, lúc đó bị cưỡng chế xây bịt lại. Cứ có người của bên quản lí thị trường hoặc 113 áp sát là chị ấy lại gào lên “sàm sỡ” rồi lăn lộn dưới đất, đanh đá lắm. Anh thấy chị ấy cũng đâu dễ dàng gì. Số chị ấy cũng không may, tự nhiên có người dân trong tiểu khu khiếu nại. Trong thành phố này có bao nhiêu nhà xây dựng trái phép mà sao cứ phải nhất quyết đòi dỡ quán trà chị ấy vất vả mở ra?”

“Vậy có bị cưỡng chế không?”

Hạ Trường Ninh thở dài: “Phước Sinh, em tiếp xúc quá ít với những mặt tối của xã hội. Về mặt pháp luật mà nói thì phải xây lại bức tường, nhưng về tình lý thì nhà chị ấy không sát mặt đường mà còn ở trong tiểu khu cũ, mặc dù thay đổi kết cấu kiến trúc nhưng bức tường ấy cũng không phải bức tường chịu lực, kì thực mắt nhắm mắt mở cho qua cũng xong. Gia đình chị ấy có ba người không đi làm, cuộc sống không dễ dàng gì. Vì vậy anh mới giúp chị ấy một chút, đội thi hành đã tới, anh bảo chị ấy cứ biên bản chấp nhận xây lại tường, còn xây lúc nào thì cứ kệ nó thôi”.

“Bây giờ thì sao? Quán trà của chị ấy còn mở không?”

“Kéo dài một thời gian, chị ấy kiếm đủ tiền làm việc khác nên đã chủ động xây lại tường. Như vậy không phải xong rồi sao?”

Tôi lại ờ một tiếng nữa, nếu là tôi thì tôi chắc chắc không dám đập tường mở quán, càng đừng nói tới chuyện tiếp theo nữa.

“Họ là những người sống ở dưới đáy của xã hội, tình yêu phải xếp sau tiền bạc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà nói chuyện yêu đương thì có mà cạp đất mà ăn. Đừng coi thường họ, không được coi thường bất cứ ai cả, nhớ chưa?”

Tôi quay sang nhìn Hạ Trường Ninh, những đường nét trên gương mặt nhìn nghiêng của hắn rất rõ ràng, rất cương nghị. Tôi cười ha ha hỏi hắn: “Tại sao anh lại chia tay với Dật Trần? Hồi đó anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên không dám yêu à?”

Hạ Trường Ninh chỉ thoáng giật mình rồi lại cười: “Anh không phải người bản địa, mới xuất ngũ mở công ty tới Đông Quản nhập hàng, bố mẹ cô ấy nghĩ anh là một gã ma cà bông không rõ gốc gác nên không đồng ý. Anh cũng không có nhiều tiền để ngày nào cũng bay tới Thâm Quyến, vì thế đành chia tay”.

“Vì thế anh mới xác định kiếm tiền là trên hết?”

Hắn quay sang nhìn sâu vào mắt tôi, cười đáp: “Còn nhớ những lời ở quán trà không? Đàn ông nói anh yêu em còn không chân thành bằng xếp một đống tiền trước mặt em”.

Tôi gật đầu: “Em nghe chuyện về mấy chị ấy và rất xúc động, em quyết định không tin lời ngon tiếng ngọt của đám đàn ông nữa”.

“Đó là những người đàn ông khác, không phải anh. Những người cao quý như anh khác hoàn toàn với những kẻ đã bao em út lại còn luôn mồm nhắc tới tình yêu đấy”.

“Tặc tặc, Hạ Trường Ninh, da mặt anh dày quá đấy! Thế nào là người cao quý?”

Hắn cười tủm tỉm đáp: “Tự trọng, tự tôn, không ngừng vươn lên, biết chưa?”

Cái tên này chỉ biết dát vàng lên mặt thôi! Tôi chớp chớp mắt tò mò hỏi hắn: “Ban đầu em cảm thấy anh là tên lưu manh không có văn hóa, anh tức lắm, đúng không? Lòng tự trọng rất bị tổn thương đúng không? Vì thế mới đi học thuộc thơ từ?”

Tôi nói xong liền bật cười thành tiếng.

Hạ Trường Ninh hắng giọng, muốn giữ gìn hình tượng nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cười, bàn tay đưa sàn ôm em tôi bắt đầu làm loạn.

Đây là kiểu thẹn quá hóa giận điển hình! Tôi cười và vặn vẹo người xin tha. Hắn hừ một tiếng rồi đáp: “Để xem sau này em còn dám cười nhạo anh nữa không”.

Tôi áp tới trước mặt hắn, dưới ánh trăng vẫn có thể thấy vẻ xấu hổ trên gương mặt hắn. Tôi cười lớn rồi vụt chạy: “Hạ Trường Ninh, hóa ra anh xấu hổ! Anh cũng có lúc xấu hổ, ha ha”.

Chắc hẳn chẳng có ai dám nói với hắn như thế, Hạ Trường Ninh tức giận nhìn tôi nghiến răng kèn kẹt. Bây giờ tôi cảm thấy hạnh phúc và niềm vui đang tràn ngập trong lòng. Tôi chạy vài bước, cười tới mức không kịp thở.

Hạ Trường Ninh thong thả đi tới, tôi chuyển sang tư thế phòng bị. Hắn không sáp tới mà chỉ cười nhìn tôi: “Phước Sinh, lại đây”.

Tôi lắc đầu, sợ hắn bắt nạt.

Hắn nghiêm túc nói: “Anh muốn ôm em”.

Tôi nhìn trái nhìn phải. Con phố yên tĩnh, hai hàng cây bên đường rậm rạp, in bóng tối dưới những ngọn đèn đường. Tôi lại gần vòng tay ôm hắn và cười: “Anh lớn thế này rồi còn chơi trò thể hiện tình cảm trên đường phố, bị người khác nhìn thấy mất mặt lắm”.

Hạ Trường Ninh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi và nhẹ nhàng nói: “Phước Sinh, lúc em cười rất đáng yêu”.

Tôi xấu hổ cười trộm.

“Anh đang nghĩ, những lúc em vui vẻ thế này có phải em đã thực sự quên Đinh Việt, trong lòng em còn hình bóng của người đó không?”

Khoảnh khắc ấy tôi không hề nhớ tới Đinh Việt, anh ấy đã cách tôi quá xa. Tôi ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói với hắn: “Có, trong lòng em có anh ấy. Anh ấy là người tốt. Em nghĩ rằng em nên sống thật tốt”.

Đôi mắt Hạ Trường Ninh sáng rực trong đêm tối. Hắn mỉm cười: “Cho dù hắn có sống lại thì cũng không cướp em đi được, đúng không?”

Trong lòng tôi vẫn nhói đau, tôi lườm hắn: “Hai chuyện khác nhau. Đừng nhắc tới anh ấy nữa, em khó chịu. Anh biết chứ? Ngay cả mộ anh ấy em còn chưa tới, cũng chưa từng hỏi xem ở đâu. Em không muốn nhìn thấy”.

Hạ Trường Ninh ôm chặt tôi vào lòng: “Phước Sinh này, anh cũng biết ghen đấy”.

Người ta đã không còn nữa thì ghen cái gì chứ! Tôi cười và chuyển chủ đề: “Bạn bè anh đủ mọi hạng người, em thấy gia đình nhà Trần Thụ cũng được đấy chứ”.

“Ừ, anh giao du tương đối rộng, chỉ có một nguyên tắc đó là đối xử chân thành. Hôm nay Hạ Trường Ninh ra tay giúp người khác thì ngày mai họ cũng sẽ giúp lại anh như thế”.

Một người được bạn bè yêu quý thì tất nhiên sẽ có điểm hơn người. Trước giờ tôi nhìn Hạ Trường Ninh có phần hơi cực đoan.

“Nhưng cũng có điểm không tốt, đó là có lúc cần phải chú ý tới cảm giác của người khác. Có nhiều việc không thể không đối mặt, xử lý, nghĩ cũng đã đau đầu”.

Tôi rất thích nghe Hạ Trường Ninh kể khổ, mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy tôi và hắn càng gần gũi hơn. Tôi hảo tâm xen vào một câu: “Có việc gì em giúp được em nhất định sẽ giúp anh”.

Anh cười ha ha: “Anh biết mà, Phước Sinh là người con gái tốt nhất”.

Câu nói ấy khiến tôi lâng lâng.

Sau đó Hạ Trường Ninh kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Mười ba tuổi hắn đi lính, mười lăm tuổi làm công vụ cho bố Ngũ Nguyệt Vi. Bố cô ta đối xử với hắn rất tốt, dù là lính cần vụ nhưng thực ra lại chăm lo như con cái trong nhà. Hắn không được bỏ một tiết học văn hóa nào, đã vậy còn nhờ gia sư riêng của Ngũ Nguyệt Vi dạy tiếng Anh cho nữa.

“Em có biết nghiêm khắc thế nào không?” Hạ Trường Ninh cảm khái: “Nửa năm, cùng ăn, cùng ở, không được nói một câu tiếng Trung nào. Có lần anh ngủ nói mơ bằng tiếng Trung, thế là ông ấy phạt anh chạy ba mươi vòng xung quanh giảng đường. Lúc đó anh mới mười sáu tuổi, vừa chạy vừa khóc”.

Tôi nghe mà vừa thấy thương vừa thấy tò mò: “Nửa năm đó anh không phải làm công vụ nữa à?”

“Làm chứ, ban ngày làm gì thì vẫn làm thế. Từ lúc ăn cơm tối cho tới mười rưỡi đêm, hai giáo viên người nước ngoài đó rất nghiêm, liên tục tìm anh nói chuyện, không đến mười rười thì miệng không ngừng nói. Ác mộng! Có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy bố Vi thực sự rất tốt với anh. Phước Sinh à, bố anh mất sớm nên ông ấy giống như bố anh vậy”.

Tôi đã hiểu vì sao Hạ Trường Ninh luôn nhường nhịn Ngũ Nguyệt Vi rồi. Xem ra vì chuyện này, kể cả Vi có gây chuyện thêm nữa thì Hạ Trường Ninh cũng chỉ có thể nhịn. Tôi kéo áo hắn và nói: “Sau này em không tính toán với Ngũ Nguyệt Vi nữa”.

Hạ Trường Ninh nhăn nhó, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Muốn nói gì thì nói đi?”

“Người nhà Vi hóa ra đều muốn anh và cô ấy thành đôi, anh không đồng ý thì cũng xong thôi. Nhưng anh cả Vi gọi điện tới nói ông già không hài lòng chút nào, muốn anh dẫn em tới gặp ông ấy. Chuyện này không phải làm khó anh sao! Chắc chắn là em không muốn đi rồi, mà anh cũng không muốn em phải trải qua cảnh tượng như thế! Thôi, cùng lắm cho họ nói Hạ Trường Ninh vong ân phụ nghĩa là được”. Hắn lẫm liệt quyết định.

Chúng tôi đi bộ về nhà. Tôi đi được vài bước rồi lại quay lại hỏi hắn: “Hạ Trường Ninh, gia đình họ đáng sợ không?”

“Phước Sinh, anh không muốn em đi, ông già cực kì bênh vực người nhà, anh sợ ông ấy sẽ mắng em, trình độ mắng người của ông ấy là hạng nhất. Để anh giải quyết, em không phải nghĩ đâu”.

Mặc dù hắn nói như thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy nụ cười của hắn rất gượng gạo, dường như không có biện pháp nào giải quyết.

Dũng khí của tôi tăng gấp bội: “Không sao, em đi! Em không tin ông ấy ăn thịt được em”.

“Đừng đi, rước cục tức vào người làm gì?”

Tôi chân thành nói với Hạ Trường Ninh: “Ông ấy đối xử tốt với anh như thế, anh không thể tránh cả đời không gặp đúng không? Không sao, em đi cùng anh. Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng được chứ? Anh không thích Ngũ Nguyệt Vi, không thể vì ông ấy mình cứ phải ấm ức được”.

Hạ Trường Ninh nhìn tôi chăm chú, những ngón tay lướt trên mặt tôi. Hắn nói với vẻ rất cảm động: “Phước Sinh, có em thật tốt. Chúng ta cùng đi chúc tết ông già, nhân tiện thăm nơi anh đã sống tám năm trời”.

Tôi gật đầu rất mạnh, không nhìn thấy nét xảo quyệt thoáng qua trong mắt hắn. Tôi hoàn toàn không biết hắn lại lợi dụng lòng trắc ẩn của tôi một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.