Chương 33: Rừng núi hoang vắng
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Vệ Phong dừng lại hồi lâu, sắc mặt nhàn nhạt, cho đến khi trong vườn trúc truyền đến tiếng đàn thì hắn mới cầm dây cương, cưỡi ngựa đi về trước hai bước.
Lý Hồng đi theo bên cạnh hỏi: "Thế tử gia, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?" .
truyện teen hay
Lần này, Chiêu Nguyên Đế giao chuyện dân chạy nạn cho Vệ Phong xử lý, để hắn nghĩ biện pháp dàn xếp những người này, cũng vì kiểm tra năng lực của hắn, cũng cho bá tánh một câu trả lời thoả đáng. Vệ Phong hôm nay lên núi cũng là vì việc này, hắn quay đầu ngựa lại, giọng nói kiên định: "Xuống núi xem thử."
Lý Hồng thúc ngựa đuổi kịp rồi theo sát phía sau.
Bên phía này, Tô Hi đến chỗ Cốc tiên sinh tập đàn, tập nửa ngày, trong lòng cứ mãi nghĩ đến chuyện người tị nạn trên núi mà Nhị ca đã nói, vừa qua khỏi giờ Mùi thì nàng liền xin Cốc tiên sinh nghỉ, định về phủ sớm hơn chút.
Cốc tiên sinh nói vậy cũng biết chuyện dân tị nạn nên cũng không nói gì thêm mà đồng ý, còn kêu tiểu đồng đưa nàng đến giữa sườn núi.
Tô Hi nói tạm biệt với tiểu đồng xong thì kêu xa phu tiếp tục lên đường.
Một đoạn đường phía trước đi rất suôn sẻ, gần như không có trở ngại gì cả. Lúc gần đến chân núi thì phía trước bỗng truyền đến một cuộc bạo loạn, xa phu bất đắc dĩ ngừng xe ngựa ở ven đường. Ngân Li vén rèm lên hỏi: "Sao lại thế này? Vì sao dừng lại thế?"
Xa phu chỉ về phía trước, khó xử nói: "Dân tị nạn ở phía trước quá đông làm chặn hết đường rồi, không thể đi được con đường này rồi, chỉ có thể đi đường khác thôi."
Chẳng qua con đường kia gập ghềnh khó đi, bên kia đường còn là vách núi nữa, rất dễ xảy ra chuyện, cho nên cũng không ai nguyện ý đi đường bên đó cả.
Tô Hi xuyên qua bức rèm nhìn ra bên ngoài, thấy cách đó không xa là đám người chen chúc nhau, mặt đen thui, quần áo thì rách rưới, vừa nhìn là biết đã lâu chưa được ăn cơm. Trong đó có mấy người nhìn thấy xe ngựa của phủ Tướng quân, nên nhấc bước đi về phía bên này, Tô Hi vội vàng buông rèm xuống, nói với xa phu: "Cho bọn họ ít bạc đi, đừng làm khó dễ bọn họ."
Xa phu đáp ứng, sờ soạng trong ngực lấy ra vài đồng tiền rồi ném qua.
Dân tị nạn thấy thế liền vội vàng nhào tới nhặt tiền. Xa phu giơ roi lên muốn xoay đầu xe thì lại thấy bọn họ nhào tới trước mặt, duỗi tay muốn xin đồ ăn. Xa phu lắc đầu nói không có thì lập tức nhóm dân tị nạn vươn tay muốn đoạt dây cương trong tay hắn ta.
Xa phu lớn tiếng quát, đáng tiếc không có hiệu quả mấy, dân tị nạn vẫn như cũ đứng bu trước xe ngựa.
Ngân Li chui ra khỏi xe, ném cho bọn họ ít bạc vụn cùng với vài món điểm tâm trên đường mang theo. Vốn tưởng rằng bọn họ nên rời đi, không ngờ càng nhiều người ào tới, dân tị nạn ở chỗ xa thấy ở đây có người bố thí thì cũng ào ào xông tới.
Ngân Li bị mấy người phụ nữ xanh xao vàng vọt lôi kéo té xuống xe ngựa. Tô Hi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hoảng loạn trong lòng, lúc này nàng mới biết dân tị nạn có bao nhiêu đáng sợ, Nhị ca đúng là không lừa nàng, là do nàng quá ngây thơ rồi, những gia đinh của phủ dẫn theo căn bản cũng không ngăn được những người này.
Xa phu kéo Ngân Li từ dưới lên, nặng nề leo lên lưng ngựa, không quan tâm mà lao ra khỏi đám người đó. Nhóm dân tị nạn sợ hãi vội vàng lui về sau, cho đến khi xe ngựa đi xa thì bọn họ mới tập tễnh rời đi.
Xe ngựa đi lên một con đường khác, tuyết trên núi vẫn còn chưa tan, hơn nữa con đường này vốn dĩ rất dốc, nên xa phu đi rất cẩn thận. Đường núi trơn trượt, vừa đi được một nữa thì hòn đá trên đỉnh đầu lắc lư rồi lăn ào ào xuống, trong đó có một cục đá lớn đập trúng lưng ngựa làm nó hoảng sợ giơ vó ngựa lên, sau đó không chịu khống chế mà lao về phía trước.
Phía trước vừa lúc là ngã rẽ, con đường vốn đã hẹp, lúc con ngựa kia rẽ thì đột nhiên lòng bàn chân bị trượt, sau đó đảo ngã sang một bên.
Làm cho cả cỗ xe ngựa phía sau cũng bị rớt xuống vách đá, xa phu vội vàng ôm chặt lấy một cái cây bên vách núi, còn một tay thì túm chặt Ngân Li, quay đầu nhìn lại thì đã thấy cỗ xe ngựa cùng con ngựa đã rơi xuống vực sâu.
Ngân Li sợ đến mức mặt trắng bệch, hét lên: "Tiểu thư———"
*
Dưới chân núi, Vệ Phong kiểm kê xong số lượng dân tị nạn, rồi gọi huyện lệnh ở gần đó đăng ký tên danh sách cho từng nhóm tị nạn, hắn kẹp chặt bụng ngựa chuẩn bị trở về.
Lý Hồng cưỡi ngựa từ xa chạy tới dừng trước mặt Vệ Phong: "Thế Tử gia, trên núi có xe ngựa rơi xuống vách đá, xa phu đang cầu ngài giúp tìm người."
Vệ Phong nhìn qua, nói: "Con đường xuống núi rất bằng phẳng, sao lại rơi xuống vách đá?"
Lý Hồng nói: "Nghe nói trên đường có dân tị nạn bu quanh xe ngựa nên xa phu đành phải đổi con đường khác, mà con đường đó không dễ đi, gần đây tuyết rơi còn chưa tan kịp làm đường núi vừa ướt vừa trơn, thế nên mới rớt xuống."
Vệ Phong nghe xong thì sắp xếp mười mấy người qua giúp đỡ bọn họ tìm người, lại hỏi: "Người rơi xuống là ai?"
Lý Hồng lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm."
Một lát sau, dân tị nạn bên này đều được sắp xếp ổn thoả, Vệ Phong đang chuẩn bị dẹp đường về phủ thì xa xa nhìn thấy một người mặc áo váy mặc xanh, đúng là đại nha hoàn nhất đẳng Ngân Li bên cạnh Tô Hi. Ấn đường của hắn nhăn lại, trong lòng có một dự cảm không tốt, hắn thúc ngựa tiến lên nói: "Tô cửu cô nương đâu? Vì sao ngươi không hầu hạ bên cạnh nàng?"
Ngân Li gấp đến mức khóc lóc, xa phu đã trở về phủ Tướng quân để thông báo, lúc này người của phủ Tướng quân còn chưa đến. Sức của một mình nàng ta thì cũng không nghĩ được cách cứu Cửu tiểu thư được, chỉ có thể xin những người này giúp đỡ, vì danh dự của Cửu tiểu thư nên không thể nói ra thân phận của nàng, nhưng động tác của những người này thật sự quá chậm, sắp qua một canh giờ rồi mà bọn họ chẳng có chút tin tức nào.
Lúc này thấy Vệ Phong thì Ngân Li như gặp được cứu tinh, khóc lóc cầu xin nói: "Xin Thế tử gia cứu.....cứu tiểu thư nhà nô tỳ với......."
Vệ Phong nghe Ngân Li kể mọi chuyện xong thì tay nắm dây cương thật chặt, xoay người lạnh giọng sai Lý Hồng: "Lập tức sai 50 người cùng ta xuống dưới vực xem."
Lý Hồng lúc này mới biết được người rơi xuống vực chính là Cửu cô nương của Tô gia, vội vàng xốc lại tinh thần đi gọi 50 người, sau đó cưỡi ngựa sau lực Vệ Phong phóng xuống vực sâu.
Bên phủ Tướng quân cũng nhanh chóng nhận được tin tức.
Lão thái thái vừa nghe nói cháu gái mình rơi xuống vực sâu thì hai mắt nhắm lại ngất xỉu ngay tại chỗ.
Núi Thanh Thuỷ kia tuy rằng không cao, nhưng vách đá cũng khá dốc, nếu rơi xuống không chết thì cũng bị ngã trọng thương.
Sắc mặt Ân thị trắng bệch, ngã ngồi trên giường La Hán, kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì cơ?"
Đại nha hoàn Đan Lộ cũng cực kỳ khiếp sợ, lặp lại lần nữa: "Xa phu nói xe ngựa của Cửu tiểu thư rớt xuống vách núi, đến nay còn chưa tìm được Cửu tiểu thư nữa........"
Trong đầu Ân thị "Ầm" một tiếng, còn chưa nói lời nào cũng ngất xỉu.
Trên dưới phủ Tướng quân lộn tùng phèo, Đại lão gia Tô Chấn từ trên quan trường trở về, trên đường đã nghe nói đại khái, vội vàng làm rõ manh mối trước rồi sai người đến núi Thanh Thuỷ tìm người, lại sai người mời Hách đại phu đến bắt mạch cho lão thái thái và Ân thị.
Tô Chấn vừa quay đầu lại thì thấy Tô Chỉ đi ra ngoài, ông lớn tiếng gọi hắn lại: "Chỉ ca nhi, con đi đâu đó?"
Tô Chỉ nắm chặt tay: "Con đi tìm Ấu Ấu."
Đều là do hắn cả, biết rõ trên núi Thanh Thuỷ có nguy hiểm mà vẫn để một mình Ấu Ấu ra cửa, nếu Ấu Ấu xảy ra chuyện gì thì hắn có chết ngàn lần cũng không thể thoái thác tội lỗi của mình.
Tô Chấn không nói hắn được nên đành phải tuỳ ý hắn.
Tây Hộc viện của Nhị phòng, Quách thị cũng nghe tin này, chẳng qua bà ta không kinh hoảng như lão thái thái và Ân thị, ngược lại bình tĩnh nằm lại lên giường, còn vui sướng khi thấy người gặp hoạ mà nhẹ nhàng cười.
Xứng đáng, Quách thị nghĩ như thế, Ân thị tự tiện làm chủ gả Dung tỷ nhi cho một tên cậu ấm ăn chơi trác táng, bây giờ ông trời cũng đến trừng phạt bà ấy, cũng để bà ấy nếm thử sự đau khổ mất đi con gái xem.
Sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống, trong hang núi một mảnh yên tĩnh.
Tô Hi chỉ cảm thấy cả người rất đau, chỗ nào cũng đau, thân mình giống như bị mười chiếc xe ngựa nghiền nát qua, đau đến mức làm cô cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình thành hình tròn, nửa ngày cũng không động đậy.
Lúc xe ngựa rơi xuống đầu tiên là đáp trên một cái cây cổ thụ trăm năm, sau khi giảm bớt tác động thì mới rơi xuống trên mặt đất. Tô Hi ở trong xe ngựa, may là dưới người có lót mấy cái gối dựa cho nên cũng không bị trọng thương. Nhưng Ngân Lộ người rơi xuống cùng nàng thì không may mắn như vậy, nửa đường thì bị hất ra khỏi xe ngựa, lúc này còn không biết đang ở đâu.
Xe ngựa rơi ngã nát thành từng tấm ván gỗ, tất nhiên là không thể dùng tiếp. Tô Hi nằm trong chốc lát, chờ thân thể bớt đau thì mới chậm chạp ngồi dậy.
Nàng nhìn bốn phía, phía sau là vách đá còn phía trước là một mảnh rừng cây tối đen. Mặt trời sắp lặn nên trong rừng cây cực kỳ an tĩnh, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Nàng nhìn lên trên cánh rừng, phát hiện nếu muốn ra khỏi đây thì chỉ có thể đi lên dọc theo rừng cây mà thôi.
Tô Hi do dự một hồi, vẫn không dám đi vào trong rừng. Trời thì đã tối rồi, ai biết bên trong sẽ có cái gì không? Nếu lỡ như gặp thú dữ thì sao, thế thì đừng nói về nhà mà ngay cả mạng nhỏ này nàng cũng không giữ nổi nữa.
Tô Hi không biết có ai tìm được mình không, nàng buông thõng hai tay đứng trong hang núi trống rỗng, không nơi nương tựa, bộ dáng cực kỳ đáng thương. Đứng đó một lúc lâu, nàng cúi đầu lấy tay lau đi nước mắt, rồi xoay người đi về phía sau.
Lúc Tô Hi rơi xuống thì tóc có hơi rối loạn, cây trâm ngọc bích nghiêng ngã lệch sang một bên, nàng đơn giản lấy cây trâm xuống, sau đó dùng khăn lụa cột mái tóc đen dày một bên, sau đó nắm cây trâm thật chặt, để phòng ngừa lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Cả bắp chân và lưng nàng đều vô cùng đau đớn, đặc biệt là lưng, rất nóng rát, có lẽ lúc rơi xuống đã bị trầy da. Nhưng lúc này Tô Hi lại không còn hơi sức mà kiểm tra, xung quanh tối đen như mực, cho dù muốn nhìn cũng không nhìn được cái gì, nàng tìm kiếm xung quanh muốn thử xem có tìm thấy Ngân Lộ không, nhưng gọi vài tiếng cũng không nghe tiếng đáp lại nào cả.
Tô Hi cực kỳ sợ hãi, nàng chưa từng qua đêm ở rừng núi hoang vắng lần nào, huống chi còn là một mình nữa. Càng sợ hãi thì nước mắt rơi càng nhiều, đến cuối cùng tầm mắt cũng mơ hồ không rõ ràng, cuối cùng nàng không tiếp tục đi nữa, mà ngồi xổm xuống yên lặng khóc một hồi. Nhưng lại không dám khóc quá lớn sợ hấp dẫn thú dữ nào đến, nàng nghiêng đầu lấy tay áo lau đi nước mắt, nhịn đến mức cái mũi, đôi mắt đều đỏ ửng.
Bố mẹ và ca ca có biết nàng ở đây không, ngày mai họ có thể tìm nàng không? Nếu như tìm không được thì một mình nàng nên thế nào đây?
Tô Hi vừa nghĩa vừa đứng lên tiếp tục tìm đường, lúc này cũng không định tìm Ngân Lộ nữa, mà việc quan trọng nhất chính là tìm một nơi đặt chân đã.
Đi trong chốc lát, thì thấy phía trước có một sơn động nho nhỏ, cửa động chất đầy rơm rạ. Tô Hi dọn dẹp rơm rạ lại, rồi dọn dẹp sạch sẽ bên trong, sau đó mới ngồi xuống.
Sơn động rất nhỏ, ước chừng chỉ có thể chứa được hai người thôi, nhưng đối với Tô Hi mà nói thì là đủ rồi, dáng người nàng nhỏ xinh, một mình ôm đầu gối ngồi đó căn bản không chiếm nhiều chỗ lắm. Tô Hi dọn rơm rạ ra lót dưới cơ thế, cằm gác trên đầu gối, đôi mắt đen lúng nhìn chằm chằm cửa động.
Tuy là vừa rồi đi đường làm tiêu hao không ít thể lực, cả người vừa xót vừa đau, nhưng bây giờ nàng cũng không dám ngủ.
Một lát sau, Tô Hi chịu không nổi nữa, mí mắt cứ đánh nhau mãi, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa mà nhắm mắt lại.
Ngủ không bao lâu thì nàng nghe thấy cửa động truyền đến tiếng vang. Cả người Tô Hi cứng đờ, nhanh chóng mở mắt ra, yên lặng nhìn ra bên ngoài.
Nàng thấy một bóng người cao lớn nhảy xuống ngựa, đi về phía bên này. Tô Hi tay nắm chặt cây trâm ngọc bích, không biết đối phương là ai, nếu là người tới tìm kiếm nàng thì hay rồi, nhưng hôm nay trên núi nàng bị dân tị nạn làm sợ hãi, nên không dám tuỳ tiện tin tưởng người nào. Lỡ như là kẻ xấu, nàng..........Nghĩ như thế làm Tô Hi lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.
Đợi đến lúc đối phương đi đến cửa động thì Tô Hi nín thở, mở to đôi mắt không dám mở miệng.
Trong nháy mắt, nàng thấy đối phương thổi sáng mồi lửa, một tay đỡ cửa động, một tay cầm mồi lửa, rồi cúi người xuống nhìn sang phía nàng.
Sau khi Tô Hi thấy rõ mặt người đó thì giật mình há miệng, không thể tin tưởng mà nói: "Đình......."
Con ngươi đen nhánh của Vệ Phong khoá chặt khuôn mặt nhỏ của nàng, gương mặt anh tuấn không rõ ràng trong bóng đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói nặng nề của hắn, hơi khàn đặc: "Cuối cùng cũng tìm được muội rồi."