Chương 10: Người trước người sau
:
NGƯỜI TRƯỚC NGƯỜI SAU
Edit: Song Ngư ||
Beta: Ngáo
Vệ Phong hơi rũ mắt, tầm mắt dời về phía bên kệ sách, "Ai ở đó?"
Không trách Vệ Phong không hề do dự mà đặt câu hỏi như vậy, nếu Tô Hi không có việc gì thì cứ đường đường chính chính mà làm việc của mình thôi, thế nhưng lúc Vệ Phong tới, thì nàng như chim sợ cành cong, cứ đứng ở chỗ đó, không biết còn tưởng nàng có tật giật mình, không nghi ngờ cũng khó. Trong Tàng Kinh Các ngoại trừ kinh thư thì còn rất nhiều văn sử quý giá, chỉ còn duy nhất một bản trên đời, tuy rằng đều có tăng nhân trông coi cẩn thận, nhưng cũng không cam đoan sẽ không có bọn đạo chích xâm nhập.
Vệ Phong nhìn về phía hàng cuối cùng của kệ sách, chỗ đó an tĩnh đến mức không có một tiếng động.
Cho đến nửa ngày, mới có một thân ảnh lủi thủi từ trong đi ra. Tô Hi cúi thấp đầu, gọi lên: "Đình Chu biểu ca."
Lông mày của Vệ Phong nhếch lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được 'bọn người đạo chích' sẽ là một tiểu cô nương. Hắn nhìn Tô Hi trước mặt, vừa lúc ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ dừng trên đỉnh đầu nàng, chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc kia, nàng rũ mắt, hai hàng lông mi trên gương mặt chớp vài cái, trắng đến nỗi làm người ta hoài nghi có phải nàng trong suốt hay không.
Vệ Phong nhớ tới tiểu nha đầu ôm con mèo con dưới tàng cây ngày đó, thong thả nói: "Không nghĩ Hi muội muội cũng ở đây."
Tô Hi giương mắt nhìn Vệ Phong, thấy trên mặt hắn không có cảm xúc gì, thần thái cũng thả lỏng theo.Thực ra nàng và Vệ Phong không quá quan hệ gì cả, sở dĩ cảm thấy xấu hổ cũng hoàn toàn vì sự kiện 'bánh đậu xanh' kia. Tô Hi cho rằng nàng có thể nhường chiếc bánh đậu xanh nàng thích ăn nhất cho Vệ Phong, quả thật là thân thiện hết mức rồi, thế nhưng Vệ Phong không những không lấy, còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đúng là làm đau đớn trái tim bé nhỏ của nàng mà. Chỉ là hai lần gặp gần đây nhất, thái độ của Vệ Phong rất bình thường, không có biểu hiện gì không ổn, nói vậy chắc là đã sớm quên chuyện này, nàng thở phào một hơi, không nhớ là tốt rồi, rốt cuộc cũng không phải hồi ức gì đáng giá cho lắm.
Nghĩ như vậy, thái độ của Tô Hi thản nhiên hơn một chút, chủ động nói: "Muội nghe nói Tàng Kinh Các của chùa Minh Giác có thu nhận rất nhiều danh thư, liền muốn đến mượn mấy quyển để đọc, Đình Chu biểu ca cũng tới mượn sách sao?"
Vệ Phong nghĩ một chút, tuy rằng không phải như Tô Hi đoán, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy muội muốn mượn sách gì?"
Tô Hi thành thật hỏi, thấy Vệ Phong không có ý muốn đi, liền tìm lời nói: "Biểu ca từ trên lầu xuống có nhìn thấy có ghế nhỏ nào không? Kệ sách này cao quá, muội với không tới."
Tô Hi vừa rồi có đi một vòng quanh kệ sách nhưng ngoài kệ sách thì vẫn là sách chứ đừng nói có ghế nhỏ nào, ngay cả đồ lót chân cũng không có.
Vệ Phong nhìn về phía Tô Hi, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, vóc dáng chỉ cao bằng nửa kệ sách, chả trách nàng với không tới. Hắn tiến lên, trực tiếp hỏi: "Muội muốn lấy quyển nào?"
Tô Hi có hỏi chút thụ sủng nhược kinh, theo như hai lần gặp mặt, lúc này Vệ Phong hẳn nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng, đây mới là tác phong thanh lãnh kiêu ngạo của Vệ thế tử. Chỉ là nếu Vệ Phong đã mở miệng, Tô Hi không có đạo lý nào lại từ chối, cô giơ ngón tay lên, chỉ về hướng 《 danh cơ truyện 》trên tầng cao nhất của kệ sách, nói: "Chính là quyển ở giữa đó."
Vệ Phong năm nay 17 tuổi, dáng người cao lớn, Tô Hi còn chưa đứng đến ngực hắn, chỉ thấy hắn duỗi cánh tay dài, nhẹ nhàng lấy quyển sách mà mãi bản thân không với tới xuống.
Vệ Phong hỏi, "Là quyển này sao?"
Tô Hi gật đầu, cho rằng hắn sẽ đưa cho mình, nên đã chuẩn bị tốt lời cảm tạ, nhưng là nàng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Vệ Phong có động tác tiếp theo: "...... Đình Chu biểu ca?"
Vệ Phong rũ mắt, đối diện với đôi mắt to sáng ngời của Tô Hi, đôi mắt nàng như viên ngọc sáng chiếu sáng cả mặt hồ nước, vừa lộng lẫy lại vừa bắt mắt, lại nhìn đôi má không biết bị đụng vào chỗ nào mà ửng hồng của nàng, trên mặt bị dính lớp tro, thế nhưng nàng không biết mà vẫn cứ để một gương mặt như vậy nói chuyện với hắn hồi lâu, vừa đáng yêu lại vừa buồn cười. Khoé miệng Vệ Phong có ý cười, lấy khăn tay lụa từ trong áo ra đưa cho nàng, "Muội lau mặt trước đi đã."
Tô Hi không thể hiểu được, lúc này không đưa sách cho nàng, mà kêu nàng lau mặt làm gì?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tô Hi vẫn cầm lấy khăn tay, nàng lau hai lần trên má trái, hỏi: "Trên mặt muội còn gì không?"
Vệ Phong lắc đầu, "Má phải."
Tô Hi đành phải đổi sang lau bên phải một chút, khăn tay của Vệ Phong mang theo một mùi trầm hương mát lạnh, vừa lau lau xong thì thấy một chút tro dính trên khăn tay, nàng liền im bặt, cuối cùng hiểu được hắn có ý gì. Hẳn là lúc nãy chạm vào sách nên mấy lớp tro bị rớt xuống, nói như vậy Vệ Phong đã sớm thấy được, sao cho tới bây giờ mới nhắc nàng?
Tô Hi siết chặt chiếc khăn tay, có chút vui mừng nghĩ, tốt xấu gì Vệ thế tử còn nhắc nàng, không để nàng đi ra ngoài bị mất mặt.
Nhưng trong giây tiếp theo, Tô Hi liền không cho là như vậy.
Vệ Phong đưa《 danh cơ thiếp 》 cho nàng, chờ lúc nàng duỗi tay lấy, thì hắn không nhanh không chậm, giống như thuận miệng hỏi: "Tiểu nha đầu có còn thích ăn bánh đậu xanh không?"
Tô Hi cứ chớp mắt rồi lại chớp mắt, ngơ ngẩn mà nhìn Vệ Phong.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì Vệ Phong đã cầm khăn tay của mình đi ra khỏi Tàng Kinh Các.
*
Hôm nay Vệ Phong đến chùa Minh Giác là để gặp trụ trì Minh Không, sau khi nói chuyện xong thì thấy thời gian còn sớm nên đến Tàng Kinh Các xem một chút. Chú tiểu canh cửa có biết Vệ Phong nên không có ngăn cản, lúc hắn xuống lầu thì có nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, thính giác của hắn nhạy bén, một tiếng này tất nhiên không thể trốn được hắn.
Vệ Phong không dự đoán được người nọ chính là Tô Hi, hắn xác thật không nhớ rõ Tô Hi cho lắm.
Việc 7,8 năm trước là việc cực kì bình thường ngẫu nhiên mà gặp được, Vệ Phong căn bản không để trong lòng. Chỉ là lúc Tô Hi dùng đôi mắt lấp lanh trông mong nhìn hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận hồi tưởng lại, liền nhớ tới tiểu cô nương làm vỡ chậu hoa kia. Cũng dùng loại ánh mắt này, mang theo một chút lấy lòng và bất an, tiếng nói ngon ngọt gọi hắn "Ca ca", hơn nửa còn đưa miếng điểm tâm còn dính đầy nước miếng mà mình ăn thừa còn dư một nửa để hối lộ hắn.
Đúng là một tiểu nha đầu tham ăn.
****
Ân thị bỏ lá bùa bình an vào trong túi thơm thêu màu vàng hoa văn bát bảo, một cái đưa cho Tô Hi, "Ấu Ấu, tìm được sách con muốn chưa?"
Tô Hi gật đầu, nàng đã bảo Ngân Nhạn bỏ sách 《 danh cơ truyện 》vào trong xe ngựa.
Ân thị chào tạm biệt với trụ trì Minh Không, đi ra cửa chùa thì thấy Tô Hi không thích hợp, sau khi từ Tàng Kinh Các ra thì liên tục thất thần, sắc mặt cũng không được tốt. Ân thị gọi Ngân Nhạn tới dò hỏi, nhưng Ngân Nhạn cũng không biết, nói: "Thưa phu nhân, sư phụ Tuệ Kính không cho nô tỳ vào Tàng Kinh Các, chỉ cho phép một mình tiểu thư vào thôi, nô tỳ đợi ở bên ngoài nửa canh giờ, lúc ra thì cô nương chính là như vậy."
Ân thị không nghe được trong miệng Ngân Nhạn cái gì, mày đẹp nhíu lại, đang muốn trực tiếp hỏi Tô Hi thì lại thấy một người từ cửa hông không xa đi lại, xa xa nhìn thì bộ dáng rất phong thần tuấn lãng, chi lan ngọc thụ.
Đợi người đến trước mặt, Ân thị vừa thấy rõ tướng mạo của hắn thì giật mình, cong gối hành lễ: "Vệ thế tử."
Từ lúc gia đình Tề vương hồi kinh, Ân thị chỉ gặp qua Vương phi Viên thị, vẫn chưa gặp được thế tử Vệ Phong, nhưng là Vệ Phong và phụ thân hắn là Tề Vương, lớn lên có bảy tám phần giống. Ân thị đã sớm gặp qua Tề vương, hơn nữa với tướng mạo và cử chỉ nho nhã của Vệ Phong thì cũng không khó để đoán ra được thân phận của hắn.
Mẹ đẻ của Vệ Phong và Đại phu nhân của Tổng đốc phủ là tỷ muội ruột, cũng là người của Tiết gia ở Hoài An, ấn bối phận mà nói thì Vệ Phong hẳn phải gọi Ân thị một tiếng dì, nhưng dù sao Vệ Phong cũng là thế tử của Tề vương phủ, với lại cái quan hệ này có chút xa, nên lúc này hắn chỉ cần gọi Ân thị là 'Phu nhân' là được. Vệ Phong đỡ Ân thị đứng lên, bên môi treo ý cười nhạt, thái độ hiền hoà, "Tô phu nhân xin miễn lễ, không biết phu nhân cũng ở tại miếu này, bằng không Đình Chu đã đi bái kiến phu nhân rồi."
Ân thị nói, "Thế tử nói quá lời, thần phụ chỉ dẫn tiểu nữ tới xin vài lá bùa bình an, lúc này đang định đi về." Nói xong nàng nhớ tới Tô Hi, bèn vội gọi Tô Hi đến trước mặt, "Ấu Ấu, lại đây gặp qua thế tử Tề vương."
Tô Hi nhấp miệng, lúc này ổn định cảm xúc, thẳng thắn nói: "Nương, con đã gặp qua Vệ thế tử."
Ân thị kinh ngạc nói, "A, khi nào vậy?"
Tất nhiên là Tô Hi không nói ở Tàng Kinh Các, chỉ nói: "Ở Tổng đốc phủ của Nhị tổ phụ, Đại đường ca lúc đó cũng ở đó." Có Đại đường ca ở, nàng cùng Vệ Phong cũng không tính lén lút gặp mặt, huống chi nàng nhỏ hơn Vệ Phong nhiều như vậy, người bình thường sẽ không nghĩ lung tung. Nói như vậy là đã có thể giải thích nàng và Vệ Phong đã gặp mặt, cũng có thể chứng minh hai người không có quan hệ gì.
Vệ Phong cười, tiểu nha đầu này thông tuệ trấn tĩnh hơn hắn nghĩ nhiều, "Hi muội muội nói không sai, chúng ta đã gặp qua rồi."
Tô Hi nhìn về phía Vệ Phong không hé răng, không biết những lời này của Vệ Phong là ý trên mặt chữ hay vẫn có hàm ý khác.
Lúc ở Tàng Kinh Các, Vệ Phong nói ra câu đó, Tô Hi đã xác định hắn nhớ rõ nàng, nhưng hắn còn muốn nói ra là có ý gì? Tô Hi cảm thấy thật mất mặt, Vệ Phong nhất định là cố ý muốn chê cười nàng, nàng có thích ăn bánh đậu xanh không thì có liên quan gì tới hắn? Dù sao cũng sẽ không cho hắn ăn đâu.