Bồ Đề Kiếp - 7:Am

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba canh giờ trôi qua. Đề Đề tập trung vào bàn cờ đến nỗi không màn lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán. 

“Thình thịch thình thịch.” Tim nàng mỗi lúc lại đập nhanh hơn. Nàng một tay ôm lấy ngực. Hai ngón tay cầm quân cờ ngọc lưu ly chầm chậm hạ xuống. Nàng dùng tay còn lại nắm chặt cổ tay cầm cờ đang không ngừng run rẩy để không làm rơi nó. 

Đề Đề không thể không thừa nhận rằng Cảnh Lạc quả thật là một tinh anh cao thủ. Trong từng giây từng khắc, hắn buộc nàng phải luôn cẩn trọng đề phòng. Mỗi nước đi đều mang theo tính toán tỉ mỉ, chi tiết. 

Trong khi Đề Đề khó khăn tìm nước đi, Cảnh Chính nhàn nhã nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân, nhưng để ý sẽ thấy tách trà lại run run nhẹ. Thật không hiểu là do quá căng thẳng hay phấn khích gây ra. Dù sao thì suốt mấy ngàn năm rồi, hắn cũng chưa tìm được đối thủ như nàng.

Đứng hầu bên cạnh Cảnh Chính, Tiểu Đào Tử cảm khái. Lần đầu tiên, hắn chứng kiến chủ tử nhà mình đánh cờ nghiêm túc như vậy. Phải chứng kiến suốt cả quá trình mới thấy được bàn cờ đã được hai vị cao thủ này bày binh bố trận xảo diệu như thế nào. 

Đề Đề hít một hơi thật sâu rồi nín thở. Nàng từ từ đặt quân cờ trắng xuống. Cả gian phòng im lặng. Một lúc sau, Đề Đề mới thở nhẹ ra: “Ta thắng rồi!”

Nàng thắng. Tiếu Đào Tử trố mắt kinh hỉ. Đường đường là Thiên tộc đệ nhất kỳ thủ mỹ nam thiên hạ vô song Thái tử điện hạ Cảnh Chính lại thua trong tay một cô yêu linh vô danh Đề Đề. Quả thật là tin tức gây chấn động Nhật tinh, không, không phải là khắp Không Thần này mới đúng.

“Đề Đề, nhìn ngươi vô dụng như vậy mà thật ra rất oách nha!” Tiều Đào Tử đưa ngón tay cái hướng về Đề Đề bày tỏ khen ngợi. Chợt hắn cảm thấy phía sau gáy không gió mà rét run bèn vội rút tay về.

Được khen ngợi, Đề Đề có chút xấu hổ, ho khụ một cái rồi phủi phủi tà áo đứng dậy, cùi đầu hành lễ với Cảnh Lạc: “Sư huynh, trông cậy vào ngươi rồi!”

Cảnh Lạc ngồi im, không nói gì cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Cảnh Lạc sư huynh không phải là đang… giận dỗi đó chứ. Đề Đề sửng sốt. Tuy nhiên, chỉ một lát sau, một cuốn sách xuất hiện trong tay nàng. 

Cảnh Lạc thản nhiên nói: “Tư chất ngươi còn yếu, cần bắt đầu học từ cơ bản. Ngươi đem cuốn sơ giai Liên Tâm thuật này về nghiên cứu tối nay đi. Sáng mai đúng năm giờ qua chỗ ta. Chậm một giây ta cũng không tiếp. Ngươi nhớ kỹ.”

Đề Đề cười tít mắt. Nàng ôm chặt cuốn sách trong tay, cúi chào Cảnh Lạc rồi nhanh chóng quay về Trúc Lâm Viện.

Nhìn bóng dáng nàng rời khỏi Đào Hoa Viện, lại nhìn vào trận cờ nàng khéo léo giăng bẫy hắn, khóe miệng Cảnh Lạc kéo lên một vòng, để lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má. Tiểu Đào Tử liếc nhìn chủ nhân không khỏi băn khoăn. Bị thua như vậy mà Điện hạ còn cười được, chẳng lẽ Điện hạ sốc quá nên thành ra không bình thường rồi.

Tối hôm đó, Đề Đề lấy sách của Cảnh Lạc đưa cho say mê nghiên cứu. Địa tinh nàng có câu “Cần cù bù thông minh”, nàng tin là một ngày nào đó nàng sẽ có tiến bộ. Đến lúc đó, nàng sẽ đến Nhật tinh tìm chàng ấy. Đề Đề ôm sách nằm trên giường nghĩ đến Đức Thần, liền cười khúc khích. 

Sáng hôm sau, trong sân viên của Đào Hoa Viện, Đào Đào đang khoanh chân ngồi lơ lửng trên không, ngay dưới nàng là một bàn chông sắc nhọn. Một bên là Cảnh Lạc đang nằm thong thả đọc sách cùng Tiểu Đào Tử đang ngồi bóc vỏ trái cây.

“Lạc Lạc. Ta… ta chịu không nổi nữa rồi!” Đề Đề run run, mắt nhìn Cảnh Lạc cầu khẩn.

“Không đến ba giờ thì không được dừng lại.” Cảnh Lạc thản nhiên đáp.

Đề Đề khóc không ra nước mắt.

Kể từ hôm đó, Đề Đề đều đều đặn sang Đào Hoa Viện học tập. Những lúc rảnh rỗi, nàng cũng cùng Cảnh Lạc chơi cờ. 

“Ta thắng rồi.” Đặt quân cờ cuối cùng xuống bàn, Đề Đề vươn vai, nghiêng đầu vài cái. “Sư huynh này, ta góp ý chút nha. Ta biết ngươi cũng là cao thủ nhưng mà cách bày trận của ngươi cũng quá lạc hậu rồi. Mấy cái này chỉ có thể hữu dụng lần đầu thôi.” Đề Đề thật lòng nói.

Đây không biết là ván thắng thứ bao nhiêu của Đề Đề. Chỉ biết là trận nào nàng cũng thắng. Mỗi lúc thua nàng, mặt Cảnh Lạc cả ngày đều đen như đít nồi. Nàng đến gặp cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Có khi cả tuần hắn đóng cửa không tiếp khách, mặc cho Đề Đề năn nỉ ỉ ôi ngoài cửa. Nghĩ là hắn thật sự giận mình, ngày ngày Đề Đề đều làm mấy món điểm tâm đến dỗ dành nhưng hắn vẫn không chịu gặp. Đề Đề khóc không ra nước mắt.

Trong lúc Đề Đề khổ tâm suy nghĩ thì Tiểu Đào Tử cảm khái nhìn vị chủ tử của mình đang ngồi trên sàn trúc nghiên cứu bày trận cờ, một tay nhâm nhi mấy cái bánh Đề Đề mang đến. Chợt hắn sực nhớ Điện hạ nhà hắn rất ghét ăn đồ ngọt. 

Cũng có những hôm Cảnh Chính thật sự bận phải giải quyết công việc, không thể dạy nàng được. Đề Đề vẫn một mình luyện tập trong sân viện nhà hắn. Sợ nàng buồn chán, Cảnh Chính thường truyền lệnh cho Tiểu Đào Tử ra chơi với nàng.

(Lời tác giả: Về sau các chương sẽ hơi ngắn hơn so với những chương đầu vì dạo này công việc của mình khá bận  và cũng muốn giữ chất lượng bài viết thật tốt. Thông cảm nha....)

Ban đầu trong lòng Tiểu Đào Tử cực kỳ phản đối. Hắn đường đường là trung thần phụ tá Thái tử điện hạ Thiên tộc, nay lại phải đi bồi cái cô yêu linh đến từ cái tiểu hành tinh be bé. Tiểu Đào Tử ôm ngực, cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương. Thế nhưng sau đó, hắn phát hiện ra dù nàng trông không được đẹp mắt cho lắm nhưng chơi với nàng rất vui. Hắn đặc biệt thích buôn chuyện bát quái với nàng. Chính vì thế mà những lần sau, Điện hạ nhà hắn chưa cần ra lệnh thì hắn đã lon ton kiếm Đề Đề đi chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.