Vị khách này, không ai khác, chính là Tiết Anh, ca ca của Thiện Thủy.
Đoàn người dẫn hắn tới cũng là đoàn người lần trước dẫn Thiện Thủy và Hoắc Thế Quân đến đảo này. Trên mặt bọn họ là nụ cười hạnh phúc, nhìn Thiện Thủy giải thích: “Phu nhân, người này nói hắn là huynh trưởng của phu nhân, có việc gấp cần gặp phu nhân. Bọn ta thấy bề ngoài hắn có chút giống với phu nhân, hỏi chuyện của phu nhân cũng đều biết, lúc này mới dẫn hắn tới. Còn một người đến cùng hắn đang ở lại trong thôn.”
Thiện Thủy cám ơn người dân thôn nhiệt tình thuphác, cười nhìn huynh trưởng mình. Chớp mắt một cái bọn họ đã không gặp nhau ba bốn năm nay. Nàng nhớ lần gần đây nhất chính là mùa xuân nàng rời Lạc Kinh đến miền Nam. Lúc ấy hắn được điều đến Kim Châu nhậm chức Lục phẩm doanh trại nghìn người. Mặc dù cũng không được coi là thăng chức, nhưng cũng coi như thực sự cũng là một quan võ, cho nên lúc đó nàng còn cố ý về nhà mẹ chúc mừng.
Năm nay Tiết Anh hai mươi lăm tuổi, vóc người thật cao, không thể tìm thấy chút dấu vết trẻ trung hay do dự của năm đó trên gương mặt hắn. Bây giờ hắn đang đứng trước mặt Thiện Thủy, hoàn toàn là một huynh trưởng thành thục đáng tin cậy.
“Ca ca!”
Thiện Thủy nước mắt lưng tròng.
Tiết Anh ôm lấy Tiểu Nha Nhi chạy như bay đến, gật đầu mỉm cười với Thiện Thủy. Nhưng Thiện Thủy ngay lập tức có thể cảm nhận được, huynh trưởng của nàng, cũng không có vẻ vui sướng sau khi đoàn tụ xa cách, hắn đến đây rõ ràng không liên quan gì đến Hoắc Thế Quân. Nụ cười hắn miễn cưỡng, ánh mắt dường như có chút né tránh ánh nhìn chăm chú của nàng.
Nếu như không liên quan đến Hoắc Thế Quân, hắn không quản ngại khó khăn đến một nơi xa, chịu khổ lênh đênh trên biển nhiều ngày mới đến được đây rốt cuộc là vì chuyện gì?
“Ca ca…” Sau khi dẫn huynh trưởng nàng đến chỗ ở của mình, nàng mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Anh trầm mặc giây lát, rốt cuộc nói: “Đổi niên hiệu rồi. Sang năm chính là Thiên Hưng thứ nhất.”
“Hoàng thượng…” Thiện Thủy ngây người.
“Hoàng thượng dẫn theo Bình Trung Vương (Hoắc Thế Diễm) ngự giá thân chinh, lúc đầu tinh thần đại quân dâng cao, đánh thắng mấy trận liên tiếp, đoạt lại phủ Hưng Khánh vốn đã mất đất. Không ngờ rằng người Đát Thản dựa kế hoãn binh, chờ hồi phục lại rồi tiếp tục tiến đánh, chiến mã Hoàng thượng cưỡi mất vó, ngã ngựa dẫn đến gãy xương ngực, nửa tháng sau băng hà. Người Hương thừa dịp đó, chỉ huy đại quân bổ nhào đến, chiếm lấy phủ Hưng Khánh, lập tức liều chết tấn công Thiên Môn Quan. Tướng bảo vệ cổng giữ được một tháng, cầu An Dương Vương nhờ giúp đỡ. Khi đó An Dương Vương đang ở phương Bắc bị người Đát Thản quấn lấy không cách nào cho lui quân về hỗ trợ được, lúc phái binh tới thì đã muộn. Quan binh trấn cổng chờ viện binh lâu không tới, cuối cùng bị công phá, người Tây Khương ào vào cổng không thể ngăn trở, thẳng đường vây đánh Lạc Kinh. Đúng khi đó An Dương Vương đang ở phương Bắc vì điều binh lực đến cứu Thiên Môn Quan, hai bên đều thất bại, không địch được người Đát Thản, càng không thể cứu viện Lạc Kinh, cuối cùng đành phải rút lui đến Kim Châu…”
Vẻ mặt Tiết Anh dần trở nên bi thương chua xót: “Cuối cùng Lạc Kinh bị vây kín, quân dân trong thành có chung kẻ thù, cố gắng chống đỡ nửa tháng, cuối cùng bởi vì không chiếm được hậu viên, cổng phía Bắc bị công phá…. Mười mấy vị quan văn và binh sĩ ở lại trong thành chung sức với dân chúng cuối cùng chết trận trên đầu thành…”
Thiện Thủy kinh ngạc nhìn huynh trưởng đối diện, chờ đợi hắn sẽ nói câu cuối cùng rằng hắn chỉ đang hù dọa nàng, chỉ đùa chút mà thôi. Lạc Kinh vẫn rất tốt, người thân của nàng rất tốt, còn có con trai nàng…. Nhưng hắn vẫn không nói, lời nói kinh khủng tàn nhẫn tiếp tục được thốt ra từ trong miệng hắn giống như một thanh đao nặng nề đâm vào trong tai nàng.
“Khi đó ta đang theo An Dương Vương rút lui đến Kim Châu. Lúc tin tức được truyền tới, cả thành đã bị chiếm….”
Trong mắt Tiết Anh dường như cũng có lấp láy nước mắt: “Ta nghe nói trong thành xảy ra hỏa hoạn một ngày một đêm, thi thể quân dân chất đầy bốn vách thành tường, người Tây Khương ép buộc dân chúng mang ra thành vứt đâu cũng được…”
Thiện Thủy đã đông cứng cả người, chỉ còn lại nước mắt nóng hổi đang cuồn cuộn chảy xuống.
Lúc xảy ra tất cả những chuyện này, là năm tháng trước.
Khi đó Hoắc Thế Quân đang ngồi trên lưng ngựa chạy như bay về phương Bắc – mà Đại Nguyên vứt bỏ nửa giang sơn phương Bắc, kể cả trung tâm của nó. Một tháng sau, Hoắc Thế Du lui về Kim Châu thiết lập bá quan, thừa kế đế vị, đổi niên hiệu Thiên Hưng, năm nay tròn hai mươi tám tuổi.
Sau khi tân Đế lên ngôi, lập tức khởi xướng chiến sự khôi phục Lạc Kinh, lại bị liên quân Tây Khương và Đát Thản ngăn lại, cuối cùng tơi tả quay về.
***
Thời gian ở trên đảo, nếu lúc ấy Hoắc Thế Quân lựa chọn khác đi, hiện tại sẽ không có cục diện như vậy?
Dường như không ai có thể đoán trước Lạc Kinh bị lật đổ, cũng không có người nào có thể đoán trước đảm bảo với hắn thê tử sinh con có bình an hay không.
Một nam nhân như hắn dành trọn tình cảm cho thê tử của mình, đồng thời chứng kiến tòa thành đế đô trang nghiêm đứng vững mấy trăm năm bị chiếm lấy.
Tình ý sao? Tội lỗi sao?
Không ai có thể nói rõ ràng.
~ ~
Lại nói, lúc xảy ra họa khuynh thành này, là mùa xuân Cảnh Hữu năm 26.
Giữa ban ngày, thành Lạc Kinh vừa như được tắm mưa xuân, hết sức mênh mông, hạnh hồng lê trắng, sương mù quyến rũ tựa như bức tranh thủy mặc chưa kịp khô Tiết Lạp đang vẽ lúc này.
Đã mấy năm nay ông chưa gặp ái nữ rồi. Giống như một hình tượng phụ thân thâm trầm, ông đã sớm có thói quen kìm nén nỗi nhớ thương nữ nhi vào tận đáy lòng, không hề biểu lộ lên mặt. Cho dù lúc thê tử Văn thị thương cảm nhắc tới Thiện Thủy, ông cũng chỉ bình thản hắng giọng, chuyển sang một đề tài khác. Điều duy nhất khiến ông cảm thấy vui mừng, nhi tử ông từng cho rằng cuộc đời này sẽ không được việc gì giờ đây rốt cuộc cũng có tiền đồ, dẫn theo nàng dâu con cái toàn gia đình đến Kim Châu nhậm chức.
“Xem một chút, bây giờ con của chúng ta vừa có khả năng vừa chăm chỉ. Đây là hắn đang làm cho ông xem, ai bảo ngày trước ông xem thường hắn
Mỗi khi Văn thị chế nhạo ông như vậy, ông chỉ cười cười, không tranh cãi với thê tử.
Đợi đến lúc ông có thể nhìn thấy ngày nữ nhi và rể phu trở về, ông sẽ không đoái hoài gì đến chốn quan trường, dẫn theo vợ già về cố hương của ông, tìm một mảnh đất an cư sống nốt quãng đời còn lại.
Trước lúc ngủ ông còn suy nghĩ lại một lần như vậy. Đêm hôm đó trong giấc mơ, bóng lưng một thiếu niên nào đó học hành khắc khổ, một lòng đền đáp nước nhà, bây giờ trở nên gầy yếu, phai mờ. Ông đang cười trong mộng.
Đây không phải là ông sao?
Lúc tờ mờ sáng, ông bị tiếng khóc, tiếng bước chân dồn dập đánh thức.
Đó là tiếng của quản gia Tiết Ninh.
Cả đời này của ông đây là lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi như vậy của Tiết Ninh – không xong, Lạc Kinh bị tấn công rồi!
Con dân Đại Nguyên đã cùng gánh vác trọng trách bảo vệ, gìn giữ lãnh thổ khỏi các nước Tây Bắc hàng mấy trăm năm nay. Bởi vì lãnh thổ Đại Nguyên vô cùng màu mỡ, sản vật quá phong phú, cho nên từ nhiều đời nay, những kẻ kia chỉ cần có năng lực, vĩnh viễn sẽ không ngừng mơ tưởng đến việc chiếm đoạt lấy.
***
Tiết Lạp nhanh chóng biết được người ở phương Bắc chuẩn bị tấn công thành chính là người Tây Khương.
Đây là một nhóm thiết kỵ tinh nhuệ gồm ba nghìn người. Sau khi tấn công được Thiên Môn Quan, bọn chúng liền tiến đến vùng lân cận Lạc Kinh chiếm trước vài chục thành trì, trèo đèo lội suối, dùng tốc độ ánh sáng xông thẳng tới Lạc Kinh.
Trong lúc tin tức Thiên Môn Quan thất thủ còn chưa truyền tới Lạc Kinh, đội thiết kỵ kia cũng đã đến nơi.
Người xâm lược đến như nước lũ từ xa đến gần, khi nó xuất hiện trong tầm mắt của ngươi, ngươi chỉ có thể chạy theo bản năng, nhưng mặc kệ ngươi chạy thế nào, nhất định cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.
***
Lúc Cảnh Hữu Đế dẫn theo võ quan rời kinh, bất luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có kết cục như thế. Cho nên hắn chỉ lệnh cho hai tướng Nội Các trấn giữ kinh thành, còn lại chuẩn bị chiến đấu, binh mã trong thành không tới hai nghìn người, còn lại là văn thần và dân chúng.
Tất cả những người trong thành, trong lúc mờ sáng đang còn buồn ngủ, bị tiếng chém giết trong thành làm cho thức tỉnh, hoảng hốt không biết làm sao, rối rít đứng dậy muốn chạy.
Lúc trời tảng sáng, ba nghìn thiết kỵ đã tới thành Bắc, ba tường thành đóng cửa chặt, hai bên đông tây tất cả có ba cửa thành cũng đã đóng. Nếu nhanh chân một chút, còn có thể chạy ra từ một cửa thành Nam còn đang mở. Chậm chân một chút rất có thể cũng bị nhốt ở trong thành.
“Lão gia, người còn chờ cái gì? Chạy mau đi! Hoàng thượng băng hà rồi! Thiên Môn Quan thất thủ! Vô số triều quan bỏ thành chạy đi rồi! Nghe nói cả hai vị nội tướng cũng đi! Năm cổng thành cũng chỉ là do binh mã tướng sĩ trông chừng. Người và phu nhân nhanh đi đi! Không có xe ngựa, tiểu nhân có lưng, cũng muốn cõng người đi!”
Tôi tớ Tiết gia đã sớm tan tác như chim sổ lồng, Tiết Ninh liều mạng vỗ cửa thư phòng Tiết Lạp, khàn giọng rống lên.
Thực sự Tiết gia không còn xe ngựa, quan viên phủ đệ Lạc Kinh không cho dắt ngựa ra ngoài, cho nên đều đã bị trưng dụng hết rồi.
Cửa thư phòng mở ra, Tiết Lạp mặc quan phục chỉnh tề, tay cầm thanh kiếm dài treo trên tường nhiều năm, đối mặt với lão thê, gọi tên bà, nói: “Trường Tú, người khác có đi, ta cũng không đi. Đây là Đế đô Đại Nguyên, sao có thể chắp tay dâng cho người Man Di? Ta đến thành Bắc, giúp các tướng sĩ bảo vệ thành, chờ viện quân đến. Nàng mau theo Tiết Ninh đi đi!”
Văn thị ôm bọc đồ vội vàng thu thập được, giờ rơi phịch xuống đất.
Bà cũng kinh ngạc nhìn trượng phu gối đầu nửa đời, sinh con dưỡng cái với mình giờ khắc này dường như vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nước mắt chảy ra.
“Phù Xuân,” bà kêu tên chữ của ông, chậm rãi nói: “Nếu như ông muốn đi, tôi cũng không ngăn ông. Chẳng qua tôi cho ông biết, nếu ông không đi, tôi cũng không đi. Tuy tôi không thể theo ông lên tường thành, nhưng tôi cũng sẽ ở lại trong nhà chờ ông trở về. Nếu như ông không về, tôi cũng đi theo ông.”
Tiết Lạp ngưng mắt nhìn bà, rút kiếm ra, gào to một tiếng, ha ha cười nói: “Tốt, tốt! Sống cùng chăn, chết cùng mồ. Cuộc đời Tiết Lạp tôi có bà làm bạn, chết không hối tiếc!” Dứt lời dùng sức ôm lấy Văn thị, trong đôi mắt đẫm lệ của bà, hiên ngang bước đi.
***
Cùng lúc đó, Vĩnh Định Vương phủ vốn yên ắng, lúc tờ mờ sáng cũng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Vốn là mấy ngày nữa sẽ đến ngày thọ của Diệp Minh Hoa, tiểu Ngưỡng Hiền thậm chí đã hẹn với Hồng Anh ma ma muốn làm mì trường thọ với nội tổ mẫu. Tuy rằng từ xưa tránh dạy dỗ nhi tử đến gần bếp núc, nhưng đối mặt với cháu nội bé bỏng tấm lòng thành khẩn, ai có thể nhẫn tâm từ chối? Diệp Minh Hoa dĩ nhiên vô cùng vui mừng, chờ ăn xong bữa mì trường thọ này bà sẽ để nó đến bên cạnh ba mẹ nó.
Nhưng lúc tờ mờ sáng ở nơi này đột nhiên thay đổi tất cả.
Hoắc Hi Ngọc vẫn ru rú ở trong nhà chạy ra khỏi phòng, dắt trong tay hai con ngựa còn dư lại trong phủ, cưỡi lên, sai người mở cánh cửa chính vẫn khép như nổi điên xông ra ngoài.
Tờ mờ sáng yên tĩnh bị phá vỡ, dân chúng Đế đô cũng mất đi sự thong dong thường ngày. Giờ phút này trên đường phố, khắp nơi đều thấy dòng người đang chạy về cổng thành phía nam. Tin tức Hoàng đế băng hà lan nhanh như ôn dịchkỵ Tây Khương đang từ phương Bắc tràn xuống vây thành. Bọn họ biết, cổng thành phía Nam là cổng duy nhất đang mở. Một khi mọi người không đến kịp, cồng thành lập tức đóng lại, không chút lưu tình. Cho nên bọn họ kêu hô nữ nhi, dùng hết toàn lực dựa vào đôi chân của mình thi nhau chạy.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía nam, duy chỉ có Hoắc Hi Ngọc một người một ngựa chạy về thành Đông, hết sức ngứa mắt, người trên đường vội vàng né tránh, xì tiếng khinh miệt đối với bóng người ngồi trên ngựa.
Mặt trời mùa xuân đến gần cửa Trương gia, giờ này cũng sớm mất đi vẻ yên tĩnh thường ngày. Nhiều năm trước Trương Nhược Dao đã lập gia đình, trượng phu là một võ quan nhỏ, năm ngoái được điều đi làm quan ở nơi khác, Trương Nhược Dao đi theo. Bởi vì phụ mẫu chồng đều đã qua đời, liền gửi nữ nhi lớn bốn tuổi cho cha mẹ chăm sóc. Trương Thanh ôm cháu khóc rống vì sợ, sải bước đi ra bên ngoài, Trương phu nhân vội vã đi theo, không nhịn được oán giận nói: “Bọn họ thật không đúng đắn gì cả, triều đình nói trưng dụng ngựa, ngựa trong nhà cũng bị tịch thu hết rồi! Bây giờ hay lắm, người trong nhà thấy ngựa bị dắt đi cũng đã sớm vứt xe ngựa đi. Đôi chân này có thể chạy đi đâu? Sợ là chưa thấy cổng thành Nam, cửa đã đóng. Hai cục xương già chúng ta đúng là đáng thương…”
Trương Thanh tức giận, gỡ tay Trương phu nhân buồn bực đi, mới ra cửa, xa xa thấy một con ngựa chạy đến, đảo mắt đến bên cạnh, người ngồi trên ngựa là Công chúa Gia Đức của Vĩnh Định Vương phủ!
Trong lòng phu thê Trương Thanh dĩ nhiên rất oán giận vị Công chúa này, chẳng qua không dám thể hiện trên mặt mà thôi. Bây giờ thấy nàng cả người áo vàng ngồi trên ngựa, không biết ý đồ gì, ngơ ngác nhìn.
Hoắc Hi Ngọc xuống ngựa, đưa dây cương cho Trương Thanh, lạnh lùng nói: “Ta biết Trương gia các người không thích ta, ta cũng không so đo. Con ngựa này, nếu các người muốn thì lấy đi đóng xe, không chừng còn có thể ra khỏi thành. Nếu không muốn, giết thả thì tùy.” Dứt lời quay đầu đi thật nhanh.
Trương Thanh nhìn theo bóng lưng nàng, ngẩn ngơ bất động. Trương phu nhân bỗng dưng tỉnh ngộ, vội vàng đánh thức trượng phu, gọi đi đóng xe.
Cả đời Hoắc Hi Ngọc chưa bao giờ giống như giờ khắc này, trống ngực nàng như muốn nổ tung, đau đớn, nhưng nàng không dám dừng lại, sợ rằng nếu nàng dừng lại sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.
Nàng không biết hành động lúc nãy của mình là như thế nào, tại sao? Nhưng lúc đó trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cho nên không do dự làm theo.
Nàng chỉ nghe theo lời trái tim mách bảo mà thôi.
Khi nàng thở hổn hển chạy về vương phủ, lúc chạy đến trước Thanh Liên đường, nàng thấy Hoắc Vân Thần đang ôm đứa cháu nhỏ đang không ngừng khóc, lưng cứng nhắc.
“Cô cô, người đã về!”
Tiểu Dương nhi nhìn thấy nàng, vừa khóc, vừa nức nở nói: “Tổ mẫu nói, bảo cô cô đi cùng chúng ta. Bà không đi, Hồng Anh ma ma ở lại với bà. Cháu cũng muốn ở lại với bà. Nhưng bà nói, nếu cháu không nghe lời, bà sẽ đốt nhà…”
Hoắc Hi Ngọc ngây dại, kinh ngạc đứng đó nhìn cánh cửa khép chặt.
“Hi Ngọc, con là nữ nhi ta, ta thu hồi lời nói trước kia của ta. Con hãy thay ta chăm sóc cháu ta cho tốt. Lập tức đi ngay!”
Hoắc Hi Ngọc nghe được mẫu thân ba năm rồi chưa nói chuyện với mình ở bên trong cánh cửa.
“Mẫu thân!”
Hoắc Hi Ngọc rốt cuộc kêu lên, quỳ xuống đất không dậy nổi.
Hoắc Vân Thần một tay ôm Tiểu Dương nhi, một tay kéo Hoắc Hi Ngọc nước mắt đầy mặt, ném hai người lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị, mình ngồi lên trước, thúc ngựa chạy như điên.
Sau lưng, cửa chính vương phủ chầm chầm đóng lại, mang theo bao nhiêu cao quý ung dung đã từng có.
Phùng Thanh ưỡn ngực, hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phòng mình thường bảo vệ - giống như tùy thời chỉ cần hạ một đao theo lời gia chủ.
~ ~
Dòng người đi về phía Nam ngày càng đông, cuối cùng, đoạn đường đến gần cổng thành, xe ngựa vốn không thể nào qua nổi đám người này. Hoắc Vân Thần tận mắt nhìn thấy một chiếc xe ngựa của gia đình nhà nào dầy xéo người đi đường, bị đám người tức giận hợp sức lật nghiêng trên mặt đất, năm sáu người trên xe nhếch nhác lăn ra, nam có nữ có. Lập tức Hoắc Vân Thần nhận ra một người trong đó là La Bắc Yến, chỉ huy sở binh mã thành Bắc. Hắn đang bị bách tính tức giận không có chỗ phát tiết vây lấy tấn công.
Xe ngựa của mình muốn nhích một bước cũng khó, Hoắc Vân Thần nhảy xuống, một tay ôm Tiểu Dương nhi, một tay dắt tay Hoắc Hi Ngọc, tách khỏi đám người đi thật nhanh về phía trước.
Rốt cuộc hắn cũng có thể mang theo gia chủ mình ra khỏi cửa thành Nam. Chỉ cần tiếp tục đi về phía nam là có thể an toàn. Hắn cũng sẽ không phụ sự giao phó của gia chủ, đảm nhiệm chức trách thị vệ.
“Những kẻ làm quan kia thường ngày chỉ biết làm mưa làm gió, vừa có chuyện xảy ra chạy trốn còn nhanh hơn bất kì ai khác. Loại quan quân còn ngồi xe ngựa chạy trốn, đánh chết cũng xứng đáng!”
“Cũng không phải tất cả đều chạy trốn hết. Lúc ta đi trước, có nghe nói có một vài quan quân lên tường thành thủ thành, ngăn người Man Di vào thành, nếu có thể kiên trì một khắc không chừng có thể đợi được đến lúc viện binh đến…”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói có Tiết Lạp Tiết đại nhân, ngự sử Điền đại nhân, đều là những quan văn thường ngày dùng bút làm lưỡi…”
Ra khỏi cửa thành, những người bên cạnh cũng buông lỏng tinh thần trốn chạy, có người vừa đi về phía trước vừa bàn lu
Bước chân Hoắc Vân Thần dần chậm lại.
“Vân Thần, người đi không nổi, thả ta xuống, tự ta có thể đi.”
Tiểu Dương nhi cảm thấy hắn chạy chậm lại, lập tức nói như vậy.
Hắn dạy Tiểu Dương nhi tập võ, mặc dù hắn bảo Tiểu Dương nhi gọi tên mình, nhưng Tiểu Dương nhi nhất định phải gọi là người.
Hoắc Vân Thần dừng bước, mặt đã đỏ bừng. Hắn chợt để Tiểu Dương nhi xuống, quỳ xuống trước mặt Hoắc Hi Ngọc và Tiểu Dương nhi.
“Công chúa, thiếu chủ, Vân Thần sợ là phụ sự nhờ vả của Thái phi rồi! Thành Bắc đang gặp nguy, ngay cả một quan văn trói gà không chặt như Tiết đại nhân cũng có thể lên thành chống địch, tuy ta là người hầu nhưng ta cũng có lòng bảo vệ đất nước. Bên cạnh mấy dặm có một thôn trang, trong trang có gia đình có chút giao tình với ta. Nếu như Công chúa và thiếu chủ đồng ý, ta đưa hai người qua đó tạm thời dừng lại ở đó, hoặc là xuôi nam theo bọn họ, để Vân Thần quay về bảo vệ thành cùng với các tướng sĩ!”
Hoắc Hi Ngọc khẽ ngẩng đầu, kiêu hãnh nói: “Người của Hoắc gia chúng ta đâu phải là người ham sống sợ chết? Sống chết có số. Nếu ngươi muốn đi, thì hãy đi đi!”
Tiểu Dương nhi nói: “Nếu ta lớn hơn một chút, ta nhất định sẽ đi cùng người. Nhưng bây giờ thì không được. Ta biết nếu ta đi theo, thúc còn phải phân tâm chăm sóc ta!”
Lúc này Hoắc Vân Thần mới lấy một cái dao găm trong giày ra, cắm vào trong giày Hoắc Hi Ngọc, khấu đấu trước hai người một cao một thấp, đứng dậy dẫn hai người đến thôn trang. Lúc vội vã trở về, quân lính phụng mệnh đóng cửa thành lại, dân chúng chen chúc muốn ra khỏi thành trở nên hỗn loạn, người chen ở cổng thành Đông nghịt. Lúc nãy vừa khép được một nửa, đóng lại, lại bị đẩy ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Vô số người bị giẫm đạp trên mặt đất, gào khóc thê lương và tiếng chửi rủa không ngừng. Hoắc Vân Thần hít một hơi, dường như là đạp lên đầu lên cổ đoàn người trước cổng thành ngã trái ngã đi vào bên trong……