Editor: socfsk
Chân nàng nhẹ bẫng, người bị hắn ôm lấy ngồi ở trên bàn, tiếp theo, hắn đẩy ghế dựa ra, đứng lên, nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi xuống.
Thiện Thủy cảm thấy từng trận hô hấp nóng ẩm lướt qua trên gương mặt mình, chợt có chút hối hận. Vừa rồi nàng vốn không muốn như vậy… Vậy hẳn là cũng coi như trêu đùa chứ? Cho dù muốn trêu đùa, cũng nên đổi lại một nơi thoải mái hơn, ví dụ như, phòng ngủ gì đó…
Nhưng hiện tại… dường như hơi muộn rồi.
“Không cần…. ở chỗ này… lạnh…”
Đợi đến lúc miệng nàng được thảnh thơi, hắn ngược lại hôn cổ nàng, một cái tay bắt đầu vô cùng sốt ruột cởi áo choàng của nàng thì nàng rốt cuộc thở hổn hển, biểu đạt kháng nghị của mình.
“… Ừ, không cởi quần áo nàng…”
Hoắc Thế Quân nghe nàng, gặm cắn mấy cái ở cổ nàng, rốt cuộc ngừng lại. Hắn tự tay đưa qua mở nắp hộp thức ăn trên bàn, lấy ra một bình rượu, tự mình uống một hớp, cúi đầu đưa miệng về phía miệng nàng.
Trong bầu là thứ rượu ngày thường Hoắc Thế Quân vẫn hay uống để làm ấm, cho vào miệng thì thanh đạm, cũng không cay.
Nàng bị buộc uống một ngụm, sau đó né tránh.
“Lần trước nàng có nói, chờ xuống đến nơi sẽ uống với ta vài chén, quên rồi sao?”
Hắn không buông tha cho nàng, hớp một ngụm truy đuổi một lần, để nàng hớp một nửa, mình một nửa.
Bụng nàng bắt đầu nóng lên, vươn tay đoạt lấy ấm thiếc trên tay hắn, cong môi nói: “Tự ta uống…uố…ng!”
Hắn giơ cao cái bình vút lên cao, nhỏ giọng cười ha ha nói: “Giống như vậy, chúng ta uống chung mới cảm nhận được hương vị ngon.”
Từng chút rượu ấm áp trượt vào cổ họng nàng, dần dần, cái loại lâng lâng đó bắt đầu thấm vào từng tấc thịt trên người nàng, dẫn theo hơi thở ấm áp nào đó, khiến đầu óc nàng trở nên vô cùng choáng váng. Nàng cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, giống như đang bay lên, hoặc là không cẩn thận sẽ ngã xuống đất, cuống quýt hai mắt nhắm nghiền, đưa tay ôm chặt hông hắn, để hắn đứng vững trước người mình, đầu mềm mại tựa vào trong ngực hắn.
Hắn thuận nàng, đặt bình rượu xuống, khẽ nâng váy nàng lên, tách hai chân nàng ra, để chúng thay hai tay của nàng quấn lấy eo hắn, nhích người lại thật gần. Nàng lập tức cảm giác dưới bụng có vật gì cưng cứng chống lại. Nàng không chút sợ hãi, ngược lại còn ngẩng mặt lên, mở mắt ra, nhìn hắn cười ngọt ngào, một tay di chuyển sờ lên, nắm chặt cách một lớp quần áo, nhỏ giọng lầu bầu: “…đáng ghét, ta khó chịu…”
Nữ nhân nửa thật nửa mơ hồ, nửa yêu kiều nửa ngốc nghếch khiến Hoắc Thế Quân động tình, liền đưa tay gạt đống văn thư, một nghiên mực trên góc bàn rơi xuống đất, vang lên một tiếng.
***
Lúc này ở bên ngoài, Bạch Quân đang ngồi ở trên ghế chờ, Hoắc Vân Thần cũng không rời đi, đứng ở cửa nhìn xa xa, chợt nghe thấy tiếng vật bể, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại thấy Bạch Quân cũng đang nhìn về phía mình, liền đi vào trong nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Bạch Quân thấy hắn muốn đi vào trong, vội gọi lại nói: “Huynh nghe xem, lại im lặng. Hẳn là không có việc gì, huynh đừng qua!”
Hoắc Vân Thần chợt giống như hiểu được, dừng bước, hơi lúng túng liếc nhìn nàng một cái, ho khan một tiếng, tìm đề tài nói: “Nơi này cũng không có lò sưởi ấm, nàng có lạnh không?”
Bạch Quân giơ tay: “Rất tốt, so với các huynh cả ngày đi ở bên ngoài thì việc này cũng không tính là lạnh.”
Hoắc Vân Thần ồ một tiếng, do dự một chút rốt cuộc nói: “Bạch Quân cô nương, lần trước ta vẫn chưa nói cảm ơn với nàng, chuyện nàng đã may áo cho ta.”
Bạch Quân cười, nói: “Không có gì, là Thế tử phi phân phó.”
Hoắc Vân Thần nói: “Dù gì cũng phải cảm ơn nàng, là nàng làm.”
Bạch Quân liếc hắn một cái, cười nói: “Không có gì…” Nhìn hắn, “Sao không thấy huynh mặc? Không vừa sao?”
“Không phải, rất vừa vặn.” Hoắc Vân Thần nói, do dự hồi lâu, giọng nói dường như có vẻ mất tự nhiên, “Ta giữ lại… về sau mặc…”
Bạch Quân giống như có điểm hiểu rõ ý tứ hắn, cười nói: “Hoắc đại thị vệ, huynh cứ việc mặc đi. Cũ rồi thì ta lại may cho huynh.”
Hoắc Vân Thần nói: “Đa tạ Bạch Quân cô nương, lại không dám làm phiền nàng.”
Bạch Quân nói: “Gọi tên ta là được, không cần phải cô nương này cô nương nọ khách sáo như vậy.”
Hoắc Vân Thần ngẩn ra, cũng nói: “Vậy nàng cũng gọi tên ta là được rồi.”
Bạch Quân đáp một tiếng, lời của hai người vừa nói ra, nhất thời trở nên im lặng. Bỗng nhiên lại nghe được từ truyền ra tiếng lên xuống mờ ám, ngẩng đầu thật nhanh, thấy hắn cũng đưa mắt nhìn về phía mình, tim đập mạnh, vội cách hắn mấy bước, tìm đề tài linh tinh nói: “Hoắc đại thị vệ, huynh đi theo Thế tử đã lâu rồi sao?”
Hoắc Vân Thần nói, “Cũng khá rồi,” tạm ngừng một chút lại nói, “Lúc nhỏ ta không có cha mẹ, bị chọn đưa vào Vương phủ làm bạn với Thế tử. Tên họ này là do lão Vương gia ban cho, bằng không, ta chính là một người không tên không họ.”
Ngữ điệu hắn mặc dù bình thản, chỉ nói đến cuối cùng, Bạch Quân cũng nghe ra chút tự giễu trong lời hắn nói, trong lòng khẽ động, nhìn hắn cười nói: “Thì ra cũng không khác với ta lắm. Tuy ta có cha mẹ, chỉ là ta bị cha mẹ bán. Không giống huynh, còn có thể lưu lại một chút niệm tưởng. Thật may người nhà thế tử phi cũng rất tốt, cũng coi như số ta có phúc…”
Hai người vừa nói chuyện, chút gượng ép lúc trước cũng bay đi mất, dần dần trở nên thoải mái rất nhiều. Bên trong chính là thỉnh thoảng vang lên vài tiếng mơ hồ, cũng là thản nhiên rồi.
***
Ước chừng là do cảm giác say, Thiện Thủy có chút choáng váng đầu óc, giờ phút này bị hắn đè ngã trên bàn, trong đầu liền hình dung ra mấy chữ ‘tự làm tự chịu’. Y phục trên người vẫn chưa bị cởi, giày tất cũng chưa tháo, chỉ còn nơi này thế nhưng truyền đến một cảm giác lạnh, nguyên là quần đã bị cởi ra, cuốn đến chỗ đầu gối. Biết hắn hiện tại đang định nhìn, một hồi xấu hổ truyền tới, vội vàng dùng lực khép chân lại, lại bị hắn nâng lên cao, thì bằng cách nào khép lại? Rên rỉ một tiếng, nhắm nghiền hai mắt, không nhìn tới bóng dáng đang trêu chọc kia.
“Lạnh không?”
Nàng nghe được hắn đột nhiên hỏi.
Mất đi đồ bảo hộ nơi đó, không khí lại càng lạnh, nàng cảm thấy có chút lạnh, mới vừa ừ một tiếng, rồi lại cảm giác được cái kia ở dưới bụng đã cương cứng lên, đốt cháy toàn thân nàng, da nàng như có lửa thiêu, hồ đồ lắc đầu.
Nam nhân nào đó phát ra tiếng cười trầm thấp, thuận tay nắm lấy mấy quyển văn thư, nâng nàng lên đặt bên dưới, để nàng cao bằng với hắn. Sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi nói: “Nhu Nhi, ta muốn hôn nàng, đừng sợ… Sau đó cũng không lạnh…”
Nàng cho là hắn muốn hôn miệng nàng, dây cung trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng hơn một chút, nhưng là ngay lập tức nàng căng cứng người – nơi xinh đẹp ẩm ướt, dường như có một dòng suối ấm nóng đổ ra, trong nháy mắt làm ướt cái áo choàng dưới mông nàng, thấm ướt hồ sơ bên dưới.
Nhất thời Thiện Thủy thất kinh, không biết được chuyện gì đang xảy ra, miễn cưỡng dùng cánh tay chống người dậy, thấy nam nhân nào đó không ngờ cúi đầu xuống, một hớp ngậm vào liếm liếm mút mút, mà trên tay hắn còn cầm chiếc bình rượu chưa kịp để xuống.
Oanh một tiếng, cả người Thiện Thủy như bị thiêu đốt, kích động thiếu chút nữa phá đỉnh xông lên.
Hắn nói hôn, thì ra hẳn là phương pháp hôn như vậy!
“Chàng dừng lại, không nên như vậy…”
Nàng giãy giụa uốn éo, hết sức cự tuyệt một màn hoang đường như vậy. Nàng cư nhiên rút chân đá loạn hõm vai hắn. Nam nhân nào đó cũng không màng đến phản kháng của nàng, giơ tay lên tiếp tục đổ hết phần rượu còn lại trong bình, vứt qua một bên, đôi tay vững vàng đè chân nàng đang đá, lần nữa cúi xuống ngậm hút.
Thiện Thủy ảo não khổ sở rên lên, cũng không thể giãy giụa. Rất nhanh sau đó, hai má nàng nhuộm hồng, cả người không khống chế nổi khé rung động mềm mại, dần dần tạo ra khoái cảm, giống như từng đợt sóng buông thả dần lao tới, rốt cuộc không nhịn được rên rỉ từng tiếng, “Chàng nhanh… ngừng… ta không chịu nổi rồi…”
Nghe được nàng đang ở trong tay mình rốt cuộc phát ra âm thanh mị hoặc, vai mình có cảm giác chân nàng cong lên, quấn chặt dây dưa, nàng khó có thể chịu đựng thêm nhiệt tình khiến dạ dày Hoắc Thế Quân nhất thời nóng lên, cũng khó có thể tự chủ được nữa, thân thể trướng lên đã thấy đau, cũng không còn tâm tư khiêu khích nàng thêm nữa.
Hắn hôn qua lần cuối khiến nàng mở hai cánh hoa ra, dũng mãnh phóng thích bản thân, đành phải dựa vào. Trong giây phút chạm vào nhau, hưng phấn khoái cảm đột nhiên tăng vọt lên.
Hắn được như ý nguyện, rốt cuộc xâm chiếm mạnh mẽ, cái loại này trong nháy mắt phá vỡ trở ngại, khoái cảm run rẩy, cảm giác bó chặt cơ hồ khiến hắn không vững chân rồi.
Nam nhân nào đó không còn chút cất giữ nào, để cho thân thể hắn và nàng tận tình quấn quýt, liều mạng thăm dò, từng chút ma sát triền miên dai dẳng. Hắn như lần đầu tiên lấy được chí bảo, cả người đều toát mồ hôi, trong cực lạc bộc phát sự mãnh liệt, nếu không phải cố kỵ người bên ngoài, cơ hồ liền muốn làm cho nàng chết đi sống lại. May là như vậy, đợi rốt cuộc miễn cưỡng thu trận, cũng đã là chuyện mấy khắc sau đó, thức ăn trong hộp sớm lạnh không còn chút khí nóng.
Thiện Thủy được hắn lau chùi qua, sửa lại váy áo miễn cưỡng đứng trên đất thì chân đều run lên, cúi đầu thấy trên bàn có mấy cuốn không biết là hồ sơ gì, cũng không biết là bị rượu hay cái gì làm ướt, giấy dai trên mặt từng chút hỗn loạn không chịu nổi, nhớ tới một trận hoang đường của hắn lúc nãy, mặt vừa nóng tim vừa đập dữ dội.
“Không sao, bên trong là…”
Nam nhân nào đó không chút xấu hổ, cầm mấy cuốn lên tiện tay vung vãi trên mặt đất, nào là trên bàn, nào dưới đất, đưa tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu cắn lỗ tai nàng: “Trở về thôi. Chờ nàng làm nóng thức ăn cho ta ăn, chúng ta trở lại…”
***
Gót chân trong trướng bị sóng hồng lật đổ (chủ động, ta chưa hiểu lắm). Đêm canh ba, Thiện Thủy mệt mỏi vô cùng mới được nghỉ ngơi, ngả đầu gối lên trên cánh tay Hoắc Thế Quân, ngay cả ngón tay cũng đều lười phải nhúc nhích.
“Nhu Nhi, sao hôm nay đột nhiên nàng chịu để ý tới ta?”
Nàng đang nhắm mắt muốn ngủ, chợt nghe hắn hỏi mình như vậy. Mở mắt ra, thấy hắn vẫn còn tràn đầy tinh lực, ngáp một cái, lại nhắm mắt lại, mơ hồ nói: “Không tốt sao? Hừm, thiếp muốn đi ngủ.”
“Không nói? Vậy thì thêm lần nữa…”
Một cái tay nào đó lại mò đến ngực nàng, đầu ngón tay không nhanh không chậm vuốt khẽ. Thiện Thủy run một cái, vội vàng mở mắt ra, “Ta nói, ta nói.” Nàng đón nhận ánh mắt hắn, nói: “Không phải ta cũng chỉ muốn gặp chàng sao. Cũng đi nhiều ngày như vậy, nếu không dụ dỗ chàng quay lại, thực sự rất đau khổ. Ta là vì bản thân ta không được sao?”
Thiện Thủy nói xong, thấy vẻ mặt bất mãn của hắn, cái tay kia đổi lại cù eo nàng, nhất thời cười lăn lộn, hết sức tránh né, nhưng nào thoát được khỏi lòng bàn tay hắn. Thở không ra hơi xin hắn tha, rốt cuộc hắn mới ngừng tay. Lúc này mới đỏ mặt, thở hổn hển nói: “Vài ngày trước không phải chàng cũng không để ý đến ta sao? Ta vừa thấy chàng như thế, trong lòng sẽ tức tối, tự nhiên cũng muốn quan tâm chàng. Nhưng là hôm nay ta nghe nói chàng nói với Thôi Tái nào đó, có thể thấy được bề ngoài cho dù chàng mặc kệ ra sao, trong lòng vẫn rất quan tâm đến ta. Nghĩ tới tâm tính của người nào đó, ta thế nào cũng nghĩ là việc nên làm. Hơn nữa, ta nghĩ tới nghĩ lui, thật cũng nghĩ không ra hai ta đang thật tốt, sao có thể trở nên lạnh nhạt như vậy. Cho nên…”
Hoắc Thế Quân đưa mắt nhìn nàng chốc lát, chợt thu cánh tay, ôm nàng ở trước ngực mình, hôn lên trán nàng, nói: “Nhu Nhi, từ nhỏ đến lớn, tính khí ta đã không tốt, hiện tại càng ngày càng không xong. Từ nay về sau ta sẽ cố gắng bồi dưỡng. Nhưng nếu ngộ nhỡ đổi không được, về sau còn nói những lời như vậy, nàng cũng đừng cãi lại ta. Đều đối xử với ta giống như hôm nay vậy, có được hay không?”
Hắn ngụ ý, chính là ta dụ dỗ rất tốt, ngươi lừa ta là được…
Thiện Thủy nhắm mắt lại, ung dung chậm rãi dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức mở mắt ra, cúi người nhìn chằm chằm người nào đó: “Tại sao đều muốn ta dụ dỗ chàng? Sao không phải là chàng dụ dỗ ta?”
Hoắc Thế Quân nói: “Ta là nam nhân, dĩ nhiên nàng là người dụ dỗ trước mới đúng.”
Thiện Thủy hừ một tiếng: “Là nam nhân mới phóng đãng. Dù sao đây là lần cuối, về sau ta chờ chàng đến dụ dỗ ta.
Hoắc Thế Quân nói: “Không được, ta thích dáng vẻ nàng dụ dỗ ta.”
Thiện Thủy cắn môi nhìn hắn, thấy hắn ra vẻ vênh váo tự đắc, rốt cuộc rất ấm ức nói: “Vậy sau này thay phiên, chàng dụ dỗ ta một lần, ta lại dụ dỗ chàng một lần, chúng ta không ai thiệt thòi, như vậy được rồi chứ?”
Hoắc Thế Quân ôm nàng, kéo nàng đến trước người mình, hôn chụt một cái lên mặt, lúc này mới cười hì hì nói: “Như vậy có thể.”
“Đợi chút…” Thiện Thủy chợt trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Chúng ta chẳng lẽ không nên thảo luận về sao phu thê ân ái thế nào sao? Làm sao ngược lại thương lượng tranh cãi chuyện ai dụ dỗ ai như vậy? Chẳng lẽ về sau chàng đều chuẩn bị gây gổ với ta?”
Hoắc Thế Quân cũng nhịn không được, cười phá lên.
Vào thời khắc này, trong lòng nam nhân này có được cảm giác vui vẻ xưa nay chưa từng có. Đấu miệng cùng với nàng như vậy, ở trước mặt nàng hắn không cần cố kỵ nghĩ gì nói nấy, làm cho hắn cảm thấy mình không còn cảm giác gò bó, thậm chí giống như trở lại thời bé.