Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Hoắc Thế Quân rời khỏi Tích Các.
Đúng vào lúc cả sảnh đường đèn hoa rực rỡ ngọc quang chiếu rọi lẫn nhau. Trong khung cảnh tầm hoan, vì hắn đột nhiên xuất hiện ở hành lang, tiếng nói tiếng cười dần dần yên tĩnh lại.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú khác nhau Hoắc Thế Quân bước qua đại sảnh Phi Tiên lâu. Lúc đến trước cửa phòng treo đèn lồng như ý, chạm mặt với La Bắc Yến mặc thường phục. Còn có Chung Di.
Chỉ huy binh mã năm thành chia ra làm năm cửa đông tây nam bắc trung, các chỉ huy làm việc độc lập. Quan hàm mặc dù không cao, nhưng ngoại trừ cấm quân trong Kinh đây cũng coi như là một nhánh của lực lượng bảo vệ. Không cần nói cũng biết, La Bắc Yến là em vợ của anh trai và chị dâu Chung Di, chừng ba mươi tuổi. Tối nay dẫn theo Chung Di tới Phi Tiên lâu, chắc là không ngờ sẽ gặp phải Hoắc Thế Quân, sắc mặt hơi thay đổi, bước chân cũng ngừng lại.
Khi Đại Nguyên mới lập quốc, luật pháp rõ ràng đã cấm quan viên vui vẻ nơi phó kỹ, nhưng giờ đã sớm thành thùng rỗng kêu to. Năm đó Hoắc Thế Quân phách lối qua lại với Sở Tích Chi, cùng lắm cũng chỉ bị người ta phỉ báng sau lưng mà thôi. Hôm nay khi hai phái triều đình tranh đấu, dù ở trước mặt hoàng đế làm cho mắt ô châu rơi ra, đám Ngự sử Đại Nhân bị người ngấm ngầm viết thay cũng sẽ không lấy cớ này để tóm lấy điểm yếu. Cho nên gặp nhau ở chỗ này, cũng không phải là chuyện lạ.
Trên mặt La Bắc Yến có vẻ hơi xấu hổ, cười miễn cưỡng với Hoắc Thế Quân, khom lưng cúi đầu nói: "Thật là trùng hợp. Đại nhân đã phải đi rồi sao?"
Dù Hoắc Thế Quân ngầm đấu với Chung Nhất Bạch, nhưng bên ngoài vẫn không đến mức trở mặt. Cho nên xưng hô như vậy, thân phận và địa vị La Bắc Yến trước mặt đều là tương xứng.
Hoắc Thế Quân quét mắt nhìn La Bắc Yến một vòng, rồi nhìn về phía Chung Di ở sau hắn. Thấy thiếu niên này thẳng cổ mà nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt hơi dừng lại, hơi gật đầu một cái với La Bắc Yến, đi thẳng luôn.
Giờ phút này, trong Phi Tiên lâu là cảnh ca múa mừng thái bình, bên ngoài lại yên tĩnh trống trải. Trên đường xe ngựa thưa thớt, chỉ thấy dọc hai bên phố có vài ánh đèn mờ mờ từ cửa sổ hắt ra.
Hoắc Thế Quân tháo dây buộc tuấn mã từ cọc ra, dắt đi mấy bước, ngửa đầu nhìn vài ngôi sao thưa thớt phía chân trời. Xung quanh, bên tai sương gió đêm thổi, trong lòng đột nhiên lại mờ mịt không biết nên đi đâu. Đi lại mấy bước, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh ngày hôm trước mình nhìn gương rút trâm thay nàng, đến cuối cùng, nàng còn hé miệng cười...
Trong Lưỡng Minh Hiên, giờ phút này đèn vẫn sáng.
Thiện Thủy còn chưa lên giường ngủ, chỉ khoác thêm áo dài lụa màu hồng bên ngoài áo trong, ngồi ở dưới đèn cố gắng dùng bút lông vẽ tranh chó bắt bướm, chuẩn bị dùng làm mẫu thêu lần sau. Chú chó lấy nguyên mẫu từ Sước mập, nên thả nó đi vào, ôm nó đến trên bàn, sai nó ngồi cạnh không được lộn xộn, chậm rãi vẽ. Sước Sước dường như hiểu được mình là người mẫu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thật ra thì, từ khi đến ở trong gian phòng này, Thiện Thủy làm việc và nghỉ ngơi dần dần rối loạn, không thể nào giống một tiểu thư như trước kia nữa. Mỗi đêm đến giờ Tuất thì tắt đèn đi nghỉ, ngày hôm sau đến giờ Mẹo thì dậy. Hoắc Thế Quân ở vài đêm, trừ chuyện chăn gối làm nàng đỡ trái hở phải, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một đại nam nhân xa lạ, đương nhiên không ngủ yên được. Hoắc Thế Quân không ở đây vài đêm, mặc dù thoải mái hơn chút, nhưng trong lòng vẫn thể coi nơi này thành nhà mình.
Nhất là tối nay.
Dù nàng thấy tâm trạng mình rất tốt, Hoắc Thế Quân không biết trốn mất đi đâu mất, cùng việc Sở Tích Chi ban ngày xuất hiện cũng không khiến nàng để ý, nhưng vẫn không ngủ được. Thay vì trợn tròn mắt nằm trên giường lật tới lật lui như bánh nướng áp chảo, chẳng thà dậy làm vài việc giết thời gian, đến lúc mệt tự nhiên sẽ buồn ngủ thôi. Lúc này mới có cơ hội cho Sước Sước vào. Trước đây Thiện Thủy quản Sước Sước rất nghiêm, không cho phép nó vào trong nhà, chỉ sợ nó xui xẻo chạm phải Hoắc Thế Quân. Nhưng mà bây giờ không sao, dù sao đi nữa hắn cũng không về.
Sước Sước bày tư thế một lúc, rồi không chịu được, đầu nhích tới nhích lui.
Tùng Sư đang tuổi lớn tính tình hoạt bát, là loài chó to lớn hung hãn, còn có thể huấn luyện dùng làm chó săn. Thiện Thủy biết nó hiếu động, dù sao cũng sắp vẽ xong rồi. Thấy nó không chịu được đang định để nó xuống, móng Sước Sước duỗi một cái, lật nghiêng nghiên mực đi, mực bên trong nhất đổ ra, bức tranh vừa vẽ xong đen một mảng lớn. Thiện Thủy trợn mắt há mồm, đang muốn đánh đầu nó, Sước Sước ô một tiếng, bốn móng bước qua thanh gỗ lấm đầy mực, vô cùng thuần thục tung người nhảy vào ngực Thiện Thủy, vạt váy trước của Thiện Thủy lập tức lại thêm mấy dấu móng đen mực. Sước mập gây họa còn tự giác thỉnh cầu, úp sấp vào đầu vai Thiện Thủy, lè lưỡi liếm cổ nàng, không ngừng cố gắng giả vờ đáng yêu.
Lưỡi chó mềm lại to, mặt lưỡi lại ráp chọc vào. Bị nó liếm, cần cổ vừa nóng vừa ngứa. Dù Thiện Thủy đang tức giận, cũng không nhịn được cười lên, vội vàng bắt lấy hai chân trước của nó tránh trái tránh phải. Đang đùa, chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, nghiêng đầu nhìn, thấy Hoắc Thế Quân quẹo qua từ sau tấm bình phong. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt Thiện Thủy lập tức tắt ngúm. Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm Sước mập vẫn ngồi trên đầu gối nàng đang lè lưỡi, sắc mặt có chút khó coi.
Sước Sước tên rất nữ tính, kì thực rất đàn ông, tuyệt đối ủng hộ nữ chủ nhân. Từ khi theo tới nơi này, giống như có cùng cảm giác với Thiện Thủy. Đối với nam chủ nhân Hoắc Thế Quân có địch ý với chủ nhân mình, nó sớm đem ân tình lúc trước nhờ một câu nói của hắn mà mình mới được theo vứt ra sau đầu. Giờ thấy hắn bất ngờ xuất hiện, lập tức nhảy từ đầu gối Thiện Thủy xuống, đứng sát cạnh chân nàng, ra vẻ bảo vệ.
Hắn bốc hơi hai ngày, giờ vừa xuất hiện, lại như chủ nợ tới cửa… đương nhiên Thiện Thủy nhận ra tâm trạng hắn không tốt. Vì chuyện gì mà không tốt, nàng không quan tâm, đến chính nàng cũng không khá hơn chút nào. Thu lại ánh mắt nhìn thẳng hắn, cúi người ôm lấy Sước mập ra cửa. Khi nhìn thoáng qua hắn thì chợt nghe hắn mở miệng: "Con chó này ở đâu ra?" Giọng nói khô cằn, như ép từ cổ họng ra
Thiện Thủy dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang. Thấy hắn chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen sâu tỏa ra hai ánh nến đỏ, hơi toát ra sự không chắc chắn, dường như che giấu tất cả cảm xúc lúc trước của hắn, làm người khác khó hiểu khó đoán.
Nàng hơi do dự.
Sước Sước là Trương Nhược Tùng tặng, chính vì vậy nàng mới không muốn để hắn nhìn thấy nó, tránh phải lôi thôi. Nhưng bây giờ, nếu nam nhân này đã đột nhiên hỏi như thế vậy chắc chắn là hứng thú.
Thiện Thủy nhớ lại hôm trước gặp Trương Nhược Tùng. Đột nhiên như vậy, dù là hắn hay mình, quả thật đều có chút thất lễ...
Nàng gần như đã có thể chắc chắn. Tình cảnh lúc ấy nhất định đã rơi vào mắt người để tâm, lại một lần phức tạp, chắc giờ hắn đã biết cái gì gọi là trong màn.
Không trách được đột nhiên biến mất hai ngày, trở về lại có dáng vẻ đức hạnh này, hoá ra là như vậy...
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Nhà ta là chỗ thân tình với Viện Sử Trương gia của Thái y viện. Hai nhà nhân lúc có qua lại, đầu năm huynh trưởng Trương gia ôm Sước Sước tới, muội muội hắn một con, ta một con."
Nàng trả lời như vậy, đã nằm trong suy nghĩ và dự đoán của hắn. Nhưng cho tới bây giờ, nhìn thẳng nàng như vậy, thấy vẻ mặt nàng hờ hững, đột nhiên không nghĩ ra nên chất vấn gì nữa. Chỉ nhìn chằm chằm cổ nàng vừa bị Sước Sước liếm còn một vệt nước, nhớ tới một màn vừa rồi, cố gắng lắm mới không đưa tay ném con chó mập còn được ôm trong ngực nàng ra ngoài cửa.
Hắn nhìn chằm chằm Sước Sước, Sước Sước cũng đầy địch ý mà nhìn chằm chằm hắn. Một người một chó, bốn mắt nhìn nhau, chính giữa có mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào.
"Chỉ như vậy?"
Hắn đánh không lại Sước Sước, cuối cùng buông tha trận chiến đấu mắt với con chó mập này, chuyển sang nhìn nàng, hỏi.
Thiện Thủy lại bị câu hỏi này của hắn chọc giận. Nữ nhân trước kia tới cửa vương phủ ra oai với nàng, nàng là thê tử còn chẳng nói một câu, hắn lại còn có mặt mũi ép hỏi liến thoắng không ngừng. Nhịn cơn tức xuống, bên môi hiện lên một nụ cười ngạo mạn, liếc nhìn hắn nói: "Nếu không thì chàng nghĩ sao? Có lẽ chàng còn tra được tin khác? Nói ra đối chất với ta luôn đi. Vị huynh trưởng Trương gia kia, hắn là quân tử ngay thẳng, là người chính trực. Có cái gì giữa ta và hắn, đó cũng chỉ là do mấy đời thân nhau, không thẹn nhà dột, không lấn phòng tối. Chàng là chồng ta, nếu như chàng có ý định hắt nước bẩn lên người ta, ta cũng đành chịu. Nhưng có một câu, chàng không thích nghe ta cũng phải nói. Trên đời này không có nam nhân nào muốn mang nón xanh đội lên đầu, chàng cũng sẽ không..."
Thiện Thủy đang nói với hắn, chợt nhận ra có việc bất ngờ.
Sước mập thấy mình thắng trong trận đấu mắt, vẫn không chịu bỏ qua. Thấy nữ chủ nhân cãi nhau với hắn, thừa dịp nam nhân đối diện phân tâm, nhìn đúng tay hắn, tung người một cái nhào tới, móng vuốt hung hăng cào một cái lên mu bàn tay hắn, thuận thế rơi xuống đất, lộn một cái đứng lại, lúc này mới sủa một tiếng với Thiện Thủy đang sợ đến ngây người, dương dương tự đắc nịnh nọt tranh công.
Thiện Thủy quả thật bị một màn kinh hãi này dọa sợ.
Móng Sước Sước sắc. Một vết cào này, mu tay trái của Hoắc Thế Quân liền hiện ra mấy vết máu dài ngắn không giống nhau, vết ở giữa kia là sâu nhất, đã bắt đầu rỉ máu, máu chảy xuống từ mu bàn tay hắn.
Chuyện này nếu để người trong vương phủ, nhất là Cố ma ma biết, chẳng phải sẽ nổi lên một cơn phong ba sao? Vội vàng nhìn Hoắc Thế Quân, thấy hắn nhìn chằm chằm tay bị thương, không biết là vì đau đớn hay tức giận, chân mày nhíu lại thật chặt.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo... quả rất đúng. Thiện Thủy có lý cũng thành không có lý, nhất thời rơi vào thế yếu. Thấy Sước Sước gây chuyện còn không biết sắp có tai họa, còn đang lắc đầu vẫy đuôi không ngừng, vội vàng bế ra ngoài cửa, gọi Vũ Tình nhanh chóng mang đi, đóng cửa lại. Nhìn lại thấy hắn vẫn đứng bất động, bóng lưng như cọc gỗ. Đè xuống tâm trạng thấp thỏm, đến cạnh hắn, nhỏ giọng: “Nhanh gội người đến xem vết thương cho chàng?"
Hoắc Thế Quân lúc này mới giơ tay lên, nhìn mu bàn tay cháy máu đầm đìa, nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói: "Không cần. Không chết được."
Hắn tỏ thái độ như vậy, Thiện Thủy yên tâm, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng. Yên tâm là hắn nhìn như không có mượn cơ hội làm to chuyện này để mọi người trong nhà biết. Cứ như vậy, con chó Sước Sước đần này cũng không sao rồi. Lo lắng là mấy vết cào, nhất là vết xước ở giữa, nhìn quả thật rất sâu, da thịt cũng hở ra. Nếu không xử lý một chút, ngộ nhỡ bị uốn ván... Dù là khả năng cực nhỏ, nhưng không phải là hoàn toàn không thể... Tuy không hợp với vị trượng phu này nhưng nàng chưa ác đến mức ước gì hắn gặp chuyện không may mà chết.
"Nên xử lí nhanh đi, móng Sước Sước không sạch."
Thiện Thủy nói.
Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm nàng, như đánh giá sự chân thành trong lời nàng, trầm mặc chốc lát, mới như vô cùng miễn cưỡng mở miệng nói: "Sai người đưa rượu mạnh. Trong ngăn kéo thứ hai bàn đọc sách trong thư phòng của ta có một bình thuốc trị thương màu xanh lá, cũng lấy đến đây."
Thiện Thủy đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài sai người đi chuẩn bị. Trong chốc lát, nước ấm, rượu mạnh và thuốc đều được mang vào.
Thiện Thủy thấy hắn hình như không có ý muốn nàng giúp một tay, định đứng một bên nhìn. Rửa sạch bôi thuốc trừ độc, một tay hắn giải quyết hết, động tác rất có trình tự. Rượu mạnh xối lên vết thương trừ độc thì thấy chân mày hắn cũng không nhíu một cái, như thể cái tay này mọc ra trên người người khác vậy. Thầm nghĩ trong lòng một câu: quả nhiên là người độc ác. Đối xử với mình thế, trách sao được ác với người khác như vậy.
Hoắc Thế Quân bôi xong thuốc, lúc lấy một tay băng vết thương gặp chút phiền phức. Thiện Thủy thấy hắn như tức giận, thà dùng miệng ngậm với cái tay khác băng lại cũng không mở miệng gọi nàng, khinh bỉ kiểu hành động ngây thơ này của hắn. Dù sao cũng là chó của mình cào người ta, không giúp thì lại nhìn không thuận mắt. Cuối cùng vẫn phải đến cạnh hắn, đưa tay tới muốn băng lại cho hắn. Không ngờ hắn lại thở gấp, giằng tay cứng rắn nói: "Không cần!"
Thiện Thủy nhìn chằm chằm hắn một cái, chợt híp mắt cười nói: "Đúng vậy. Thật là đáng tiếc, đứng cạnh chàng không phải là người hôm nay chặn ta ở cửa. Nếu là nàng ta, sợ chàng sẽ một ngàn một trăm lần vui lòng nhỉ?"
Hoắc Thế Quân chợt giương mắt, trên mặt hình như nổi lên tức giận. Thiện Thủy làm như không thấy, trên mặt vẫn cười, tay cởi miếng băng hơi lệch tự hắn băng, cuốn mấy vòng nữa, cuối cùng buộc một cái nơ xinh xắn, nhìn nhìn, lúc này mới cười nói: "Sước Sước cào tay chàng, chàng đại nhân đại lượng không so đo với nó, ta thật sự cảm kích. Nói thật, mấy ngày nữa chàng phải đi, lần trước Cố ma ma nói để mẹ chồng chọn nha hoàn cho chàng dẫn đi. Ta trước kia chưa từng gặp vị tỷ tỷ này, nên cũng không dám nói lung tung. Hôm nay gặp mặt, mới thấy tự ti mặc cảm. Ta thấy xem ra không bằng chàng dẫn theo nàng ấy đi cùng đi. Vị tỷ tỷ này tướng mạo đẹp dịu dàng, hiểu chàng nhiều năm, chăm sóc chàng, không phải là đóa hoa giải ngữ an ủi tháo rỡ nghi ngờ trong lòng chàng sao?"
Hoắc Thế Quân nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng vẫn cười híp mắt nhìn mình, một đôi mắt cong như trăng non, lại không nhìn ra là thật lòng hay là giả, chỉ thấy vô cùng chướng mắt, cuối cùng cười lạnh nói: "Nàng không cần dùng lời nói đâm chọc ta như vậy. Hôm nay Tích Chi đúng là liều lĩnh, ta đã đi tìm nàng ta, nàng yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa!" Nói xong bỗng nhiên đứng lên, sải bước đi ra ngoài.
Lúc đầu Thiện Thủy cũng không có ý muốn cưỡng chế hắn rời đi, giờ thấy hắn nhấc chân muốn đi, đương nhiên sẽ không mở miệng giữ lại. Chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng hắn. Thấy hắn đứng chợt dừng bước trước bình phong, quay đầu lại nói: "Ngày mai thu xếp, đi với ta dự tiệc ở phủ Thế Du. Ngày kia ta đi luôn!"
Ngày mai dự tiệc, Thiện Thủy đã biết. Vì đã nhận được thiếp mời của An Dương Vương phi. Chỉ là ngày kia hắn đi, sớm hơn dự định ban đầu mấy ngày, không nhịn được hỏi một câu: "Không phải nói đầu tháng sáu sao?"
Hoắc Thế Quân nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Không phải nàng ước ta đi sớm sao? Như vậy đúng ý nàng, chẳng phải tốt hơn sao?" Dứt lời nghiêng đầu đi, tiếng bước chân lộp cộp, rất nhanh đã biến mất.