Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 16




  Ở lớp 11a1. 

Hôm nay có sự kiện lạ, tụi nó đi học sớm hơn mọi ngày.

Vào trường mà ai cũng lấm la lấm lét nhìn tụi nó cũng vì cái thành tích mà Tiểu San gây ra.

- ê nghe giang hồ đồn là tụi Tú Ly chuyển qua lớp khác học rồi_ Tiểu An chạy lại bàn Tiểu San liến thoắng.

- sao lạ nhỉ, sao không chuyển trường luôn cho rồi?_ Tiểu Đan thắc mắc

- ừ, chắt có chuyện gì, mày biết không Tiểu San?_ Tiểu An hướng ánh mắt về nhỏ bạn.

- à ...ờ tao đâu có biết!_ Tiểu San giật mình nói. 2 người kia thì thắc mắc chưa giải đáp được. trong khi đó Tiểu San.nhìn họ cười cười.

........

- tránh ra!_ tiếng nói cộc lốc phát ra từ miệng Hàn Phong.

- sao tôi phải tránh!_ Tiểu Đan hỏi lại, trông vô cùng bình thản

- cô tránh một bên tôi mới vào chỗ được_ Hàn Phong nói.

- còn nhiều cách mà, chui dưới, phóng lên trên, nếu không ngồi dưới đất đi!_ Tiểu Đan trả lời.

- cô... giờ có tránh không?_ Hàn Phong gằn giọng, nhìn cô khó chịu.

- dĩ nhiên là không... thành vấn đề!_ Thấy sát khí ở Hàn Phong hơi nặng mùi nên Tiểu Đan nhường một bước.

Cô đứng lên nhường đường cho anh. Nhưng ánh mắt chẳng chút thoải mái.

Không biết sao giờ cô thích kiếm chuyện với anh. Chắc vì hôm bửa tình cờ thấy Hàn Phong cặp kè với 2,3 cô gái. Mà Tiểu Đan chúa ghét loại con trai như vậy.

Ở bàn Tuấn Anh.

- Mọi hôm cái miệng cô hoạt Động không nghỉ luôn sao mấy ngày nay im hơi lặng tiếng vậy?_ Tuấn Anh chống tay lên má nhìn Tiểu An

- thích! Có gì mà lạ, anh có thiếu gì người nói chuyện, giọng ngọt như mật nữa ấy chứ!_ Tiểu An trả lời.

- ờ cô chỉ được cái nói đúng, mà hôm bửa, cái hôm tôi gặp cô á, tôi có gặp một cô gái!_ Tuấn Anh kể

- kệ anh!

- chưa nói xong mà, cô gái đó tội nghiệp lắm

- nói tôi chi?_ giọng cô hơi khó chịu

- kể tiếp cho nghe!

- ai thèm!_ Tiểu An cộc lốc thế mà Tuấn Anh vẫn không mất hứng

- cô gái đó bị bệnh sắp ngủm củ tỏi rồi, biết sao hôn?

- không nói sao biết

- ờ, cô ta nhờ tôi đóng vở kịch, để bạn trai cô ta nghĩ rằng cô phản bội hắn!

- gì? Đóng kịch?_ cô quay sang hỏi liền.

- ờ, làm gì ngạc nhiên vậy, mà cô ta cũng được, phải chi thiệt cũng tốt_ Tuấn Anh mơ màng nói

- hứ, ngồi đó mơ đi_ Tiểu An cầm cuốn tập nện lên đầu anh rồi hậm hực đi tám chuyện với 2 đứa kia.

.......

Cô giáo đang đi đi lại lại giống như trình diễn thời trang.

- hành Động mang tính chất khoe váy mới_ Tiểu San ngồi nhìn theo từng bước chân của cô nói nói.

- chẳng đẹp!_ Anh Kiệt ngồi kề bên phán một câu.

- câu nói mang tính chất phê bình!_ Tiểu San lại tiếp tục.

- cô rảnh quá hé!_ Anh Kiệt nói

- câu nói mang tính chất....

- thôi dẹp đi!_ cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã nhảy vô họng túc quá.

- CÔ ƠI TÊN NÀY CHÊ CÁI VÁY CÔ XẤU!_ Tiểu San la lên làm Anh Kiệt bịch miệng không kịp.

- hả?_ Cô đang say mê giảng nên chưa tiếp thu được câu nói.

- không có gì đâu!_ Anh Kiệt nhanh miệng trả lời.

...........

- a-lô!_ Trong lớp mà Hàn Phong nghe điện thoại tự nhiên như người Hà Nội.

- ai?_ câu nói trống không

- tôi có quen cô à?

Tiểu Đan nhìn sang rồi nghĩ "lăng nhăng nhiều người quá nên không nhớ nổi là phải"

- phiền quá!_ Anh nói rồi cúp máy.

Cảm thấy như có ai nhìn mình nên Hàn Phong quay sang thì bắt gặp Tiểu Đan nhìn mình trân trân. Cô bĩu môi rồi quay lên bảng.

- thái Độ vậy là sao?_ Anh hỏi

- chẳng sao!_cô tiếp tục bĩu môi

- sao nãy giờ cô cứ gây hấn hoài vậy hả?_ Hàn Phong bực bội

- có hả? nếu có thì sao đồ sao chổi!_ Tiểu Đan nói

- sao chổi? cô bị vậy lâu chưa?_ Câu hỏi đầy hàm ý

- nói vạy là ý gì?

- sáng đi học uống thuốc chưa?_ Anh hỏi tiếp. Mặt Tiểu Đan bắt đầu đổi sắc

- Tên kia muốn chết hả?_ cô lăm lăm nắm đấm.

- sao tôi lại quen người như cô nhỉ_ Anh thấy thoải mái khi Tiểu Đan túc giận, nhìn anh rất thản nhiên

- ủa hối hận hả, tức hả, thì đâm đầu vô tường chết đi, hết tức liền!_ Tiểu Đan chu môi phồng má nói

- cô thích thì đi chết, tôi mà tự tử thì thế giới mất đi một người tài sắc vẹn toàn._ Anh không chịu thua trả đũa.

- hơ hơ anh đang ngủ à?

- không!

- hổng ngủ sao mơ, xuống đi cha, leo cao lắm rồi, cái đồ tự cao lai tự kỉ_ Tiểu Đan tiếp tục đánh trả

- cô..._ Hàn Phong bực túc nhìn Tiểu Đan toé lửa, từ trước đến giờ chẳng có ai dám nói chuyện với anh bằng cái giọng địu đó. Nếu Tiểu Đan là con trai thì đã hưởng trọn một chuyến nghỉ mát ở bệnh viện rồi. Đằng này nam tử hán không nên Động thủ với con gái sẽ mất mặt lắm. Thêm việc anh cho Tiểu Đan là "liễu yếu dào tơ"

- tính đánh tôi à?_ Tiểu Đan cũng hùng hổ hỏi lại, tay cầm cái máy nghe nhạc của anh

- cô làm gì đó, bỏ xuống!_ Hàn Phong ra lệnh. Đó là món quà quan trọng đối với anh nên không ai được chạm vào.

- sao khẩn trương vậy?_ Tiểu Đan nhếch mép

Vèo.... máy nghe nhạc đáp trúng đầu cô giáo.

Cô cuối xuống lượm lên rồi nhìn lớp.

- của ai?_ Cô cất giọng lạnh tanh.

- của hắn!_ Tiểu Đan chỉ vào Hàn Phong. Anh im lặng không nói gì. Giây phút Tiểu Đan ném nó thì anh đã bốc hoả roi.

Cô giáo bước xuống mặt không nghiêm hết mức có thể. Tiểu Đan cười thầm trong bụng. Còn Hàn Phong thì vẫn dửng dưng.

- của em nè!_ Cô thay đổi 180 độ, miệng cười tươi hoàn trả vật lại tay chủ.

Tiểu Đan đơ như cây cơ. Đúng là sức mạnh của sắc đẹp có khác. Mọi người thường nói "người ta đẹp người ta có quyền"

- muốn đấu với tôi à, cô không có cửa đâu!_ Hàn Phong lạnh nhạt nói. Cô tức nổ đom đóm mắt.

- đừng tự cao! chưa đấu thì chưa biết

- hừ, sức cô chỉ bằng con gián!_ Anh thẳng thắng phán một câu xanh rờn như hạ thấp Tiểu Đan xuống mấy tầng địa ngục.

- có ngon xuống sân đấu một trận!_ Tiểu Đan đập bàn quát, làm ai cũng giật mình. Mặt cô thì phừng phừng lửa ngược lại Hàn Phong như tảng băng

- được thích thì chiều!_ Anh cười khẩy nói. Anh không hề biết Tiểu Đan từng một thời lừng lẫy giang hồ.

  2 người họ bước ra khỏi lớp với sự ngạc nhiên của mọi người và cô giáo. 4 người kia lật đật chạy theo. Chẳng mấy chốc tin túc về cuộc thách đấu của trai xinh gái đẹp đã lan truyền rộng rãi từ lầu này đến lầu khác.

Những chiếc điện thoại reo liên tục để truyền tin. Ai cũng nhao nhao lên và xuống sân giành chỗ đứng đặc biệt, để nhìn rỡ khung cảnh. Các máy quay phim chụp ảnh đã ở chế đọ sẵn sàng. Giáo viên ở các lớp xách cặp ra khỏi lớp vì chẳng còn ai để dạy. Họ gặp nhau chỉ lắc đầu ngán ngẩm.

Dưới khoảng sân rộng lớn của khu thể thao, Mọi người vây đông kịt, ở giữa là 2 nhân vật chính của chúng ta cùng 4 cái mỏ nhiều chuyện.

- hai người định làm gì vậy?_ Tuấn Anh lên tiếng hỏi khi thấy 2 bên nhìn nhau toé lửa

- đánh nhau!_ đồng thanh

- hả???_ 4 người kia la lên ngạc nhiên.

- cô làm sao đấu với thằng này được?_ Anh Kiệt nói ngay

- sao không?_ Tiểu Đan vẫn bình tĩnh tự tin (khoe cá tính) nhìn Anh Kiệt hỏi

- cô không biết chút vỡ thì làm sao có thể????_ Tuấn Anh nói tiếp, Tiểu An và Tiểu San nghe họ nói thế thì cười thầm.

- nó nói đúng đấy!_ Hàn Phong bấy giờ mới lên tiếng. Anh bỏ tay vào túi quần nheo mắt nhìn Tiểu Đan.

- hừ nực cười!_ Tiểu Đan nhếch môi tạo một đường cong hoàn hảo.

Ở xung quanh đang bàn tán sôi nổi.

- nghĩ sao mà cô ta đòi thách đấu với anh Phong vậy???_ Nhỏ 1 bĩu môi chê bai

- ừ không biết danh tiếng anh ấy hay sao? Kì này chắt nằm viện như chơi!_ nhỏ 2 tiếp lời.

Đúng vậy Hàn Phong một khi đã Động tay động chân thì sẽ không nương dù đó là bất cứ ai.

- tao cá 500k Hàn Phong thắng chắt.

- tao cũng chọn anh Phong 300k

- tui thấy cô ta tự tin quá nên cược 400k cho Tiểu Đan.

- .....

-.....

Nhiều tiếng nói hỗn tạp vang lên xoay quanh vấn đề xem ai thắng và ai thua. Cặp Tuấn Anh và Anh Kiệt không biết nói gì thêm nữa nên đứng một bên nhường sân khấu cho nhân vật chính.

Tiểu Đan và Hàn Phong trao cho nhau những ánh nhìn tràn đầy tình thương và ấm áp.

- TUYẾT ĐAN CỐ LÊN, EM LÀ THẦN TƯỢNG TRONG LÒNG ANH

- TIỂU ĐAN ĐẮT THẮNG, "AI NỚP DU"

- HÀN PHONG CHAZÔ CHAZÔ!!

- HOÀNG TỬ CỦA EM CỐ LÊN! EM YÊU ANH!

- HÀN PHONG NO.1

-.....

tụi fan cứ í ới la lối chói tay

- haizzz vô bệnh viện chắt!_ Tiểu An lắc đầu thở dài

- đúng đó, cô không khuyên Tiểu Đan đi!_ Tuấn Anh cũng tiếp lời

- sợ rằng nhan sắc của Tiểu Đan không hoàn hảo như lúc này đâu?_ Anh Kiệt lo lắng thừa.

- tôi e Hàn Phong nằm viện Khoảng 1 tuần_ Tiểu San tặc lưỡi phán đoán

- cô nói mớ gì vậy hả???_ Anh Kiệt ngạc nhiên nói.

- sự thật mà! vỏ quýt dày có móng tay nhọn!_ Tiểu San nói không đầu không đuôi làm các anh khó hiểu.

Bên ngoài.

- chịu thua đi là vừa_ vẫn phong thái ngạo mạn tay đút túi quần, Hàn Phong hất mặt nói.

- đang tự nói mình à_ Tiểu Đan trả lời tay khoanh trước ngực

- tôi sẽ không nương tay dù có là ai đi nữa, và cô - đã đụng vào đồ vật quan trọng của tôi, đó là điều không thể được _Hàn Phong nói giọng đều đều.

Anh không muốn ai đụng vào cái máy nghe nhạc Mp3 của mình vì đó là món quà mà một người đặc biệt tặng cho anh. Người đã đem lại nhiều nụ cười và cũng lắm đau khổ cho Hàn Phong để anh trở nên trầm lặng như bây giờ.

  Tiểu Đan dùng một tay hất tóc ra đằng sau, tụi con trai nhìn muốn lòi con mắt.

Hự.... cô không nói không rằng bay lên đá vào ngực Hàn Phong với một lực không "bình thường".

do quá bất ngờ anh lùi vài bước vì lực quá mạnh. Ai cũng há hốc mồm khi nhìn cảnh đó nhất là bọn hắn trừ 2 người.

Nhưng dù sao thì kẻ trong cuộc là bị sốc nhiều nhất. Hàn Phong không dám tin điều vừa xảy ra.

Anh đứng vững tư thế. Sau đó 2 người xông vào nhau quyết phân thắng bại. Càng đánh càng gây cấn. Có vẻ như 2 bên ngang tài ngang sức 10 phân vẹn 1 chỉ.

- oh my chúa! đây có phải là sự thật?_ tụi hắn nhìn không chớp mắt thốt lên.

- coi bộ khó phân thắng bại đây!_ Tiểu San nheo mắt nhìn. Cô thừa nhận rằng Hàn Phong là một tay vỡ không vừa.

- chắt tại thằng Phong nó nương tay!_ Anh Kiệt dối lòng.

Nói rồi họ cùng hướng mắt về sân khấu để theo dõi trận đấu.

"Tên này khò ăn đây "_ Tiểu Đan nghĩ bụng có lẽ cô từ từ yếu sức đi, dù gì cũng là chân yếu tay mềm mà

"Cô ta làm mình bất ngờ thật, không Tệ! nhưng như thế này hoài thì không ổn" Hàn Phong vẫn chưa có biểu hiện gì cả, điều đó làm cô hơi hoang mang.

Phịch... Tiểu Đan bị ngã do bị anh tấn Công quá nhanh.

15" trôi qua ai cũng nít thở theo dõi.

Tiểu San và Tiểu An nhận ra rằng nhỏ bạn đã yếu đi trông thấy, ngược lại Hàn Phong vẫn bình thương nhưng có ai biết anh cũng thấm mệt với nhỏ.

- không được rồi! lõ nó mệt quá mà lên cơn đau tim thì sao?_ Tiểu An lo lắng thì thầm với Tiểu San

- ừ! phải ngăn cản thôi!

- NÈ DỪNG LẠI ĐI, ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!!_ tụi nó hét lên

- ĐỦ RỒI, ĐỪNG ĐÁNH NỮA_ Tuấn Anh thấy tình hình không ổn cũng lên tiếng can ngăn.

Nhưng dường như 2 người họ không nghe thấy nói chính xác là không đem vào lỗ tai. Mặt ai cũng hình sự , không chịu dừng lại. Tính của Tiểu Đan thì 2 người kia thừa biết. Không bao giờ khuất phục!

- nó không nghe mình nói đâu!_ Tiểu An lúng túng nói

- chỉ còn một cách!_ Tiểu San lên tiếng nhìn nhỏ, nhận được cái gật đầu.

- cách gì?_ Anh Kiệt nói.

2 anh hướng mắt về Tiểu San, muốn biết cô định làm gì. Tiểu San không trả lời mà hướng mắt quan sát kĩ ngoài kia.

- đến lúc rồi!_ Đột nhiên cô xông vào trận đánh của 2 người kia, đứng chặn ngang giữa họ.

Do bất thình lình nên Hàn Phong không kịp trở tay nên Tiểu San hứng trọn đoàn của anh. Thật ra thì cô cố ý để bị anh đánh đó chứ.

Tiểu San cuống theo chiều gió văng ra xa chắt vài mét (cái này đừng có tin nhe)

- TIỂU SAN!_ tiểu An la lên (diễn cũng đạt đó chứ) chạy lại cạnh cô đang ôm đất mẹ thiêng liêng. Anh Kiệt hốt hoảng cùng Tuấn Anh chạy đến. Tiểu Đan dừng hẳn trận đấu, chuyển sang lo lắng.

- Mày có sao không vậy!_Tiểu An như sắp khóc

- Tiểu San mày điên hả?_ Tiểu Đan cũng rối cả lên.

Nhỏ ngất đi làm ai cũng lo lắng. Anh Kiệt nhanh chóng bế cô lên ném ánh nhìn giết người cho thằng bạn rồi bước nhanh lên phòng y tế.

Mọi người ở đây thì nháo nhào cả lên vì không biết ai thắng. Sau một hồi cải nhau chí chóe thì cũng giải tán. Sân thể thao trở nên yên tĩnh lạ thường. Nó được nghỉ ngơi sau một sự kiện lớn.

......

Ở phòng y tế.

- không sao đâu, do va chạm mạnh nên ngất thôi!_ cô y tá của trường nói. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu San có thế nào tôi thề sẽ giết anh_ Tiểu Đan hâm he nhìn Hàn Phong tóe lữa.

- chẳng phải do cô háo thắng sao?_ anh trả lời

- thôi đi! còn gây nữa à? tại ai hả?_ Anh Kiệt gắt lên tức giận. 2 người kia im bặt. Đúng là tại họ cố chấp.

Anh Kiệt tự dưng tức giận mà chính anh cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cả người run lên khi thấy Tiểu San ngất đi.

- các người ra ngoài đi!_ Tiểu An đuổi mấy anh ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại tụi nó. Tiểu San đã tỉnh.

"Má ơi mình ngất thiệt hả trời, cái tên đầu trâu đó là quái vật "_Tiểu San lắc lắc đầu vài cái.

- mày cảm thấy thế nào, có đau chỗ nào không, con quỷ này tự nhiên nhào vô chi vậy hả?_ Tiểu Đan nhào đến khỏi ngay khi thấy cô mở mắt.

- thiệt hả nhỏ?_ Tiểu An đứng bên cạnh hỏi, nó biết lúc nãy Tiểu San không hề giả.

- tao cũng không ngờ!_ Tiểu San trả lời

- 2 đứa bây nói gì vậy hả?_ Tiểu Đan nghe mà chẳng hiểu gì. Cái gì thiệt?

- mày hay lắm rồi có biết bản thân mình đang bị bệnh không hả? đánh đấm như vậy muốn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à?_ Tiểu An gắt lên nhìn nhỏ bạn, nó thật sự giận vì Tiểu Đan không biết suy nghĩ.

- tao..._ cô ấp úng trước cơn giận của Tiểu An, nhưng đâu phải Tiểu Đan, chỉ vì cái tên đó khinh thường mình.

- thôi đi! nó đâu muốn vậy ,nhìn cái mặt của nó là tao hết muốn ăn chè rồi_ Tiểu San giảng hòa khi thấy nhiệt độ phòng tăng cao.

Ở ngoài tụi hắn đang dựa vào tường im lặng. Mỗi người một suy nghĩ riêng.

Hàn Phong lôi cái máy nghe nhạc trong túi ra nhìn đăm đăm. Hình ảnh khuôn mặt có nụ cười trong vắt, hồn nhiên của một người con gái hiện ra rỡ mồm một.

Anh nắm chặt vật trong tay đến nổi gân.

Nhớ.....

Cái cảm xúc đã dày vò anh từng ngày.

Đau...

Vết thương lòng làm sao chữa khỏi.

Cứ thế anh chìm vào miên man kí ức đẹp đẽ khi còn người ấy bên cạnh.

Còn Anh Kiệt đang mông lung suy nghĩ về cảm giác của mình. Liệu có phải là yêu....

Anh lắc đầu nguầy nguậy để xua cái mình vừa nghĩ ra.

Chỉ có Tuấn Anh là bình thường đến, lúc nãy Tuấn Anh cũng lo lắng lắm, cũng hoảng hốt nhưng chắt là vì họ là bạn thân của ai đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.