*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sia nằm im lìm trên giường bệnh. Cô đã từng thử nhắm mắt lại tò mò xem thứ mà người mù thấy là gì, quả nhiên luật nhân quả biến cái thân này là người mù tạm thời. Đáng lắm...
Mà kể ra thì, đây cũng có thể coi là buổi thử nghiệm chính đáng. Nhớ lại mấy hôm trước...
. . .
"Hmmm...Khát nước thật đấy."
Sia đứng dậy đi lấy cho mình ly nước. Cuốn sách khổng lồ mà Kae tặng cô đã được đọc 1/10 quyển được đặt dựng ngắn bên cạnh cửa ban công.
Cứ mỗi tối Sia sẽ dành thời gian ngồi ngoài ban công đọc sách-nơi mà cái cuốn sách khỉ gió đó để vừa trong nhà cô. Hôm nay là một đêm không mây trăng tròn, khung cảnh thư thái hiếm khi thấy ở đất nước Nhật Bản bộn bề công việc.
"Ah!"
Bỗng có trận gió lớn thổi vào, từng trang sách bị lật sang chứng tỏ nó lớn đến cỡ nào.
"Aizz, mất dấu trang rồi..." Sia vội đặt cốc nước xuống, định quay về trang đã đọc bỗng một dòng chữ đập vào ánh mắt của cô.
"Thuật phản lực...?"
. . .
Từ hôm đó, Sia biết được rằng đó không chỉ là cuốn sách về khoa học kĩ thuật thời tiền văn minh mà đó còn là 7749 mánh khóe trong chiến đấu, thuật phản lực là một trong số đó.
"Hậu quả của việc thử nghiệm chính là không lường trước được cái hại của nó cho người sử dụng. Có lẽ mình là người đầu tiên còn sống để biết về cái hại của nó khi sử dụng haha..."
"Ai vậy...?" Một tiếng sột soạt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Sia loạng choạng ngồi dậy, nhưng chân mới chỉ vừa chạm đất đã đứng không vững, liền mất sức mà ngã. Nhưng cô không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm thấy hơi ấm từ vùng lưng và ở chân.
Là đang bế mình!?
"A-Ano..."
"..."
Dù cô có lên tiếng nhưng hình như người đó vẫn im lặng, bàn tay đang bế cô dường như ôm chặt hơn, mặt Sia như muốn dính luôn vào lồng ngực rắn chắc kia. Mùi mồ hôi và bụi đất trên cơ thể của người đó khiến cô không thể nhận dạng ra đây là ai được.
Bỗng Sia cảm thấy mình như được bế ra ngoài. Vì cô tạm thời không thể nhìn thấy gì, chỉ đành kệ để yên cho người ta thích làm gì thì làm.
Thấy cô thả lỏng, còn dựa người vào mình hơn, người nào đó đang im lặng thì nhiệt độ mặt tăng lên thấy rõ, chân bước đi nhanh nhất có thể.
"Ự...!"
Không biết vì gì mà người đó la lên một tiếng, Sia ngay lập tức sinh nghi:
"Này, anh là...Yahhhh!!!"
Sia bất ngờ bị thả xuống làm cô giật hết cả mình. Sau tiếng mông chạm ghế "bộp" thì là tiếng sỏi đá va chạm với đế giày dần nhỏ đi. Cái tên đó chắc cao chạy xa bay rồi hừ!
"Đừng để tôi tìm được cậu thằng cô hồn!!"
"Siaaaa!"
Từ xa cô nghe thấy tiếng gọi mình. Là Uraraka. Theo sau đó là tiếng chân của rất nhiều người. Có lẽ là lớp 1-A
"Oaaaa!!! Sao cậu lại thành ra như thế này chứ!? Mắt cậu đau lắm không?!"
"Hơi nhói, mắt mình có lẽ sẽ khôi phục vào ba ngày sau."
"Mình không nhớ là có siêu anh hùng nào lại có cái kosei đáng sợ như của cậu bao giờ cả. Kinh khủng thật đấy!" Kaminari cảm thán nói lớn.
"Này!!"
Tôi nghe thấy giọng của Jirou vang lên, sau đó là tiếng "ưm ưm" của Kaminari, là gì vậy nhỉ?
"Nè Shiroseki-kun..."
"Sao vậy Iida?"
"Tớ thay mặt cả lớp, muốn hỏi cậu..."
"...Bọn tớ là gì đối với cậu vậy?"
"..."
Là gì sao? Đến cả tôi cũng không biết. Một tập hợp những con người có tên là "lớp 1-A" hay là hơn thế...Là...
"Bọn tớ muốn là thứ quan trọng của cậu!!" Ashido hét lớn làm cô giật mình.
"Ashido..."
"Đúng đó! Chúng ta là "gia đình" mà, gia đình là phải yêu thương, chia sẻ với nhau!" Hagakune
"Nhưng cậu rất kiệm lời, có gì cũng chẳng nói, đôi lúc nói nửa vời khiến người khác khó hiểu. Kì kì quái quái, không lúc nào không lo lắng cho cậu hết." Sero
"Vậy nên! Bọn tớ cũng muốn cậu coi chúng ta như người nhà." Tsuyu nắm lấy tay Sia nói.
"...Hưm hứm! Cảm ơn các cậu. Để các cậu phải lo lắng rồi." Cô cười, cô không biết họ phản ứng thế nào nhưng, nếu họ muốn, cô sẽ mở lòng.
"Mà sao cậu lại ở ngoài này vậy?" Yaoyorozu
"Đúng vậy, tớ còn tưởng cậu vẫn ở trong trạm y tế của Recovery Girl cơ mà?" Fumikage
"Thực ra, có người bế tôi ra ngoài này. Tôi cũng không biết đó là ai nữa." Cô thành thật khai báo khiến mọi người bất ngờ.
"Có người bế cậu ra ngoài này sao?!" Todoroki là người ngạc nhiên nhất, rất hiếm khi thấy cậu ấy phản ứng mạnh như vậy.
"Ngoài lớp mình ra thì có ai biết cậu nằm đó đâu nhỉ?" Sato
"Có lẽ nào villain!?" Mineta hốt hoảng rồi tôi nghe thấy tiếng bộp vô cùng lớn.
"Bớt diễn tuồng đi! Villain thì thả cậu ấy ở ngoài này làm gì chứ!?" Kirishima
"Cũng phải ha..."
"Hahaha!"
"Giờ cũng muộn rồi, mọi người cũng mau nhanh chóng về nhà thôi." Iida
"Nhưng ai đưa Sia về bây giờ?" Uraraka
"Để tôi." Todoroki nhanh nhẹn vắt Sia lên người cậu rồi cõng cô như cõng bao khoai vậy.
"Vậy quyết như vậy đi, nhà Todoroki gần nhà Shiroseki nên cứ để cậu ấy đưa về. Bakugo và Midoriya cũng sẽ sớm tỉnh lại, về sớm để mai còn lên lớp." Mặc dù không cam lòng, nhưng Iida vẫn quyết định giao phó cô cho Todoroki.
. . .
Đoán xem ai là người quẳng con gái tôi nào?
Thít ịt mai đát đì nha mọi ngừi 😂😂
. . .
Edit: 30012021