[Bnha] Tôi Sẽ Bảo Vệ Mọi Người

Chương 12




Sau khi đưa All Might và Midoriya tới chỗ Recovery Girl, Sia đứng ở ngoài hành lang chờ. Cô nhắm mắt lại, dựa lưng vào bờ tường. Bỗng có tiếng động, mở hờ mắt nhìn xem là ai, thì ra là lớp 1-A.

"Sia, cậu có bị làm sao không?!" Vẫn là Uraraka, luôn quan tâm và hỏi han cô từng tí một.

"Tôi ổn, không có một vết xước nào đâu..." Cô nói với Uraraka đang nhìn chằm chằm vào người cô.

"Shiroiseki-kun, tớ có một điều muốn hỏi cậu?" Iida

"Hửm?"

"Rốt cuộc cậu là người như thế nào vậy...?"

Một bầu không khí im lặng bao chùm cả hành lang. Sia im lặng, khuôn mặt không biến sắc nhìn thẳng vào mọi người, đôi môi định nói gì đó rồi thôi.

"Tất cả bọn tớ ai cũng muốn biết chuyện này, nên là..." Ashido lên tiếng phá vỡ sự im lặng nhưng bị cô ngắt lời:

"Tôi đã từng tham gia quân đội, chỉ vậy thôi..."

"Cậu đã từng tham gia quân đội sao!" Sato

"Vậy còn cái thập giá cậu dùng ở USJ?" Kaminari

"Đó là vũ khí đặc biệt tôi được sử dụng trong lúc chiến đấu..."

"Tớ hiểu rồi. Mọi người, chúng ta không nên chất vấn cậu ấy như vậy. Nếu Shiroiseki-san nói như vậy thì chúng ta nên tin cậu ấy." Yaoyorozu

"Tớ xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu Shiroiseki-kun!" Iida cúi người 90° xin lỗi Sia.

"Không sao đâu..."

Bầu không khí đã bớt căng thẳng, mọi người cười nói vui vẻ với cô. Sia kể cho họ rằng cô tham gia quân đội vào năm 5 tuổi. Điều đó làm cho cả lớp một phen ngạc nhiên.

Một cô bé mới chỉ 5 tuổi đã tham gia vào quân đội nói ra thì sẽ có người không tin. Đó là sự thật về cô, nhưng không phải là tất cả...

Liệu khi biết cái quá khứ đó của cô, mọi người còn ở lại bên cô không...

Hay lại bỏ cô lại, từng người một...

Cô sợ lắm...

Cô không muốn có ai bị thương vì cô nữa...không một ai...

Bỗng Recovery Girl bước ra từ phòng y tế làm đứt mạch suy nghĩ của cô:

"Mấy đứa ồn ào quá đó! Shiroiseki, có người muốn gặp em đấy."

Recovery Girl nhìn cô rồi nhìn vào trong phòng y tế. Như hiểu ý, Sia bước vào phòng cùng với bà. Cảnh tượng đầu tiên đập vào cô là All Might và Midoriya đang nằm bất động trên giường với nhiều vết thương. Cô tiến lại gần giường bệnh hỏi:

"Chú gọi cháu có chuyện gì sao, chú All Might?"

"À. Midoriya, để ta giới thiệu: Sia là con gái của bạn ta. Nó là người hiểu rõ về One for All nhất, hơn cả ta..."

"Hiểu rõ nhất về One for All!!!" Midoriya hét lên đầy kinh ngạc.

"Vâng vâng, là người hiểu rõ về One for All nhất~~ Nhưng ít nhất cũng phải hiểu về thời gian sử dụng nó, nhỉ chú All Might..."

Sia ngồi lên thành giường, trên tay cầm chiếc điện thoại của mình giơ ra cho All Might xem. Trong đó là bài viết trên Twitter về việc All Might giúp người dân ngăn chặn villain, tai nạn giao thông.

Làm hết từng đấy việc cũng phải mất ba tiếng-cũng là giới hạn của All Might. Lúc đầu là với giọng đùa cợt, về sau lại trở nên nghiêm túc cộng với một chút "thuốc súng".

"Si-Sia, kh-không phải đâu! Chỉ là..."

"Chỉ là chú muốn thể hiện mình là anh hùng No.1? Lần này cháu tha nhưng chú đừng nghĩ rằng sẽ có lần sau!" Cô ngắt lời rồi lườm All Might một cái làm ông lạnh người.

"Nếu chú biết cái gì thì cứ nói cho cậu ấy. Còn Midoriya, nếu cậu không hiểu gì thì cứ hỏi tôi. Cứ vậy đi, giờ cháu về đây~~" Cô nói rồi bỏ về không quên vẫy tay chào.

"Ơ-ờ, cháu đi cẩn thận."

"Tạm biệt Sia-chan."

Cô nhìn lên bầu trời, hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời được nhuộm màu đỏ cam tuyệt đẹp. Mặt trăng cũng dần hiện rõ.

Cả mặt trăng và mặt trời cùng chung một khoảng trời lớn, tạo nên một khung cảnh thơ mộng, không kém phần bí ẩn...

. . .

Sau vụ USJ, học viện tạm thời đóng cửa nên cô được nghỉ. Sia hiện tại đang ngồi ở nhà xem TV, chân gác lên thành ghế sofa, miệng nhồm nhoàm gói snack. Làm ơn giữ lại cái hình tượng thục nữ hộ con cái má!!

Ngồi xem một lúc cũng thấy chán, ra ngoài hóng có gì chơi không vậy. Nói rồi Sia tắt TV, ném rác vào thùng và thay quần áo ra ngoài.

Đi loanh quanh những nơi mình đã biết đến bỗng cô bắt gặp hai cái đầu vàng xanh quen thuộc ở gần công viên:

"Bakugo, Midoriya?"

"Sia? Cậu ở gần đây à?"

"Ờ, đang đi dạo một chút. Tờ giấy trên tay cậu là gì vậy?" Cô chú ý tới cái tờ giấy trên tay Midoriya. Trông nó như một danh sách vậy.

"Ah cái này hả. Tớ và Kacchan đang đi mua chút đồ nấu ăn. Bố mẹ Kacchan và tớ đều có việc bận không ở nhà nên có chuẩn bị hẳn danh sách mua luôn."

"Im đi Deku!! Tao việc gì phải đi với mày!?" Bakugo tay nổ bùng lên gào khiến bé bông cải sợ hãi.

"Nếu cậu không đi thì tôi đi với cậu ấy."

"Hả!?"

"Midoriya, dù gì tôi cũng rảnh nên sẽ phụ cậu. Nhưng phải có thù lao đấy..." Phụ mua có tí đồ rồi còn được bao ăn miễn phí thì ai chả thích.

"Cám ơn cậu Sia."

Midoriya vui vẻ xoa đầu cô. Thấy cảnh tượng vừa rồi làm Bakugo tức phòi máu. Nhanh chóng tới hất cánh tay của Midoriya trên đầu Sia ra rồi kéo cô đi.

"Cậu dẫn tôi đi đâu vậy Bakugo?"

"Đi mua đồ chứ đi đâu!?"

"Ủa vậy ai vừa nói không đi ấy nhỉ?" Sia ngây thơ hỏi khiến Bakugo ngượng hết lên rồi kéo cô đi nhanh hơn, khiến Midoriya ở sau chạy mãi mới theo kịp.

. . .

"Vậy ai nấu đây?"

Nhìn đống đồ ăn trên bàn mà Sia hỏi. Hiện tại cả đám đang có mặt tại nhà Midoriya. Cô thở dài, cái chuyện này hãy nhờ ai khác đi chứ đừng nhờ bà chúa này. Midoriya thấy vậy lại gần vỗ vai cô:

"Để tớ nấu cho, cậu cứ ngồi yên đi." Nói rồi cậu đeo tạp dề vào. Nhìn Midoriya như vậy Sia không chịu được mà ghẹo một câu:

"Midoriya đảm đang quá ha~ Nếu ai được lấy cậu thì hẳn người đó số hưởng lắm đó nha~."

"//////_//////!!" Midoriya đỏ mặt thái rau đến nỗi xuýt nát bét. Cậu chỉ cúi gằm mà nghĩ:

"Vậy cậu số hưởng lắm đó Sia à..."

"Còn cục súc chúa mà lấy được ai thì... chắc lúc đó loài chó cũng không còn." Sia ngồi lên ghế sofa hai tay chống cằm mà "cà khịa" đối tượng đang nói tới.

"Người mà nóng tính, gắt gỏng, cục súc, thiếu bình tĩnh thì có ngày trời chẳng thương tiếc gì mà lệch ra ngoài vòng tình duyên..."

Midoriya nghe vậy chỉ nhịn cười. Định quay ra khuyên đừng nói xấu Bakugo thì gặp phải cảnh tượng...phải nói là hết sức buồn cười.

"Mày vừa gọi tao là gì...!?"

"Cục súc chúa."

"Thích đánh nhau hả con ranh!!!"

"Ủa tôi tưởng cậu thích đứng nhất cơ mà. Ngoài cái lĩnh vực này ra thì tôi chả thấy cậu đứng nhất cái gì cả."

"Mày nói lại xem!?! Mày cũng chưa chắc mà lấy được thằng nào tử tế!"

"Chưa chắc ai hơn ai đâu cục súc chúa..."

"Đồ lùn!"

"Thằng cục súc!"

Hiện giờ Sia trông không khác gì con mèo nhỏ bị túm gáy bởi Bakugo. Mặt cả hai đều đằng đằng tia điện. Bakugo vừa nãy mới đi vệ sinh có tí đã bắt gặp cảnh con nhỏ lùn kia nói xấu cậu.

Tức không chịu được cậu liền túm cổ áo sau của cô mà nhấc lên ngang tầm mắt. Trong khi Bakugo như sôi máu thì Sia vẫn bình tĩnh phản lại cộng với một chút nghệ thuật cà khịa trong khi chân còn không chạm đất.

"K-kacchan! C-cậu thả Sia xuống đi!" Midoriya lúc này không đứng nhìn hai người kia đấu khẩu nữa mà tới can.

"Mày im đi Deku!! Việc gì tao phải nghe theo mày!?"

Nói như vậy nhưng Bakugo lại ném cô xuống ghế rồi đi vào trong bếp lấy thêm cái tạp dề nữa. Cậu nhìn cô đầy thách thức:

"Chống mắt lên xem tao trổ tài."

.

.

.

"Woa, trông ngon ha."

Sia cảm thán. Cô không ngờ là tên Bakugo lại biết nấu ăn. Nếu Midoriya giỏi về các món đơn giản thì Bakugo lại là tên đầu bếp ba sao độc tài. Nói độc tài thì biết rồi đấy, cậu ta cứ ăn hiếp Midoriya chả để cậu ấy làm gì nên suy ra...

"Trông "nóng" mắt quá ha...?"

Cả mâm cơm toàn màu đỏ của ớt như vậy thì ăn được à!? Cô tự nhận mình là con dân ăn tạp, cái gì có thể ăn thì ăn. Nhưng chẳng lẽ cứ ăn một tí lại ngồi uống no bụng nước rồi thở lè lưỡi như chó à!? Không có lấy món gì thanh đạm hết.

"Đéo làm thì im đi!" Bakugo hất cằm ngồi xuống.

May là Midoriya có làm trước bát canh Miso cho cô ăn. Cả bữa cơm Sia chỉ động vài đũa vào đồ do Bakugo làm còn đâu đều ăn của Midoriya hết. Điều đó làm Bakugo vừa ăn vừa tức.

Sau khi ăn xong tên ngốc trên dám xách cổ Sia về tận nhà, để lại Midoriya khóc ròng với chồng đũa bát bẩn.

. . .

Edit: 16072019


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.