(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 178.
Tôi cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi tôi không ngồi ở trong viện này.
Đối diện với phòng chứa củi, phía trước phòng chất củi có giếng nước cũ, còn có bậc thang bằng đá, nơi tôi ngồi đến nỗi tê cả chân để nhìn Lục Chấp làm việc.
Tôi thường cùng với bọn trẻ con đá cầu nhảy dây ở chỗ này.
Tất cả đều quen thuộc như vậy, lại xa xăm giống như chuyện từ kiếp trước.
Cây lê đường bên kia bị gió thổi rơi xuống rất nhiều lá khô.
Trong cái gió lành lạnh tịch liêu, Lục Chấp và tôi đều ngồi yên ở đó, chúng tôi không nói gì với nhau, càng giống như là không dám phá hư sự yên tĩnh giờ phút này.
“Đang nghĩ gì?” Tôi hỏi hắn.
Lục Chấp vươn tay, cái gì cũng chưa sờ đến lại thu tay về.
“Tôi đã suy nghĩ, trước kia rất lâu có người hỏi tôi có đau hay không.”
Gió lạnh quá, không biết lúc nào đã thổi đỏ cả mắt.
Hắn khẽ nâng hàm dưới lên, đón gió, ánh mắt dừng lại thật lâu trên cây, trong ánh mắt giống như đang hồi ức cái gì đó, rồi hắn nức nở nói: “Hiện tại, tôi muốn trả lời em ấy…”
“Đau, đau lắm, rất đau”
Đau không?
Đau chứ!
Gió thổi qua, mây trên trời giống như đều bị thổi tan, chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm, vừa đẹp vừa cô tịch.
“Chúng ta trở về đi, được không?”
“Tôi hầm canh cho anh, tôi đảm bảo lần này ăn ngon.”
“Hải đường nở đẹp hơn đường lê nhiều, chúng ta trở về ngắm đi!”
“Tôi sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn, sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn…”
Chúng tôi giống như quay trở về trước kia, tôi nói hết câu này đến câu khác không chê phiền mà nói, còn hắn lại không trả lời câu nào.
“Có muốn ước một điều ước không, ước là anh sẽ khỏe lên! Nhất định anh sẽ khỏe lên!”
“Được” Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi ước, bình yên vô sự!”
Bình yên vô sự.
Vì sao gió lại thổi lạnh như thế, thổi đến nỗi khiến cho người tỉnh táo còn tỉnh táo hơn.
“Sẽ, anh sẽ bình yên vô sự!”
Lục Chấp cười, không nói chuyện nữa.
Nếu thật sự có điều ước, tôi có thể ước cho Lục Chấp một cái được không, tôi có tư cách này không? Để tôi ước cho Lục Chấp một điều ước đi, kiếp sau đừng khổ như vậy được không.
“Em thích đường lê không?”
“Thích chứ, thích… thích đến nỗi không biết phải làm thế nào mới tốt…”
Cũng không biết ngồi bao lâu, lâu đến nỗi hơi thở của Lục Chấp yếu dần đi, lâu đếnnỗi tôi gọi tên Lục Chấp hắn cũng không nghe thấy, lâu đến nỗi đàu của hắn bỗng nhiên gục xuống trên vai tôi không động đậy nữa.
Cuối cùng tôi mới khóc òa lên.
Cây đường lê bên kia vẫn như bình thường, chỉ là gió thu thật sự vô tình, cái gì cũng không giữ lại được.
“Lục Chấp!” Tôi gọi tên hắn, vẫn bi thương như thế.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Tôi giống như trút được gánh nặng mà nói.
“Lục Chấp, em vẫn thích ăn ngọt!”
181.
Rất lâu trước kia.
Dưới ánh chiều tà buổi hoàng hôn, ánh hoàng hôn phản chiếu chân trời từng mảnh lớn đỏ như lửa.
Gió thu nhè nhẹ, bé gái dựa vào đầu vai của thiếu niên.
Thiếu niên mắt sáng như đuốc, kiên định nhìn về một phương, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nhìn về phía bé gái đang nói mê.
Nụ cười tươi của hắn nhạt dần, hắn hỏi: “Tống Bình Yên, em có thể nhớ được anh mấy năm?”
Nhìn dáng vẻ của bé gái, hắn cô đơn mà tự hỏi tự đáp: “Cũng có thể là chẳng được mấy ngày sẽ quên…”
Hắn nhớ rõ, còn cô ấy quên hết rồi.
182.
Mã phó quan theo sự giao phó của Lục Chấp, trả lại cho tôi thiếp hôn mà năm đó hắn ký kết với cha.
Hỉ kim nhật xích thằng hệ định, châu liên bích hợp
(Hôm nay là ngày vui, dây đã buộc, châu liên bích hợp)
Bặc tha niên bạch đầu vĩnh dai, quế phức lan hinh
(Mong người bạch đầu giai lão, quế phức lan hinh)
Phía trên chỉ có chữ ký được phỏng theo bút tích của tôi, Lục Chấp không ký.
Hóa ra từ trước tới nay tôi cũng không phải là thiếp của hắn.
183.
Tôi bán cả phủ đốc quân và tổ trạch nhà họ Tống, vẫn ở cùng mẹ tại nhõ nhỏ.
Sau đó dùng danh nghĩa của Lục Chấp quyên hết tiền cho viện phúc lợi.
184
Không biết vì sao, trong lòng trở nên vắng vẻ.
185.
Năm 1932, quân đội Nhật Bản tiến công Thượng Hải, chiến tranh Tùng Hỗ (*) bùng nổ
(* Tùng Hỗ, ghép tên hai con sông Tùng Thủy và Hỗ Độc, đều ở ven Thượng Hải)
Tôi cùng mẹ trốn đông trốn tây, trải qua những ngày rất khổ cực. Quân Nhật cuồng ngôn nói sẽ trong ba tháng tiêu diệt Trung Quốc, tôi tận mắt nhìn thấy những người trong nước vốn làm bạn đồng hành đều c.h.ế.t trước mắt mình.
Cũng nhìn thấy những quân nhân mới mười lăm mười sáu tuổi vô tình bị lửa đạn đánh cho tan xương nát thịt.
Từng loạt hình ảnh tàn nhẫn đỏ thẫm sau rất nhiều năm vẫn rõ ràng khắc trong đầu tôi.
186.
Tôi đã học được nấu ăn, sau đó mới biết, tất cả chỉ là chua ngọt đắng cay mà thôi.
Mặn thì thêm đường, nhạt thì thêm muối, cay thì thêm nước, tất cả các vị trộn lẫn với nhau là đắng (*), nhưng làm gì có ai đang yên đang lành mà lựa chọn nếm mùi đau khổ đâu.
(* trong tiếng trung, 苦 khổ là vị đắng, cũng là khổ trong đau khổ)
187.
Năm 1937, chiến tranh Trung Nhật bùng nổ toàn diện.
Cũng là trong năm này, tôi đã biết thân phận thật sự của Lê Âm, hóa ra chị ấy đã sớm bí mật gia nhập đảng cộng sản Trung Quốc, mỗi lần đi công tác đều là đang tiến hành nhiệm vụ không hề liên quan đến công việc đang làm.
Lê Âm bảo tôi không cần phải lo lắng, chị ấy rất tỉnh táo mà biết bản thân mình đang làm gì.
Tôi trằn trọc cả đêm, cuối cùng chọn cách ủng hộ chị ấy.
Bởi vì tôi không tìm ra bất kỳ lý do nào để phản đối.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy những người Nhật Bản đó đã tàn hại nhân dân Trung Quốc như thế nào.
Thủ đoạn của bọn họ bạo ngược, mất đi nhân tính, chỉ cần nhìn thấy người là giết, nhìn thấy phụ nữ sẽ bắt đi tra tấn đến chết, nhìn thấy trẻ con đang khóc lóc thì sẽ dùng d.a.o nhọn để đâm, không nương tay chút nào.
Tôi hận bọn hắn đến tận xương, mỗi người Trung Quốc đều hận bọn hắn đến tận xương, hận không thể ăn thịt uống m.á.u bọn chúng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");