Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 24: Càng giãy giụa thì hãm càng sâu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 97.

Phủ của Tá Đằng thật là uy phong.

Chiếm khu vực tốt nhất của toàn bộ Thượng Hải, ở phòng ở xa hoa nhất, g.i.ế.c hại nhiều người Trung Quốc nhất.

Khi chúng tôi đến nơi thì vừa lúc nhìn thấy đám lính Nhật Bản ném một đồ vật ra, m.á.u me nhầy nhụa.

Mẹ vội chạy qua thì bị bọn lính ngăn lại, mẹ kêu khóc ầm ĩ, nhưng đám người Nhật Bản căn bản là không hiểu mẹ đang nói gì.

Tôi đi qua đống đồ vật kia, chợt dừng chân lại.

Là con ch.ó của dì Ba, toàn thân trắng như tuyết, dì Ba gọi nó là Cát Tường, dì ấy đã từng nuôi rất nhiều chó, nhưng Cát Tường là nhút nhát nhất, bình thường thấy người khác chỉ dám trốn trong n.g.ự.c của dì Ba.

Con cún nhỏ có đôi mắt đen lại sáng, khi nó tò mò nhìn người khác rất giống như một đứa trẻ con không hiểu thế sự.

Cả người nó đều là máu, trên đầu bị c.h.é.m một miếng, chân trước còn đang co rút run rẩy. Nó c.h.ế.t rất đau khổ, cặp mắt kia lại chấp nhất nhìn về một hướng.

Tôi tưởng tượng giống như trước kia sờ sờ đầu của Cát Tường, hy vọng nó còn có thể tới cọ lòng bàn tay tôi để lấy lòng, nhưng tôi biết không thể nữa.

Chúng tôi đã tới chậm rồi, khi nhắm mắt lại, thật sự rất đen, rất tối, tối đến nỗi không có một tia hy vọng.

Tôi không có cách nào để không đoán ra chuyện không hay xảy ra với dì Ba, mà tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ toàn là những hình ảnh không ổn.

Tôi hoảng loạn rất mong muốn cầu cứu, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi còn có thể làm gì? Có ai có thể đến đây cứu dì Ba không?

Tôi nên cầu xin ai bây giờ?

Mẹ đang cầu xin những binh lính Nhật Bản, tôi cũng chạy tới để cầu xin. Dì Ba từ hồi mười lăm tuổi đã gả cho cha, dì ấy còn trẻ như vậy, vừa lúc nãy nàng còn dắt theo Cát Tường nói chuyện với tôi.

Bọn lính bị cầu xin đến nỗi không có kiên nhẫn, giận dữ mắng mỏ rồi đạp tôi ra ngoài, tôi đau đến nỗi cuộn tròn trên mặt đất phun ra một ngụm máu, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Nhìn thấy mẹ bị tay đ.ấ.m chân đá mà vẫn túm chặt lấy tay của bọn họ, lần đầu tôi cảm thấy hận.

Hận cha tự gây họa vào người, hận Lục Chấp từng bước từng bước áp bức, hận Tá Đằng tàn bạo bất nhân, hận bản thân mình bất lực.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Vì sao tôi lại vô dụng như thế! Vì sao tôi lại phải là người lựa chọn! Vì sao Nhật Bản có thể làm xằng làm bậy tại Trung Quốc! Vì sao nhà họ Tống sẽ biến thành như vậy! Vì sao tôi không cứu được dì Ba! Vì sao tôi không thể bò dậy nổi!

Vì sao tôi lại không thể bò dậy nổi chứ!

Tôi phát hiện ra bản thân đã sớm nhẫn nại tới cực hạn, tôi còn có ý định buồn cười mà che giấu cái gì, còn có cái kết cục gì bi kịch và trực quan hơn là cái c.h.ế.t đâu.

Khi cha ra tới, cả người đều ngơ ngác, trong ánh mắt là sự hoảng sợ, là sợ hãi, là khổ đau, là tuyệt vọng.

Ông ấy kéo từng bước chân đi về phía trước, giống như không nhìn thấy tôi và mẹ, cả người trống rỗng lại vô lực, cuối cùng ông ấy vẫn khóc lóc quỳ gối trên mặt đất, che đầu mà kêu to.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của ông ấy, tiếng khóc mà tôi nên có lại bị ép trong cổ họng, không thể nào thở nổi.

Hóa ra, trái tim có thể đau đến mức này, đau đến xé rách tuyệt vọng, đau đến không có chỗ nào phát tiết, không chỗ kêu oan, chỉ có thể sa vào giữa hối hận vô biên vô hạn, không biết phải phản kích như thế nào, cuối cùng bị sự thù hận của mình ngấm đầy, c.h.ế.t vì không thể hít thở nổi.

99.

Tá Đằng cùng mấy quan quân lăng nhục g.i.ế.c hại dì Ba trước mặt cha, khi chúng tôi tìm thấy t.h.i t.h.ể của dì ấy, đã sớm không còn nguyên vẹn nữa.

Mọi sự xảy ra đều quá nhanh, tôi thậm chí còn cảm thấy dì Ba còn chưa chết, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, dì ấy sẽ vẫn ôm theo chó, nheo đôi lông mày mắng người. 

Mợ ba của nhà họ Tống chính là người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp quả cảm nhất bến Thượng Hải, chẳng qua là dì ấy yêu sai người mà thôi.

100.

Cha trở nên điên điên khùng khùng, khi thì ngồi ở một chỗ không nói gì, khi thì lại nói với không khí cả buổi sáng.

Chúng tôi chỉ biết kết quả, ai cũng không biết rốt cuộc cha là như thế nào trơ mắt nhìn dì Ba c.h.ế.t đi.

Mỗi lần nhìn thấy tôi, vẻ mặt của ông ấy dữ tợn mà chạy tới: “Đây là báo ứng, có phải không? Mày đã nói đây là báo ứng?”

Tôi khóc lóc ôm lấy ông ấy, hết lần này tới lần khác nói với ông ấy, không phải, đây không phải.

Ông ấy hình như không nghe thấy tôi nói chuyện, chỉ biết vừa khóc vừa cười lặp lại, hóa ra đây là báo ứng, hóa ra đây là báo ứng.

Tôi đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng túng quẫn bi thương của ông ấy, lặp lại những lời này, bước đi tập tễnh mà đi vào gian nhà ở cũng đầy vết thương giống thế.

Tôi gọi ông ấy là cha, ông ấy không quay đầu lại để nhìn tôi.

Trong nháy mắt, lệ tràn đầy mắt, tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc không thể kiềm chế nổi.

Hóa ra bi kịch là hết vòng này tới vòng khác, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không ngừng.

Mà ở đầm lầy chứa đầy thù hận này, cuối cùng là càng giãy giụa thì hãm đến càng sâu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.