Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 16: Ly hôn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 74.

Là anh trai chủ động ly hôn với Lê Âm.

Khi Lê Âm gả tới chỉ có một cái va li xách tay, khi đi cũng chỉ cầm một cái va li

Tôi chạy tới hỏi anh trai.

Anh trai cầm gậy chống đứng ở cửa sổ, nhìn về phía Lê Âm rời đi, vuốt ve ảnh chụp trong tay, ảnh chụp đen trắng anh ấy và Lê Âm, anh ấy thì cười, Lê Âm thì không.

“Anh đã hạ quyết tâm thật lớn, mới có thể buông tay…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không trả lời được.

Nước mắt của anh trai dừng trên tấm ảnh, khóc không thành tiếng.

Yêu là ích kỷ, hóa ra thành toàn người mình yêu lại là một việc đau khổ như thế.

Anh trai tôi yêu là ép sát từng bước, là theo đuổi không bỏ, là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Thủ đoạn đoạt người yêu của anh ấy rất đê tiện, nhưng ước nguyện ban đầu của anh ấy là yêu, hiện giờ buông tay cũng là vì yêu.

 

75.

Tôi chạy một đường về phủ Đốc Quân, nói cho Lục Chấp là anh trai trả lại Lê Âm cho hắn rồi.

Nhà họ Tống rốt cuộc đã trả được một cái nợ cho hắn.

Lục Chấp đưa khăn tay cho tôi lau mồ hôi, bảo tôi dẫn hắn đi gặp Lê Âm

Cha mẹ của Lê Âm đều đã qua đời, chị gái duy nhất của chị ấy cũng gả đi phương Bắc, nhà chị ấy chỉ còn lại một mình chị ấy thôi.

Khi chúng tôi qua đó, Lê Âm đang ở trong viện pha trà, chị ấy lại thay bộ sườn xám màu xanh nước biển, giống như lúc trước.

 

76.

Trong viện của nhà Lê Âm cũng có một cây lê đường, tôi ngồi ở bậc thang, họ đứng ở dưới tán cây nói chuyện, cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.

Tôi không nghe thấy bọn họ nói gì với nhau.

Nhưng chưa nói được mấy câu, Lê Âm đã khóc đỏ mắt.

Lục Chấp vẫn giống năm đó, cho dù chuyện gì xảy ra, biểu cảm vẫn lạnh lẽo.

Lạnh đến nỗi khiến cho người khác không dám tới gần.

Lê Âm đi về phía trước vài bước, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Chị ấy xoay người giống như là muốn hạ quyết tâm, chạy về phòng.

Tôi đang muốn qua đó hỏi một chút, Lê Âm đã cầm một quyển sách ra đưa cho Lục Chấp.

Lục Chấp nhìn sách, sững sờ một hồi lâu, sau đó nói “Cảm ơn!”

Hắn không nhận sách, mà nói thẳng: “Hiện tại tôi không cần!”

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn Lê Âm cầm sách trở về, chị ấy cười thoải mái.

“Vậy thì tốt quá, rốt cuộc tôi có thể buông anh rồi!”

Lục Chấp gật gật đầu, lướt qua Lê Âm, cũng lướt qua tôi, không có dừng lại mà cứ thế rời đi.

Lê Âm đứng tại chỗ buồn bã mất mát hồi lâu, tôi qua đó kêu chị ấy là chị dâu, chị ấy mới phản ứng lại.

Lê Âm ngồi trước bàn uống trà, người đi trà lạnh, nhưng chị ấy vẫn uống một chén, giống như trút được gánh nặng mà nói với tôi.

“Nhiên Nhiên, mười ba năm yêu thầm, mối tình đầu của chị rốt cuộc cũng kết thúc rồi!”

Cho đến lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra bọn họ không hề yêu nhau, chỉ là tôi hồi trẻ con đã coi họ thành một đôi mà thôi.

Tôi đã sớm nên phát hiện ra, người như Lục Chấp làm sao có thể yêu được chứ!

Hắn sống ở một thế giới bị tuyết bao trùm, vừa lạnh lẽo vừa cô độc, chưa từng ra ngoài.

Tình yêu của hắn đã sớm bị phá hủy tàn nhẫn và chôn thật sâu từ thời niên thiếu, tất cả những gì hắn nhận được đều là ác ý và lạnh nhạt, nên hắn trả lại cũng chỉ là lạnh nhạt mà thôi.

Tôi đã cho rằng Lê Âm năm đó bò qua lỗ chó gặp hắn đã từng sưởi ấm được hắn.

Tôi còn tưởng rằng, hắn ít nhất cũng có một chút may mắn, người hắn yêu cũng yêu hắn.

Chỉ tiếc, đó chỉ là điều tôi nghĩ mà thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.