Bình Yên Sau Mười Năm

Chương 4




6.

Trẻ con thì luôn nhạy cảm, vì thế khi tôi dỗ Hạo Hạo ngủ trưa, thằng bé cứ hỏi tôi với chất giọng trẻ con: "Mẹ, mẹ cãi nhau với dì Hoắc Vân à? Mẹ không thích dì ấy nữa sao? "

"Tại sao Hạo Hạo lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì mẹ không muốn nói chuyện nên mới để con ngủ trưa."

Phiên bản thu nhỏ của Trần Thâm trước mặt khiến tôi có chút căng thẳng.

Có vẻ như tôi khó có thể nói dối trước mặt hai ba con trong tương lai.

Tôi cười: “Hạo Hạo, con muốn ăn khoai tây chiên không?”

Sự chú ý của trẻ con rất dễ bị phân tán.

Hạo Hạo hai mắt sáng lên: "Muốn ạ!"

Có được khoai tây chiên, Hạo Hạo lại nói: "Mẹ, mẹ không thích dì Hoắc Vân, chẳng lẽ là vì dì Hoắc Vân thích ba? Hay là do ba đối tốt với dì Hoắc Vân?"

Phụt!

Cà phê trong miệng tôi tràn ra ngoài.

Lượng thông tin chỉ trong vài câu nói này là quá nhiều!

Vừa rồi nhìn thấy Hoắc Vân, tôi đã nghĩ đến, chẳng lẽ Trần Thâm người đầy máu thật sự không có quan hệ tình cảm với cô ấy trong suốt khoảng thời gian tôi sống thực vật sao?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác!

Tâm trạng bỗng trùng xuống tận đáy.

Nhưng trước mặt con trẻ, tôi vẫn cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình: “Hạo Hạo à, bây giờ chúng ta không thể ăn khoai tây chiên, mà nên đi ngủ một chút, sau khi thức dậy hai mẹ con mình sẽ ăn.”

Hạo Hạo bĩu môi giận dữ, nắm chặt những miếng khoai tây chiên cao ngang mình không chịu buông ra.

"Vậy thì sau khi ngủ dậy con sẽ được ăn mấy cái này."

“Được, được có thể ăn.”

Đợi khi Hạo Hạo chìm vào giấc ngủ, tôi trạng tôi trở nên rối bời.

Trong lòng nghẹn đến khó chịu, muốn khóc nhưng không khóc được.

Tôi tưởng đi đến mười năm sau thì sẽ được tận hưởng hạnh phúc, ai ngờ lại là đau khổ!

Đầu óc tôi rối bời, suy nghĩ lung tung, cảm thấy bơ vơ như con thuyền lênh đênh trên biển.

Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ...

"Ba ơi, ba hôn mẹ đi!"

Lần này, khi Trần Thâm hôn tôi, tôi đã kịp quay mặt nên anh ấy chỉ hôn được vào má.

Tôi có thể cảm nhận được rằng Trần Thâm hơi ngạc nhiên.

Nhưng anh không nói gì, chỉ xoa nhẹ vào lòng tôi: "Em đi rửa mặt trước đi, chuẩn bị ăn tối."

Anh bế Hạo Hạo bước ra ngoài.

"Nhân tiện, Hoắc Vân sẽ đến ăn tối với chúng ta."

Tôi đảo mắt sau lưng Trần Thâm, lẩm bẩm: "Đến ăn tối với anh hay với chúng ta?"

Cơn giận dữ liền bùng cháy trong lòng.

Được rồi, anh muốn chơi trò kích thích, làm chuyện dưới mí mắt tôi đúng không? Vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.

7.

Ở tầng dưới.

Khi Hoắc Vân bước vào cửa lớn, mỗi người giúp việc nhìn thấy cô đều phát ra lời khen chân thành, làm cho lòng của cô ta tràn đầy tự tin, bước đi thật phong cách.

Trần Thâm rất lịch sự đứng dậy, cười nghênh đón Hoắc Vân.

Hạo Hạo thì hai tay nâng má, buồn bực ngồi ở trước bàn ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Tôi thì trốn ở đầu cầu thang, đem hết thảy những sự việc nhìn thấy ở dưới lầu để vào trong mắt, rốt cuộc vẫn chỉ có con trai mới thương mình!

Cộc... Cộc... Cộc... Cộc

Tiếng giày cao gót tao nhã vang lên.

Mọi người đều ngước nhìn lên cầu thang.

Với tư cách là bà chủ, tôi ăn mặc chỉnh tề để tham dự. Mặc trên mình chiếc váy dạ hội màu đỏ, khoe lợi thế hình thể và nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót dưới chân.

Tôi thậm chí còn trang điểm đầy đủ!

Khí chất lão nương toàn bộ trào ra!

"Oa a, mẹ thật xinh đẹp!"

Cậu con cưng rất ủng hộ, cũng là người đầu tiên cổ vũ và vỗ tay.

Đám người giúp việc ngây người vài giây rồi mới vỗ tay theo.

"Phu nhân quả nhiên là một mỹ nhân, cách ăn mặc giống như siêu sao quốc tế."

"Bằng không làm sao xứng được với Trần Tổng đây!"

Những lời tâng bốc này làm cho tôi phấn chấn hẳn lên.

Nở nụ cười hào phóng.

"Tiểu Vân, chúng ta quả là chị em tốt, không hẹn mà cùng ăn mặc long trọng.”

Bởi vì đây là lần đầu tiên mặc như vậy, tôi sợ mình sẽ lăn xuống cầu thang, vì vậy chỉ có thể nắm lấy tay vịn, từng bước từng bước vững vàng đi xuống.

Đôi mắt Hoắc Vân chợt lóe, thần sắc lo lắng: "Thiên Ca, cậu vừa mới khỏi hẳn, tốt nhất là đừng mang giày cao gót cao như vậy, nhỡ mà có té ngã, hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng."

Ngay khi tôi định trả lời, thì thấy Trần Thâm căng thẳng đi tới.

Đây là đang tức giận khi tôi cướp lấy spotlight của Hoắc Vân đấy à?

Tên cặn bã!

Một giây sau, Trần Thâm trực tiếp khom lưng ôm lấy tôi, trong ánh mắt dường như tràn ngập dịu dàng xen lẫn trách cứ: "Nhỡ mà té ngã thì phải làm sao?"

Mọi thứ nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn Trần Thâm, góc mặt nghiêng mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh làm cho trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn.

Có lẽ là đang diễn cho Hạo Hạo xem chăng?

Vì thế lúc ăn cơm, tôi cố ý làm dáng, biểu hiện móng tay giả vừa dán xong: "Ôi chao, bộ móng này làm sao có thể lột tôm a?"

Nói xong, tôi tự nhiên chuyển hướng đến Trần Thâm.

Nháy mắt với anh, ý bảo anh "vào việc".

Anh không phải thích diễn xuất sao? Bây giờ tôi liền cho anh một cơ hội để thể hiện tốt trước mặt con trai của anh!

Hoắc Vân vẫy tay bảo người giúp việc tới, nhưng Hạo Hạo giành trước một bước mở miệng: "Ba thương mẹ như vậy, nhất định ba sẽ lột!"

Thật không hổ là con trai cưng của tôi!

Để tôi xem Trần Thâm, anh cự tuyệt như thế nào!

Nào ngờ, Trần Thâm không nói một lời, xắn ống tay áo lên, nghiêm túc bóc tôm cho hai mẹ con chúng tôi, còn bóc thêm cả cua nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.