Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 94




Chương 94

“Thật đúng là trùng hợp, tôi và chị của tôi đều là bác sĩ, không cần đi bệnh viện nữa, bây giờ tôi sẽ kiểm tra luôn cho bà!”

“Cái gì? Cậu là bác sĩ?”

Trong lòng lão thái thái nhất thời lộp bộp nhảy dựng lên, hôm nay bước chân ra đường quên xem ngày ư?

Nhưng mà rất nhanh bà ta liền trầm mặt nói: “Cậu nói cậu là bác sĩ thì tôi liền tin cậu sao, nhưng mà nếu cậu là bác sĩ thật, chẳng lẽ bằng mắt thường có thể nhìn ra tình hình của tôi sao? Tôi bị thương bên trong, là bên trong cậu hiểu không?”

“A?” Lục Vân nhướng mày, “Sao bà biết mình bị thương bên trong? Tôi thấy bà không phải rất tốt sao, mặt mày hồng hào, không xảy ra vấn đề gì cả.”

Lão thái thái tức giận nói: “Tôi nói này, sao cậu lại dong dài như vậy, hiện tại tôi không nhúc nhích được, cả người đều đau, không phải bị thương bên trong thì là gì?”

Nói xong bà ta lại kêu lên.

Lúc này Lục Vân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nhanh chóng ấn xuống một huyệt vị trên người lão thái thái.

Lão thái thái còn đang kêu la, nhưng một lát sau, tiếng kêu của bà đột nhiên ngừng lại, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Một âm thanh ọt ọt từ bụng truyền ra.

Có chuyện gì thế này?

Làm sao lại muốn đi nhà xí lúc này?

Lão thái thái nghẹn mặt biến thành xanh tím, cuối cùng nhịn không được nhảy dựng lên nói: “Không được, không nhịn được nữa.”

Nói xong liền nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng đâu.

Lục Vân cảm thán nói: “Bà lão thân thể thật tốt, bị thương còn có thể chạy nhanh như vậy.”

“……”

Nhìn lão thái thái trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu, đám người tóc vàng hai mặt nhìn nhau.

Cái này không giống với kịch bản đã viết đâu!

“Hoàng Mao ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn muốn tiếp tục lừa tiền không?”

“Hoàng Mao ca, em có một chủ ý, không bằng chúng ta lần này chơi một vố lớn, anh xem cô gái kia, thật xinh đẹp, không bằng…”

Người này còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác thân thể treo lơ lửng, ngay sau đó tựa như một cây lao hình người, lao thẳng xuống sông Chương Giang.

Má ơi!

Đám người tóc vàng mắt chữ a mồm chữ o nhìn theo tên đang ngụp lặn dưới sông.

Nơi này cách sông Chương Giang ít nhất cũng mười mét, cứ như vậy nhẹ nhàng ném một người xuống sông?

Tiểu tử này là quái vật con mẹ nó đúng không?

Tóc vàng kinh hãi.

Lục Vân liếc mắt nhìn bọn họ nói: “Mọi người tự mình nhảy, hay là muốn tôi động thủ?”

“Anh, chúng em tự nhảy, không cần làm phiền anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.