Chương 51 Bốc hơi khỏi nhân gian
Mạc Phàm quay đầu nhìn Thiệu Quyên, thấy cô nàng không bị dọa sợ thì liền cười nói:
"Khi nguyên lực ngày càng phổ biến, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hiệu quả có thể cao hơn một chút. Nhưng mà dùng phương thức này trước mặt một giáo viên chuẩn mực thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?”
Ngừng một chút, Mạc Phàm tiếp tục nói: "Cái này giống như... xã hội thụt lùi?"
Thiệu Quyên mỉm cười lắc đầu: "Không, quy luật tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé. Áp dụng vào cuộc sống cũng như vậy, kẻ mạnh mới là người thắng cuộc. Tôi hiểu ra sự thật này có hơi muộn."
Quyền Khôn Sơn đang choáng váng vì va chạm khi nãy, càng trở nên sửng sờ. Thời điểm này mà hai người kia còn có thể trò chuyện? Hơn nữa còn là bàn luận triết lý nhân sinh?
Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiệu Quyên thì liền cười nói: "Có một tâm trí kiên định đã là bước đầu tiên dẫn đến thành công của một võ giả!”
Cũng không biết lúc Mạc Phàm nói những lời này có nhớ đến vòng eo mảnh khảnh, linh hoạt của Thiệu Quyên không nữa!
Mạc Phàm nói xong thì đi tới bên cạnh Quyền Khôn Sơn:
"Quyền hiệu trưởng, tôi biết ông muốn ôm đùi Bạch gia, nhưng tôi nhắc ông một chút, dưới tình huống bản thân còn khó bảo toàn, chân ai cũng không ôm được.”
Quyền Khôn Sơn đương nhiên sẽ không nghi ngờ câu nói này, bởi vì người thanh niên trước mặt có thể dễ dàng bóp chết hắn!
Ban đầu, trong mắt hiệu trưởng, Thiệu Quyên chỉ là nhân vật nhỏ bé có thể mặc hắn chà đạp. Nhưng hiện tại đổi thành hắn trong mắt Mạc Phàm tương tự vậy.
"Hiếm có một lần trở về, ta còn có rất nhiều việc phải làm, thật sự không muốn lãng phí thời gian cho loại người như ông."
Sau khi Mạc Phàm nói xong, bắp chân đong đưa, không có chút dùng lực nào, đá một cước nhẹ nhàng.
Nhưng, vì một cước này của Mạc Phàm, không khí trong phòng dường như rung chuyển!
Thiệu Quyên thậm chí cảm giác được, tầm mắt của mình thậm chí sinh ra khúc xạ!
Quyền Khôn Sơn vô lực chống cự, bị đá văng ra ngoài!
Hai giây sau, một tiếng động nặng nề vang lên!
Rầm!
Thân thể Quyền Khôn Sơn rơi xuống đất!
Dù độ cao của tầng thứ ba không đủ để giết chết một võ giả nguyên lực, nhưng Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ nguyên lực nào để chống lại tác động của cú rơi.
Hắn cứ thế va chạm với mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn, bất tỉnh!
Cũng may hiện tại đang là nghỉ hè, học sinh đều không có ở trường, nếu không về sau hiệu trưởng Quyền này sẽ không còn mặt mũi ở lại trường nữa!
Nhưng mà cho dù là có học sinh ở đây, cũng sợ không có mấy người nhìn ra được người đàn ông chật vật, đầu đầy máu này chính là hiệu trưởng nghiêm túc của trường.
…
Đợi đến khi Quyền Khôn Sơn chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi trên ghế trong văn phòng.
Hắn chỉ nhớ rõ cảnh mình ngã xuống, lại cũng không nhớ mình đã quay trở lại như thế nào.
Lắc lắc đầu, Quyền Khôn Sơn muốn tìm lại ký ức còn thiếu, nhưng hộp sọ của hắn có lẽ đã xuất hiện vớt nứt. Lắc đầu như vậy, quả thực đau thấu tim, toàn bộ vỏ não giống như nứt ra!
"Quyền hiệu trưởng, đã lâu không gặp." Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Quyền Khôn Sơn chịu đựng cơn đau quay đầu nhìn, phát hiện hai người đàn ông ngồi trên sô pha.
Một người trong đó mặc trang phục luyện công màu đen, ở trên ngực luyện công phục, thêu một chữ "Hàn".
Khoảnh khắc này khiến Quyền Khôn Sơn tỉnh táo rất nhiều!
Trong thành phố này, người duy nhất có thể mặc bộ đồ này là "Đại sư Bắc An" đáng kính - Hàn Hà Duyên!
Mà người còn lại thì mặc trang phục mùa hè, nhìn đơn giản nhưng cực kỳ đắt tiền, gương mặt này của hắn cũng được hầu hết người dân Bắc An biết đến!
Đó là người giàu nhất thành phố Bắc An, Tống Lương Minh!
Cả người Quyền Khôn Sơn đều không tốt! Hắn hoàn toàn nghĩ không ra, vì sao vũ lực đệ nhất cùng tài phú đệ nhất trong thành phố này lại cùng đến văn phòng của hắn.
"Các ngươi... sao lại tới đây?" Quyền Khôn Sơn lắp bắp hỏi.
“Quyền hiệu trưởng bây giờ trông có chút đáng thương.” Hàn Hà Duyên cười nhạt.
Quyền Khôn Sơn lúc này đâu chỉ đáng thương, mà còn cực kỳ thống khổ!
Khuôn mặt bê bết máu, sống mũi đã sụp xuống, gãy mấy cái răng, cũng làm cho hắn vừa nói chuyện liền nghe tiếng gió.
“Hàn đại sư, Tống tổng, là các ngươi đem ta trở về à?” Quyền Khôn Sơn bỗng nhiên cảm giác đầu óc mình có chút không đủ dùng.
Hắn thật sự là không thể tưởng được mình có chỗ nào đáng giá hai đại nhân Bắc An này ra tay.
"Lão Tống, trước tiên ngươi đến nói chuyện với Hiệu trưởng Quyền đi." Hàn Hà Duyên lại cười.
Chỉ là dường như có một hương vị u ám ẩn giấu trong nụ cười này.
Loại u ám này khiến Quyền Khôn Sơn không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Tống Lương Minh cầm trong tay một tờ giấy, sau khi nghe Hàn Hà Duyên nói như vậy, anh ta nhướng mắt khỏi tờ giấy, nói: "Văn bản điều chuyển nhân sự này tôi đã xem qua rồi, có vẻ như hiệu trưởng Quyền đối với an bài nhân sự thật đúng là rất hoang đường, ha ha.”
Nghe xong những lời này, Quyền Khôn Sơn rốt cục cũng ý thức được... Người đến không tốt!
Hai vị đại thần này rõ ràng là tới gây phiền toái!
Chỉ là Thiệu Quyên chẳng qua chỉ là một giáo viên trẻ có chút tư sắc mà thôi, sao có thể để cho hai vị đại nhân này cùng nhau thay cô ra mặt?
Quyền Khôn Sơn quả thực không thể lý giải nổi!
“Chuyện này… Trong chuyện này có thể có chút hiểu lầm, cho nên… tôi sẽ cùng cô giáo Thiệu nói chuyện một chút!” Quyền Khôn Sơn cố gắng đè nén trong lòng hoảng sợ, nhưng nói ra vẫn là run rẩy.
"Nói chuyện một chút?" Hàn Hà Duyên lắc đầu cười, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc:
"Không, Quyền hiệu trưởng, ông đã không còn cơ hội này rồi.”
"Cái gì?" Trái tim Quyền Khôn Sơn nhất thời chìm xuống đáy vực!
Hắn biết, nếu như bị hai vị đại nhân này cùng nhau trấn áp, như vậy ở Bắc An sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.
"Tôi không biết hai vị muốn biểu đạt cái gì…” Quyền Khôn Sơn đứng dậy:
“Nhưng hôm nay tôi thật sự không khỏe, phải đến bệnh viện kiểm tra. Nếu hai vị không ngại, chúng ta ngày khác lại nói chuyện.”
Vừa nói hắn ta vừa đi đến cửa văn phòng.
Lúc này Hàn Hà Duyên lại cười lạnh mà nói: "Nếu như Quyền hiệu trưởng kiên quyết muốn rời đi, cũng không phải là không có khả năng."
Quyền Khôn Sơn dường như không nghe thấy, vẫn mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài.
Hàn Hà Duyên tiếp tục nói: "Nhưng ta có thể đảm bảo nếu ngươi bước ra khỏi phòng một bước, thì từ hôm nay, hiệu trưởng Quyền sẽ biến mất khỏi Bắc An, bốc hơi khỏi nhân gian!”
Chương 52 Làm cơm năm năm
Nếu câu nói này là từ miệng người khác nói ra, có lẽ Quyền Khôn Sơn còn có thể coi nó là chuyện cười. Nhưng giờ phút này, người nói lời này lại là cao thủ số một Bắc An!
Trong thế giới của võ giả nguyên lực, một cường giả cấp B cũng đủ để võ giả cấp E phải nể phục! Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không nghĩ đến việc giao đấu với Hàn Hà Duyên!
Vì thế cẳng chân vừa nhấc lên của Quyền Khôn Sơn lập tức thu hồi về.
“Tôi phải làm thế nào, mời hai vị nói rõ!” Quyền Khôn Sơn nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, hiện tại trên mặt hắn bê bết máu, biểu cảm này càng thêm buồn cười.
Tống Lương Minh cười nhạt: “Ngươi đắc tội với Mạc tiên sinh, theo lý mà nói, ta và Hàn đại sư đều không nên giữ mạng của ngươi!”
Những lời này khiến Quyền Khôn Sơn cảm thấy như rơi vào hầm băng!
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao hai đại nhân vật của Bắc An lại cùng nhau đến văn phòng của hắn.
Đều vì tên đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Thiệu Quyên!
Người đó rốt cuộc là ai, vì sao lại có năng lực đến mức này?
Tuy nhiên, Quyền Khôn Sơn lúc này không cho phép mình suy nghĩ nhiều, liền cong chân quỳ xuống đất.
“Cầu xin hai vị đại nhân tha cho tôi một mạng!” Quyền Khôn Sơn dập đầu như dã tỏi!
“Mạc tiên sinh trước khi rời đi cũng biểu đạt, ngài ấy không muốn tạo sát nghiệp nhiều, cho nên mạng của ngươi vẫn còn có thể giữ lại được!” Tống Lương Minh liếc nhẹ Quyền Khôn Sơn:
"Nhưng vẫn phải xem thái độ của ngươi.”
Nghe xong câu này, Quyền Côn Sơn càng dập đầu nhanh hơn, vừa dập đầu vừa nói:
"Cảm ơn hai vị, cám ơn Mạc tiên sinh!"
"Ha ha, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát." Hàn Hà Duyên lắc lắc tờ giấy điều động nhân sự trong tay:
"Quyền hiệu trưởng, Mạc tiên sinh làm người nhân từ, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Từ hôm nay, ngươi hãy đến căng tin nấu cơm đi, trong năm năm, nếu ngươi dám bỏ việc một ngày, ta liền đâm ngươi một dao. Xem cuối cùng ngươi có bị đâm thành con nhím hay không.”
Quyền Khôn Sơn không khống chế được mà rùng mình một cái!
Hắn đương nhiên không muốn đến căng tin làm cơm năm năm, nhưng tình huống hiện tại, nếu không đáp ứng, hắn sẽ chết!
“Cám ơn Mạc tiên sinh khai ân, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!” Quyền Khôn Sơn vội vàng nói!
"Tốt! Người thức thời mới là trang tuấn kiệt." Hàn Hà Duyên nói xong liền nhìn Tống Lương Minh:
"Lão Tống, chúng ta tìm một chỗ uống trà? ”
"Được." Tống Lương Minh trầm giọng nói.
Sở dĩ hai người cùng xuất hiện ở phòng hiệu trưởng hoàn toàn là trùng hợp.
Bọn họ đều hạ quyết tâm ôm chặt đùi Mạc Phàm, sau khi biết Mạc Phàm hôm nay đến trường, Tống Lương Minh và Hàn Hà Duyên liền không hẹn mà cùng chạy tới, muốn tìm cơ hội gặp Mạc Phàm một lần, thuận tiện lưu lại cho đối phương một chút ấn tượng tốt.
Tuy nhiên, khi họ đến trường, Mạc Phàm đã chuẩn bị rời đi, còn hiệu trưởng Quyền Khôn Sơn thì đã ngã đến nửa chết nửa sống.
…
Đợi đến khi hai đại nhân vật này rời đi một lúc lâu, Quyền Khôn Sơn vẫn nằm sấp trên mặt đất, thân thể không ngừng phát run.
Vì một quyết định sai lầm, thành phố quen thuộc này đối với hắn đã biến thành địa ngục trần gian!
…
Nửa tiếng sau, bóng dáng Tống Lương Minh và Hàn Hà Duyên xuất hiện trong phòng riêng của một quán trà hẻo lánh.
“Lão Tống, chúng ta cũng là người quen cũ, nói thẳng đi, lần này ngươi định làm gì?” Hàn Hà Duyên hỏi.
Trà trên bàn đã được pha xong, là loại trà đắt nhất trong quán, nhưng dường như hai đại nhân vật của Bắc Anh thành này đều không có tâm trạng thưởng trà.
"Lựa chọn của ta cũng giống như ngươi, nếu không, ta làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Tống Lương Minh cười khổ một chút: "Dù sao thì ta cũng đã quỳ gối trước Mạc tiên sinh rồi.”
Tống Lương Minh quỳ gối xin lỗi, trong mắt rất nhiều người, là cực kỳ không có cốt khí, mất mặt đến cực hạn... Dù sao, nam nhi dưới gối có vàng! Thà chết còn hơn quỳ!
Nhưng những người này sở dĩ có ý nghĩ như vậy, là vì chuyện này không có rơi xuống đầu bọn họ, đứng nói chuyện sẽ không thấy đau lưng.
Tuy nhiên, Hàn Hà Duyên lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.
"Lão Tống, ngươi đã lựa chọn sáng suốt nhất." Hàn Hà Duyên trầm giọng nói: "Chúng ta đều từng đắc tội Mạc tiên sinh, mà đắc tội hắn hậu quả vượt quá khả năng của chúng ta, nhất định phải nghĩ biện pháp hàn gắn mối quan hệ này.”
"Đúng vậy, tập đoàn Foy suýt chút nữa đã đè chết ta. Bọn họ chỉ cần vươn ra một ngón tay nhỏ cũng có thể nghiền nát cả Tống gia..." Trên mặt Tống Lương Minh hiện ra vẻ mặt sợ hãi:
"Cũng không biết quan hệ giữa Mạc tiên sinh và tập đoàn năng lượng khổng lồ này vì sao lại tốt như vậy.”
Hàn Hà Duyên hạ thấp giọng, nói: "Tập đoàn Foy dường như đang cố ý kéo gần quan hệ với Mạc tiên sinh. Ngươi có cảm thấy điều này không?"
"Ta đương nhiên cảm giác được, cho nên mới có thể quỳ dứt khoát như vậy." Tống Lương Minh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày:
Một cao thủ trẻ tuổi như Mạc tiên sinh lẽ ra phải nổi tiếng từ lâu, nhưng ta chưa từng nghe nói qua. Cho dù đó là trong nước đại hạ, hoặc quốc tế, đều không có chút danh tiếng.”
Hàn Hà Duyên liếc hắn một cái, lại trầm giọng nói: "Chúng ta không nghe nói qua, không có nghĩa là tên của ngài ấy không nổi, bởi vì rất có thể là ngài ấy dùng tên khác."
“Tên khác?” Nghe xong câu này, Tống Lương Minh sắc mặt cứng đờ!
"Chắc chắn là như vậy." Hàn Hà Duyên nói: "Chỉ cần nó tồn tại, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Lấy quan hệ của Mạc tiên sinh với tập đoàn Foy, hay cùng với quân bộ, tuyệt đối là trải qua thời gian dài tích lũy. Cho nên ngài ấy nhất định còn có thân phận khác!”
Được Hàn Hà Duyên nhắc nhở, trong đầu Tống Lương Minh chợt lóe lên một tia sáng!
Vị tỷ phú giàu nhất Bắc An này tràn đầy khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ là... đến từ Hắc Hải?"
Hàn Hà Duyên gật đầu thật sâu: Ta cũng nghĩ vậy. Dù chưa bao giờ đến đại lục hỗn loạn đó, cũng không biết nhiều về nó, nhưng ta nghĩ, Mạc tiên sinh trẻ tuổi tài cao nhưng khiêm tốn dị thường này, hẳn là đến từ Hắc Hải Châu..."
Nói tới đây, Hàn Hà Duyên dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng: "Nơi đó… là một thế giới hắc ám."
…
Lục địa Hắc Hải là một mảng lẻ loi hành tinh Azure, và nó cũng được biết đến với danh hiệu "Vùng đất lưu vong".
Có 14 châu lục và 7 đại dương trên hành tinh này. Hắc Hải Châu là châu lục nhỏ nhất. Nó được đặt tên này vì bao quanh bởi đại dương thứ bảy - Biển Đen.
Trên thực tế, đại lục này là một lãnh thổ của hỗn loạn, nó gần như đã trở thành một thế giới tương phản với thế giới hiện tại, hầu như không có trật tự.
Hàng trăm năm trước, tội phạm từ nhiều quốc gia khác nhau đều bị đày đến nơi này, suốt ngày phải đối mặt với sóng gió của Biển Đen nguy hiểm, vĩnh viễn không thể về nước.
Sau đó, ngày càng có nhiều "kẻ lưu vong" đến Lục địa Hắc Hải, nơi này dần dần trở thành thiên đường của lính đánh thuê và các thế lực ngầm, thậm chí ngày càng có nhiều người bắt đầu di cư đến Hắc Hải Châu.
Chương 53 Lục địa Hắc Hải
Không biết có phải là do các quốc gia có chủ quyền khác âm thầm can thiệp hay không, mà từ khi lục địa Hắc Hải được phát hiện ra cho đến nay, chưa từng xuất hiện bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào trên lục địa này.
Điều này có vẻ khó tin, bởi dù diện tích của lục địa Hắc Hải xếp hạng cuối trong 14 châu lục, nhưng nếu cộng thêm hơn một ngàn quần đảo nằm rải rác xung quanh thì diện tích toàn lục địa đã lên tới hơn 11 triệu km2!
Lục địa này luôn bị các thế lực lớn chia xớt, thường xuyên xuất hiện một ít chuyện mờ ám ở đây, giữa các thế lực lớn thường xuyên nổ ra xung đột vũ trang. Mãi đến mười năm trở lại đây mới dần ổn định.
Mà trạng thái ổn định này có mối quan hệ trực tiếp với sự phát triển ngày càng lớn mạnh của một tổ chức.
Tổ chức này được gọi là Nhà tù Carmen!
…
"Đây là lời giải thích hợp lý nhất." Tống Lương Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đại lục kia địa hình phức tạp, khí hậu thay đổi, không có quốc gia có chủ quyền, khoáng sản Nguyên tinh phong phú. Đó chính là thiên đường của võ giả nguyên lực, nếu Như Mạc tiên sinh đến từ Hắc Hải Châu, thì mọi nghi vấn đều có thể được giải thích dễ dàng."
Hàn Hà Duyên cười cười, sau đó nói: "Ngươi cảm thấy Mạc tiên sinh là loại người gì?”
"Ta còn chưa thể đưa ra phán đoán cụ thể." Tống Lương Minh nói: "Không phải bởi vì hắn không đủ thực lực, mà là bởi vì hắn còn quá trẻ."
“Một người dễ dàng có thể đánh bại ta, ở lục địa Hắc Hải chắc cũng có thể đi ngang đi?” Hàn Hà Duyên thoáng dừng lại một chút:
“Trong hôn lễ của con trai ngươi, ta và Mạc tiên sinh từng giao thủ…”
"Chuyện đó ta biết, lúc đó..." Tống Lương Minh thở dài một tiếng.
Lúc ấy, rất nhiều người cho rằng Hàn Hà Duyên đã chạm tới ngưỡng đỉnh cao hạng B, quả thực là khó gặp địch thủ. Nhưng hắn còn không phải là đối thủ xứng tầm với Mạc Phàm.
Tống Lương Minh còn chưa nói xong đã bị Hàn Hà Duyên cắt ngang, nói ra một câu khiến Tống Lương Minh kinh ngạc:
“Không. Ngươi không biết. Ta lúc đó đã là cấp A rồi!”
Oanh!
Những lời này của Hàn Hà Duyên, giống như một tiếng sét, ở trong đầu Tống Lương Minh nổ vang!
"Ngươi... Ngươi lúc đó đã là cấp A?" Tống Lương Minh cảm thấy không thể tin được!
Mọi người đều cho rằng Hàn Hà Duyên có lẽ là B cấp đỉnh phong là cao nhất. Nhưng không ngờ vị Bắc An đại sư này đã lặng lẽ đột phá cấp A!
Trong thế giới của võ giả nguyên lực bình thường, S cấp gần như là truyền thuyết, A cấp chính là cường giả đứng đầu mà bọn họ ngưỡng mộ, không nghĩ tới, Hàn Hà Duyên cũng đã đạt tới cấp bậc này!
"Ta chỉ là vừa mới bước qua ngưỡng cửa cấp A , cảnh giới còn chưa ổn định, nhưng thực lực đã khác nhau một trời một vực với cấp B." Hàn Hà Duyên hít sâu một hơi:
"Nhưng dù là như vậy, vẫn không ngăn được một cước của Mạc tiên sinh.”
Tống Lương Minh hít một hơi lạnh: "Chẳng lẽ... hắn là cấp S trong truyền thuyết?"
Hàn Hà Duyên gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: "Ít nhất cũng là A cấp đỉnh phong!"
Tống Lương Minh theo bản năng hỏi: "Vậy ngươi muốn đạt tới A cấp đỉnh phong, cần bao nhiêu năm?"
Hàn Hà Duyên nặng nề thở dài, sau đó cười tự giễu: "Đó là độ cao mà cả đời này ta cũng không bao giờ có thể với tới."
Nói xong lời này, hắn thu hồi nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cực kỳ:
"Lão Tống, ta đã nói hết với ngươi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là người cùng một thuyền."
Tống Lương Minh gật đầu, trong giọng nói cũng tràn đầy nghiêm túc: "Chỉ cần chân thành, vàng đá cũng có thể tách ra. Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta biểu hiện thật tốt, Mạc tiên sinh sẽ nhìn ra thành ý của chúng ta."
Vị giàu nhất thành phố Bắc An này, là quyết tâm muốn xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng Mạc Phàm, còn việc con trai ông ta sẽ ở tù bao nhiêu năm, dường như đã không còn quan trọng nữa.
"Lão Tống, ta còn nghe được một tin tức, là về con gái của ngươi, ngươi có muốn nghe không?" Hàn Hà Duyên nhìn Tống Lương Minh, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.
"Cái gì?" Tin tức về Tử Viện? "Vẻ mặt Tống Lương Minh lập tức căng thẳng.
"Nghe nói lần này Trình gia thiếu gia tới Bắc An tìm của Mạc tiên sinh gây phiền toái là ý tứ của Tống Tử Viện.” Hàn Hà Duyên nói:
"Tin tức này đã được xác nhận, nếu lão Tống ngươi có thể liên lạc với Tử Viện, bảo cô ta chú ý an toàn nhiều hơn, nghe nói Trình gia đã bắt đầu tìm kiếm…”
Rầm!
Hàn Hà Duyên còn chưa nói hết câu, đã thấy Tống Lương Minh trợn tròn mắt, trực tiếp ngất đi trên mặt đất!
Vị tỷ phú Bắc An này chém giết nửa đời người trên thương trường, trải qua bao nhiêu sóng gió. Vậy mà giờ này cũng không chịu nổi cú sốc trước tin tức này!
Chương 54 Nước Nguyên tinh đậm đặc
"Mạc Phàm, cám ơn hôm nay cậu đã đến, nếu không tôi thật sự không biết phải thoát thân thế nào.” Thiệu Quyên chân thành nói.
Cô có rất nhiều lời cảm ơn chân thành đối với Mạc Phàm, nhưng không biết làm thế nào để diễn đạt thành lời.
"Cô đã giúp Hiểu Y nhiều như vậy, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô mà.” Mạc Phàm cười nói: “Bây giờ chúng ta đều là bạn bè, không cần khách sáo.”
“Ừ, chúng ta là bạn bè!” Thiệu Quyên nhẹ giọng lặp lại câu nói này, ngữ khí tràn đầy nghiêm túc.
Lúc này, Thiệu Quyên đã cùng Mạc Phàm đến chỗ ở của cô ấy.
Mạc Phàm không ngờ rằng Thiệu Quyên lại sống một mình trong một biệt thự lớn như vậy, ngôi nhà tuy cũ nhưng vẫn sang trọng. Trong thời đại giá nhà tăng vọt, ngôi nhà này có thể là ước mơ của rất nhiều người.
“Đây là nhà cũ của cha mẹ tôi.” Thiệu Quyên mỉm cười, sau đó trên nét mặt hiện lên một tia buồn bã: “Cha mẹ tôi từng làm ăn ở đây, cũng có chút tích lũy, nhưng sau đó bọn họ mất tích, đã rất lâu rồi. ”
Mạc Phàm nghe xong, trong lòng căng thẳng: "Mất tích? Họ mất tích ở đâu? Ở Đại Hạ?”
"Không. Là ở Hắc Hải." Thiệu Quyên nói: "Lúc ấy cha mẹ tôi muốn đi đại lục Hắc Hải bàn chuyện làm ăn, nhưng trên đường trở về đã gặp phải một cơn sóng thần..."
Hắc Hải Châu, rất nhiều người gọi nó là đại lục Hắc Hải, xung quanh mảng đất liền đó, có những hòn đảo rải rác.
Bởi vì vấn đề khí hậu và lớp vỏ trái đất, Biển Đen là vùng biển bất ổn nhất trong bảy đại dương, thường xuyên xảy ra sóng thần và động đất dưới đáy biển, sóng thần cũng rất phổ biến.
Từ trường dưới đáy biển cũng rất kỳ quái, trong thời đại trước kia khoa học kỹ thuật còn tương đối lạc hậu, rất nhiều thuyền khi đến nơi này, thiết bị của họ sẽ hỏng hóc không thể giải thích được. Thuyền sẽ mất phương hướng trên mặt biển, chỉ có thể trôi dạt xuống, thậm chí trở thành những con thuyền ma không có người sống.
Tất nhiên, điều này còn phụ thuộc vào may rủi, không phải con tàu nào cũng gặp phải tình huống này, nhất là từ thời hiện đại, khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiên tiến, tai nạn đắm tàu dần dần ít đi.
Chuyện làm ăn gì mà nhất định phải đi Hắc Hải thương lượng? Mạc Phàm có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có hỏi ra, ngược lại nói:
"Thật xin lỗi, lại làm cho cô nhớ tới chuyện buồn.”
"Không sao, đã lâu như vậy, hiện tại tôi đã có thể bình tĩnh đối mặt."Thiệu Quyên rót cho Mạc Phàm một ly nước, điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó nói:
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu kiểm tra thiên phú nguyên lực đi? Tôi luôn muốn thử tiếp xúc với nguyên lực, nhưng vì không có người dẫn đường, nên nó đã bị trì hoãn cho đến bây giờ."
"Được." Mạc Phàm gật đầu, theo bản năng nhìn vòng eo mảnh khảnh của Thiệu Quyên:
“Có thể cô là một hạt giống tốt đó!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Quyên hơi đỏ lên một chút: "Vậy cậu đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Năm phút sau, Thiệu Quyên xuất hiện trở lại trước mặt Mạc Phàm, mặc một bộ đồ yoga bó sát màu trắng tinh, đường cong cơ thể mượt mà của cô lộ ra rõ ràng.
"Bình thường mỗi ngày tôi đều tập yoga, cho nên tính linh hoạt cũng không tệ.” Thiệu Quyên giải thích một câu rồi đề nghị:
"Chúng ta cùng đến phòng yoga trên lầu đi."
“Ừ.”
Mạc Phàm gật đầu, anh nghe được lời Thiệu Quyên nói, nhìn lướt qua vóc người cân xứng của đối phương, trong mắt hiện lên tia tán thưởng.
Thiệu Quyên cũng chú ý tới ánh mắt của Mạc Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp lại càng thêm đỏ. Nhưng cô cũng rất rõ ràng, ánh mắt Mạc Phàm kỳ thật rất trong sáng, tuy rằng tràn đầy ý thưởng thức, nhưng cũng không có một chút dục vọng, không giống những nam nhân trước kia cô từng gặp qua.
“Đúng rồi, lần này tôi mang theo một lọ nước Nguyên Tinh.” Mạc Phàm chỉ vào một cái hộp nhỏ vừa mới mang tới.
“Nước Nguyên Tinh đắc như vậy, làm sao tôi có thể tiêu tiền của cậu.” Thiệu Quyên mỉm cười:
“Lúc trước cha mẹ tôi để lại một ít nước Nguyên tinh, hiện tại vẫn ở trong phòng chứa đồ, cũng không biết có hết hạn hay không.”
"Loại vật phẩm này có thời hạn sử dụng rất dài, trạng thái bảo tồn cũng rất ổn định, nguyên lực căn bản sẽ không tiêu tán." Mạc Phàm cười nói:
“Nhưng mà, cha mẹ cô đúng thật là rộng rãi, đồ vật đắc tiền như vậy lại bỏ trong phòng chứa đồ.”
Lúc này, Thiệu Quyên đã đứng trước cửa phòng chứa đồ, cô mở cửa, chỉ vào hàng chục chiếc hộp kim loại màu bạc bên trong rồi nói:
"Bên trong toàn bộ đều là nước Nguyên Tinh.”
"Nhiều như vậy?" Mạc Phàm kinh ngạc!
Chỉ sợ, cho dù là có trộm tới, cũng sẽ không nghĩ tới nhiều Nguyên Tinh đắt tiền như vậy lại bị vứt lung tung ở kho chứa đồ.
Mạc Phàm cẩn thận lấy xuống một chiếc hộp, sau khi mở ra, mặt anh liền được chiếu sáng bằng ánh sáng xanh.
Đó là một màu xanh đậm rất tinh khiết.
Nhìn nước Nguyên Tinh ở trong hộp, vẻ mặt Mạc Phàm liền sửng sốt.
Bởi vì, màu sắc của nước Nguyên tinh này rõ ràng là khác với các sản phẩm lưu thông trên thị trường! Màu của nó đậm hơn rất nhiều!
Thiệu Quyên thấy rõ ràng vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Phàm, liền hỏi: "Làm sao vậy, những thứ này có gì không đúng sao?”
Mạc Phàm không có trả lời, mà là cầm lên một chai nước Nguyên Tinh lên, nhìn dòng chữ nhô ra từ bình thủy tinh, sau đó hít một hơi nói:
“Thiệu Quyên, cha mẹ cô… kinh doanh cái gì vậy?”
Thiệu Quyên đáp: "Chủ yếu là làm một số khoáng sản xuất nhập khẩu thương mại, nhưng cụ thể những khoáng sản nào, tôi cũng không hiểu rõ... Tôi không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, cha mẹ tôi cũng hiếm khi nói chuyện với tôi về những điều này.”
“Loại nước Nguyên Tinh đậm đặc này rất quý, trên thị trường tuyệt đối không có, nhưng lại xuất hiện ở trong phòng chứa đồ của nhà cô.” Giọng điệu của Mạc Phàm rất trịnh trọng.
Bây giờ đến lượt Thiệu Quyên há hốc mồm: "Cái gì? Không bao giờ xuất hiện trên thị trường? Đây là hàng lậu sao?"
Mạc Phàm có thể nhìn ra, Thiệu Quyên thực sự không biết gì về vấn đề này, anh ấy chỉ vào dòng chữ trên chai thủy tinh, hạ giọng nói:
"Đây là đồ chứa đặc chế của phòng thí nghiệm năng lượng quốc gia Liên bang Hắc Ưng, mà loại nước Nguyên Tinh này, cũng là thành quả tiên tiến nhất của phòng thí nghiệm này, độ tinh khiết của nó cao gấp năm lần so với nước Nguyên Tinh hiện tại.”
Gấp năm lần độ tinh khiết? Còn là phòng thí nghiệm quốc gia của Liên bang Hắc Ưng?
Liên bang Hắc Ưng chính là quốc gia có trình độ khoa học kỹ thuật cao nhất thế giới!
Thiệu Quyên không ngốc, cô hiển nhiên cũng ý thức được giá trị và độ nhạy cảm của loại nước Nguyên Tinh trong nhà cô là thế nào.
Trong lòng nữ giáo viên xinh đẹp này tràn đầy nghi hoặc: “Nếu đây là vật phẩm cơ mật của Liên bang Hắc Ưng, làm sao nó có thể xuất hiện ở nhà của tôi?"
Mạc Phàm lắc đầu: "Vấn đề là ở chỗ này. Nhưng bây giờ cũng không thể hỏi cha mẹ cô rồi!”
Thông qua những nhìn thấy này, Mạc Phàm tự nhiên đã có thể phân tích được công việc kinh doanh của cha mẹ Thiệu Quyên không hề đơn giản.
Có thể đem nước Nguyên Tinh cao cấp nhất thế giới giấu ở nhà, có được năng lực như vậy, hai vợ chồng này sẽ mất tích trong một trận sóng thần sao? Có phải còn có ẩn tình khác?
Chương 55 Thể chất đặc biệt
Thiệu Quyên dường như hiểu được ánh mắt của Mạc Phàm, cảm xúc trong mắt cô lập tức cuồn cuộn lên.
Cô gái theo bản năng nắm lấy cổ tay Mạc Phàm nói: "Vậy... có thể cha mẹ tôi còn sống sao?"
Nhìn ánh mắt hi vọng của Thiệu Quyên, Mạc Phàm nghiêm túc gật đầu: “Tôi cảm thấy khả năng này rất cao, cô kiên nhẫn sống tốt cuộc sống của mình, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cha mẹ cô sẽ bình an trở về.”
Dừng lại một chút, Mạc Phàm lại bổ sung: "Hơn nữa, sở dĩ hiện tại bọn họ không lộ diện, có thể là có nỗi khổ tâm không tiện nói.”
Thiệu Quyên dùng sức gật đầu, trong mắt lộ ra tia sáng: "Mạc Phàm, cám ơn cậu. Tuy rằng tôi biết đây là lời an ủi, nhưng lời nói này đã cho tôi hy vọng.”
Nói xong, cô mới phát hiện mình đã siết chặt đến đỏ cổ tay Mạc Phàm, vội vàng buông ra, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên theo.
Nhìn Thiệu Quyên một chút, Mạc Phàm hơi hạ giọng và nghiêm túc nói: "Chuyện này rất quan trọng, những thứ ở đây không được để người khác biết, cô hiểu không?”
Thiệu Quyên lập tức nói: “Tôi hiểu. Ngoại trừ tôi và cậu, cũng không có người thứ ba biết chuyện này đâu!”
"Vậy là tốt rồi." Mạc Phàm gật gật đầu:
"Nước Nguyên Tinh này độ tinh khiết quá cao, thể chất của cô tạm thời còn chưa thích hợp dùng, vẫn là dùng của ta mang đến đi.”
…
Hai phút sau, hai người đã ngồi mặt đối mặt trong phòng tập yoga, Mạc Phàm mở miệng chai nước Nguyên tinh ra, đưa cho Thiệu Quyên:
"Thử uống một ngụm, đừng bao giờ một hơi uống hết nhé!”
Nói đến lời này, Mạc Phàm không khỏi nghĩ đến cảnh Hạ Thiên Kỳ đem một chai nước Nguyên Tinh uống cạn. Anh lắc đầu cười khổ, một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại có một mặt rất liều lĩnh.
Nghĩ đến thì nỗi nhớ Hạ Thiên Kỳ lại giống như thủy triều dâng cao trong lòng Mạc Phàm.
Lúc này, hai tay Thiệu Quyên nắm chặt chai nước Nguyên tinh, đôi môi đỏ mọng áp lên miệng chai, cô hơi ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm nhỏ.
Hành động này, kết hợp với những đường cong mượt mà được tạo ra bởi bộ đồ yoga bó sát, hình ảnh hình thành không hiểu sao lại khiến người ta có chút không thể bình tĩnh.
Mạc Phàm kiềm chế bản thân, nhìn chằm chằm vào Thiệu Quyên: “Bây giờ cô có cảm nhận được gì không?”
“Tôi chỉ cảm thấy trong bụng hơi nóng…” Thiệu Quyên cầm chai thủy tinh, cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong cơ thể cô, dừng lại hơn mười giây rồi tiếp tục nói: “Bây giờ, hơi nóng trong bụng đang lan ra đến tứ chi."
Mạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, căn cứ vào phán đoán của anh, thiên phú của Thiệu Quyên tuy rằng không biến thái như Hạ Thiên Kỳ, nhưng hẳn là cũng là thượng đẳng.
Nếu như dùng nước Nguyên Tinh tiếp tục bồi dưỡng, cộng thêm có một thầy dạy tốt, khả năng được cấp A là rất lớn!
Sau một phút nữa, Thiệu Quyên nói: "Độ nóng đã biến mất, nó dường như đã tiêu tan."
Mạc Phàm lập tức nói: "Vậy lại nhấp từng ngụm thử xem. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nước Nguyên Tinh, ta muốn xem thử cực hạn của cô là đến đâu.”
Thiệu Quyên nhấp một ngụm nữa, về mặt này, cô quả thực cẩn thận hơn Hạ Thiên Kỳ rất nhiều.
Sau khi uống liên tiếp năm ngụm, Thiệu Quyên cuối cùng cũng cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.
"Mạc Phàm, tôi nóng quá." Hơi thở của Thiệu Quyên dần trở nên nặng nề hơn, biên độ phập phồng của lồng ngực cô cũng tăng lên đáng kể.
Giờ phút này, trên trán Thiệu Quyên đã đầy mồ hôi, bộ đồ bó sát màu trắng kia cũng đã bị mồ hôi ướt đẫm, biến thành bán trong suốt.
Cũng không biết có phải bởi vì nhiệt lượng từ trên người Thiệu Quyên tản ra quá nhiều hay không, Mạc Phàm không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ trong phòng yoga bắt đầu nóng lên hẳn.
"Nóng là phản ứng bình thường." Mạc Phàm uống một ngụm nước, cố gắng áp chế cơn nóng trong lòng, nhìn vào mắt Thiệu Quyên, phát hiện ánh mắt đối phương coi như tương đối trong suốt, cũng không có ý mê loạn, vì thế nói:
"Chịu đựng loại nhiệt lượng này, lại uống một ngụm thử xem.”
Thiệu Quyên gật đầu, cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu trở nên nóng rực, giống như bên trong cơ thể cô có một đám lửa đang thiêu đốt. Nhưng ngọn lửa dường như còn chưa có thể đốt cháy toàn bộ cơ thể cô. Khoảng cách còn kém một chút.
"Thật muốn đi tắm nước lạnh." Sau khi nói xong, Thiệu Quyên lại uống một ngụm nước Nguyên Tinh.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, lộ ra một loại phong tình thường ngày cô sẽ không bao giờ thể hiện trên bục giảng.
Cứ uống và uống như thế này, trong khoảng nửa giờ tiếp theo, Thiệu Quyên đã uống hết một nửa chai nước Nguyên Tinh.
Kỳ thật, lúc này, biểu hiện của Thiệu Quyên đã mang đến cho Mạc Phàm kinh hỉ không nhỏ!
Bởi vì, tốc độ tiêu hóa cùng hấp thu nguyên lực của cô so với tư chất bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Cô không giống Hạ Thiên Kỳ, có thể một lần chịu đựng được một lượng lớn nước Nguyên tinh cùng một lúc, nhưng lại có thể từ từ không ngừng hấp thụ năng lượng chứa trong nước Nguyên Tinh.
Loại khả năng hấp thụ lâu dài này thực sự rất hiếm!
“Tôi thật sự chịu không nổi rồi.” Thiệu Quyên nhìn Mạc Phàm: “Thật sự quá nóng, tôi cảm giác mình sắp bị nấu chín.”
Đôi mắt cô đã đỏ ngầu.
Thậm chí, dưới thân Thiệu Quyên cũng đã chậm rãi tích tụ một vũng nước, diện tích vết nước còn không ngừng mở rộng... Đừng hiểu lầm, tất cả đều là mồ hôi.
Từ đầu đến giờ, Mạc Phàm cũng không cho Thiệu Quyên bổ sung nước, dường như hoàn toàn không lo lắng cô có nguy cơ mất nước.
Mạc Phàm đang muốn thử thách khả năng hấp thụ nguyên lực của Thiệu Quyên liền nói:
“Thử nghĩ biện pháp, xem cô có thể làm tiêu tan nguồn nhiệt này không.”
Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với một người mới bắt đầu tiếp xúc với nguyên lực.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Mạc Phàm, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đỏ của Thiệu Quyên.
"Tôi có thể di chuyển không?" Cô hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Mạc Phàm, Thiệu Quyên lập tức động đậy! Dường như đã không thể chờ đợi!
Cô ấy giơ hai tay lên, duỗi ra sau, độ cong của ngực cô vì động tác này bắt đầu mang theo một tia hương vị kinh tâm động phách.
Sau đó, Thiệu Quyên ngả người ra sau, vòng eo mảnh khảnh kia liền bắt đầu hiện ra tính linh hoạt khiến người ta thán phục.
Hai tay của cô ấy đã đặt ở sau lưng, toàn thân tạo thành một góc vòm ngược, mỗi đường cong đều vô cùng uyển chuyển, toát ra một phong vị cực kỳ riêng của phụ nữ.
Động tác này bảo trì nửa phút, hai chân Thiệu Quyên dùng sức, thân thể liền lộn ngược lên.
Đợi hơn mười phút sau, Thiệu Quyên mới dừng lại, lúc này sắc mặt của cô nàng không còn đỏ như trước, xem ra nhiệt độ trong cơ thể đã giảm đi rất nhiều!
Rõ ràng là càng vận động càng nóng mới đúng, nhưng trạng thái thân thể của Thiệu Quyên tựa hồ là ngược lại!
Cẩn thận cảm nhận tình trạng cơ thể của cô, Thiệu Quyên nói: “Tôi không còn quá nóng nữa, giống như nhiệt độ trước đó theo chuyển động mà tỏa ra ngoài.”
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ và xinh đẹp của Thiệu Quyên, đôi mắt của Mạc Phàm ngày càng sáng hơn, tâm trạng không khỏi kích động!