Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm

Chương 127: Mạc Phàm đang nói cái gì vậy?




Không nghĩ tới, Mạc Phàm ngay sau đó lập tức đáp:

"Chú Tư, con nghĩ, chú cũng không nỡ nhìn đứa con của Mộc Mộc vừa sinh ra đã không có cha đúng không?”

"Cái gì?" Mộ Thụy Thụy run tay, điện thoại liền rơi xuống đất! "Phốc!"

Mộ Mộc cũng đồng thời phun ra một ngụm nước lớn! Sau đó bị sặc đến ho liên tục!

Mạc Phàm đang nói cái gì vậy?

Mộ Thụy Thụy tức giận đến run rẩy tay, thật vất vả mới nhặt được điện thoại lên.

Mà lúc này, lão tam Mộ Sơn Thành đã cướp lấy điện thoại di động, mặt mũi âm trầm, nói với Mạc Phàm:

"Tôi muốn cùng Mộ Mộc nói chuyện.”

"Chú cứ nói thẳng với cháu là được. Dù sao cháu cũng là bạn trai của Mộc Mộc” Nụ cười của Mạc Phàm thật rạng rỡ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Phàm, Mộ Sơn Thành tức giận đếm suýt đập điện thoại:

“Tiểu tử, cậu còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi!"

"Mộc Mộc đang mang thai con của cháu, vậy mà cháu vẫn không có tư cách để nói chuyện cùng chú sao?”

“Được. Cậu chờ đó!” Trong ánh mắt Mộ Sơn Thành tràn ngập địch ý:

"Tiểu tử, có dám nói cho ta biết bọn ngươi đang ở đâu?” Mạc Phàm vừa muốn nói chuyện, Mộ Mộc đã dựa vào trước màn hình, một tay ôm lấy cổ Mạc Phàm, hướng Mộc Sơn Thành nói:

"Chú ba, sao chú lại tức giận như vậy? Cháu tìm được bạn trai, chú nên cảm thấy mừng cho cháu mới đúng chứ? Huống hồ là cháu đã có con với Phàm Phàm”

Mộ Sơn Thành chỉ vào màn hình, tức giận đến run rẩy: "Mộ gia tôn quý sao có thể sinh ra thứ vô liêm sỉ như ngươi!"

Giờ khắc này, nụ cười của Mộ Mộc vẫn không thay đổi, tựa hồ nàng đã sớm đoán được sẽ bị sỉ nhục như vậy.

Mà Mạc Phàm bên cạnh, ánh mảt đã lạnh xuống!

Hản từ trong tay Mộ Mộc cầm lấy điện thoại, nhìn chăm chăm Mộ Sơn Thành trên màn hình, nói:

“Là người trưởng thành, phải luôn chịu trách nhiệm về những gì lời nói của. Cháu chờ chú đến tự mình xin lỗi Mộc Mộc, nếu không, hậu quả... chú tự gánh chịu!”

Mạc Phàm quả thực tức giận không nhẹ, sau khi cúp máy video, nói với Mộ Mộc:

"Trưởng bối như vậy, còn có tư cách gì được xưng là trưởng bối? Hoàn toàn không có gì cần thiết để tôn trọng họ.”

Mộ Mộc tự do yêu đương, lại bị nói là không biết liêm sỉ, nói ra loại lời này, Mộ Sơn Thành thật sự là quá đáng.

Nhưng Mộ Mộc lại cũng không có trả lời, ngược lại là ý cười trong suốt nhìn hắn.

“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"

Bị ánh mắt to của Mộ Mộc nhìn thẳng, Mạc Phàm bỗng nhiên cảm giác được có chút ngượng ngùng.

“Chưa từng có nam nhân nguyện ý vì tôi ra mặt như vậy, anh không sợ tôi cảm động quá yêu anh luôn sao?” Mộ Mộc chớp chớp mắt.

Hành động này giống như đang trêu chọc Mạc Phàm, nhưng khi chớp mắt, hốc mắt của Mộ Mộc đã hơi đỏ.

Mạc Phàm vừa mới quen không bao lâu, đã có thể bảo vệ cô như vậy, thật sự rất khiến cô cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.