Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 98




Chỗ Lâm Côn cách cha con Tôn Chí cũng khá xa, lại ở ngược hướng với Lý Xuân Sinh, nhìn thấy đồ đệ trong lúc nguy cấp có thể dùng kế sách bắt con trai Hứa Vạn Tài để uy hiếp tạm thời, trong lòng cũng thầm khen người đồ đệ này một câu.

Nhìn thấy một người đàn ông đạp lên người Tôn Chí, Lý Xuân Sinh cũng không tốt bụng nhẹ tay, trực tiếp tát một cái vào mặt thằng nhóc mập mạp, thằng bé bị đánh càng khóc lớn.

“Má nó!” Thấy đứa con trai yêu của mình bị đánh, Hứa Vượng Tài vô cùng tức giận, anh ta mở miệng mắng to một tiếng, không chờ anh ta nói ra lời đe dọa gì, Lý Xuân Sinh đã lên tiếng, lạnh lùng nói: “Tên mập chết bầm, mày ngoan ngoãn chút đi, có tin tao ném thằng con trai của mày xuống dưới không?”

Lý Xuân Sinh dám nói dám làm, người này có lá gan lớn không phải bình thường, bên cạnh chính là vách núi, anh ta trực tiếp kéo thằng nhóc mập tới sát vách núi, thằng nhóc sợ hãi càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa hô to: “Cha, cha nhanh tới cứu con, hu hu...”

Hứa Vượng Tài đã bị dọa sợ hãi tới mức mắt choáng váng, đôi chân như dính chặt vào mặt đất, run rẩy nói với Lý Xuân Sinh: “Mày... Mày, mày đừng làm ẩu, nếu con tao có gì sơ xuất, tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng!”

Năm anh em theo bên cạnh Hứa Vượng Tài cũng bị dọa sửng sốt, trên gương mặt lúng túng không biết làm sao.

Lúc này, Lâm Côn cũng đứng lại, anh có chút lo lắng nhìn Lý Xuân Sinh, nếu anh ta thật sự ném thằng nhóc béo kia xuống thì sẽ lớn chuyện, mặc dù không đến mức giết người đền mạng nhưng khẳng định phải vào tù ngồi mười năm hai mươi năm.

Hứa Vượng Tài lớn tiếng đe dọa, Lý Xuân Sinh không chút khách khí tát vào mặt thằng nhóc béo mập hai cái khiến nó đau tới kêu cha gọi mẹ, thằng nhóc béo mập này cũng không phải là người hiền lành, Lý Xuân Sinh đánh như vậy, nó còn phun một nước bọt lên mặt Lý Xuân Sinh, mắng: “Khốn nạn...”

Mắt Lý Xuân Sinh trợn lên, vẻ mặt vô cùng tức giận. “Sh*t! Thằng nhãi con khốn kiếp, muốn xuống đó lắm đúng không?” Nói xong anh ta lại tát thêm hai cái, đồng thời cố ý đẩy thằng nhóc béo mập về phía vách núi một chút khiến nó sợ tới mức tè ra quần, gào khóc cầu xin tha thứ: “Chú, cháu sai rồi, chú, cháu biết sai...”

Hứa Vượng Tài đau lòng đứng nhìn, anh ta nghiến răng muốn nói lời đe dọa Lý Xuân Sinh, đe dọa Lý Xuân Sinh thả con trai anh ta ra. Nhưng anh ta cũng đã nhìn ra, người ta tuyệt đối là kẻ dám nói dám làm, nếu anh ta nói lời đe dọa gì đó, con trai của anh ta sẽ bị ném xuống núi ngay lập tức. Hứa Vượng Tài không thể làm gì khác hơn là nói lời mềm mỏng: “Người anh em, cậu đừng kích động, chúng ta có gì cứ từ từ nói, cậu thả thằng bé xuống trước đã.”

Lý Xuân Sinh nghiêng đầu nhìn sang Hứa Vượng Tài, trên môi còn nở nụ cười lạnh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Quỳ xuống cho tao!”

Hứa Vượng Tài khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, gương mặt vốn đã đen lại càng đen hơn trước, đám người chung quanh đứng xem náo nhiệt, bây giờ bắt anh ta ở trước mặt những người này quỳ xuống, quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhưng con trai bảo bối đang nằm ở trong tay của người ta, Hứa Vượng Tài không thể không cúi đầu, vì vậy sau khi do dự vài giây, anh ta vẫn quỳ xuống đất, mọi người xung quanh lập tức ồ lên, mọi người đều chỉ trỏ bàn tán.

Lý Xuân Sinh tươi cười đắc ý, kéo thằng nhóc béo mập lên, nhìn Hứa Vượng Tài nói: “Tên mập, tao có nói mày phải quỳ với tao sao? Mày vừa đánh ai, mày nên quỳ với người đó.”

Sắc mặt Hứa Vượng Tài càng đen hơn trước, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, quỳ trước mặt nhiều người như vậy, đừng nói là một người lớn, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn câu nói kia, con trai bảo bối của anh ta đang nằm trong tay người ta, Hứa Vượng Tài không dám chống lại.

Hứa Vượng Tài xoay người lại, mặt nhìn Tôn Chí và Tôn Dương, lúc này Lâm Côn đã đứng bên cạnh Tôn Chí, đỡ Tôn Chí và Tôn Dương đứng lên. Lâm Lâm và Hàn Tâm cũng đã chạy tới, mấy người đứng chung một chỗ.

Nhìn gương mặt béo phì đáng ghét của Hứa Vượng Tài, trên gương mặt này còn lộ ra dáng vẻ như cha chết, Lâm Côn càng nhìn càng ghét, liền nói với Lý Xuân Sinh: “Xuân Sinh, được rồi, bảo bọn chúng cút đi, càng nhìn càng thấy buồn nôn.”

“Vâng, sư phụ.”

Lý Xuân Sinh đáp một tiếng, lại nói với Hứa Vượng Tài: “Xin lỗi!”

Gương mặt Hứa Vượng Tài càng lúc càng tối tăm, trong ánh mắt mang theo lửa giận, anh ta cực kỳ không tình nguyện nói với cha con Tôn Chí: “Thật xin lỗi.”

Lý Xuân Sinh lập tức mắng: “F*ck, mày con mẹ nó đúng là cho chút mặt mũi mà còn lên mặt à, xin lỗi có thành ý một chút cho tao, mày lại dùng giọng điệu như vậy, ông đây lập tức ném con trai của mày xuống núi?”

“Thật... Thật xin lỗi.” Môi của Hứa Vượng Tài run rẩy nói.

Quỳ xuống trước mặt nhiều người đã không dễ chịu gì, Lâm Côn cũng hiểu tâm trạng của Hứa Vượng Tài bây giờ, nên khoát tay với Lý Xuân Sinh, nói: “Xuân Sinh, được rồi, thả thằng bé ra đi.” Anh lại nói với Hứa Vượng Tài: “Anh bạn, chúng tôi không muốn gây chuyện, là anh gây sự trước, bây giờ cho anh cơ hội sửa đổi, chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông, được không?”

“Được...” Mặt Hứa Vượng Tài đen như đít nồi nói, trong lòng anh ta có một vạn lần không cam lòng.

“Xuân Sinh, thả người.” Lâm Côn không muốn tiếp tục dây dưa với Hứa Vượng Tài, dù sao lần này đi chơi cũng không phải tới đây đánh nhau. Hứa Vượng Tài đánh Tôn Chí một quyền, Lý Xuân Sinh tát con của người ta vài cái, Hứa Vượng Tài lại quỳ xuống nói xin lỗi, hiện tại cũng được rồi, chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn rất rộng lượng.

Lý Xuân Sinh thấy cũng đủ rồi, sư phụ đã lên tiếng, cậu ta không muốn tiếp tục nữa nên ném thằng nhóc béo mập xuống đất. Thằng nhóc này vừa chạm đất đã khóc lớn, muốn quay đầu lại mở miệng mắng chửi Lý Xuân Sinh một trận, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Xuân Sinh thì không dám nói thêm một lời nào nữa.

Hứa Vượng Tài vội vàng đứng lên, chạy tới bên cạnh con mình, ôm lấy con trai, đau lòng hỏi: “Con trai, con không sao chứ, tới đây cha xem nào, không đau chứ?”

Sắc mặt Tiểu Vượng Tài thay đổi, lại phun ra một bãi nước bọt đầy máu vào mặt Hứa Vượng Tài, mở miệng mắng: “Hứa Vượng Tài, ông là một kẻ hèn nhát, con trai ông bị đánh thành như vậy, ông còn mặt mũi hỏi thăm hay sao?”

Hứa Vượng Tài lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại tức giận nói với năm người anh em phía sau: “Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, làm thịt bọn chúng cho tao!” Nói xong, anh ta buông Tiểu Vượng Tài ra, lại lao về phía Lý Xuân Sinh, năm người đàn ông kia cũng lấy lại tinh thần, lao tới tấn công đám người Lâm Côn.

Đối phó với năm người đàn ông cao lớn vạm vỡ, tất nhiên với Lâm Côn không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều Lý Xuân Sinh lại nếm mùi đau khổ. Hứa Vượng Tài kia chơi chung với đám côn đồ đã lâu nên cũng có chút bản lĩnh đánh nhau, hơn nữa dáng người to béo ục ịch, nhưng thế tấn công rất vững chắc, thân thể rất có sức lực. Dáng người Lý Xuân Sinh cao nhưng gầy tong teo, anh ta mới đi theo Lâm Côn luyện tập chưa được mấy ngày, cho nên bị một quyền của Hứa Vượng Tài đấm vào ngực, cậu ta ôm ngực lui về phía sau, cổ họng tanh tanh giống như sắp phun máu ra ngoài.

Bên này vừa có đánh nhau, nhân viên an ninh của khu du lịch biết tin đã cho mười mấy người bảo vệ chạy tới, các khu du lịch luôn coi trọng an ninh, cho nên bảo vệ nhiều cũng là việc bình thường... Sau khi những bảo vệ xông lên, bọn họ tách hai nhóm người ra, quát lớn: “Tất cả dừng tay!”

Lâm Côn vừa đánh một quyền đập ngã một người đàn ông, còn chưa đánh đã ghiền, Lý Xuân Sinh bên kia trúng một quyền còn chưa có cơ hội đánh trả, anh ta đã bị bảo vệ kéo ra. Đội trưởng đội bảo vệ lên tiếng quát mắng hai bên: “Nơi này là khu du lịch, muốn đánh nhau thì đi nơi khác mà đánh, đừng cản trở người khác du lịch ngắm cảnh!”

Hai bên đều không nói lời nào, đội trưởng đội bảo vệ ra hiệu cho cấp dưới buông lỏng tay, dẫn theo mấy người này rời đi. Tất cả đều là người bên phía Hứa Vượng Tài, không phải những bảo vệ này bất công, mà người bên Hứa Vượng Tài có gương mặt hung ác, lúc bọn họ chạy tới, Lâm Côn đã chủ động dừng tay, đám người Hứa Vượng Tài lại không nghe theo, còn muốn đánh tiếp.

Kết quả, những người bảo vệ này vừa thả tay ra, đám người Hứa Vượng Tài đã muốn xông lên, đội trưởng đội bảo vệ cũng tức giận, trực tiếp nói: “Dẫn mấy người này xuống núi!” Anh ta nói xong, các bảo vệ mạnh mẽ kéo đám người Hứa Vượng Tài xuống dưới chân núi, Hứa Vượng Tài bất mãn quay đầu lại chửi Lý Xuân Sinh: “Má nó! Thằng nhãi con, mày dám đánh con trai của tao, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”

Tiểu Vượng Tài đi phía sau cũng chửi bậy theo: “Chó chết, mày đánh tao, cha tao sẽ không để cho mày được yên đâu, tao cũng không để cho mày được yên!”

Lý Xuân Sinh vừa muốn xông lên đánh hai cha còn này, lại bị Lâm Côn cản lại, “Xuân Sinh, cậu còn phải dẫn cháu trai đi du lịch đấy, không nên chấp nhặt với bọn chúng, nếu lần sau gặp phải...” Lâm Côn đột nhiên cười lạnh, Hứa Vượng Tài nhìn thấy ánh mắt kia thì cảm giác ớn lạnh.

Lý Xuân Sinh gật đầu: “Được.”

Một trận sóng gió qua đi, những người đứng xem náo nhiệt chung quanh cũng giải tán, Phó Quốc Bân đi tới hỏi thăm, hỏi Tôn Chí: “Tôn Chí, không có sao chứ?” Có thể nhìn ra sắc mặt Phó Quốc Bân không tốt, đầu tiên không nói trong chuyện đánh nhau ai đúng ai sai, con rể của mình bị một đám lưu manh đánh, người làm cha vợ như ông cũng không vui vẻ gì, hơn nữa ông còn là hiệu trưởng trường mầm non, cho nên cũng coi trọng mặt mũi hơn.

“Không có việc gì, cha.” Tôn Chí che mũi trả lời, lỗ mũi của anh ta đang chảy máu không ngừng, Phùng Giai Tuệ lấy chai nước khoáng đưa sang, nói: “Cha của Tôn Dương, anh nên rửa mũi trước đã.”

“Ừ.” Tôn Chí tiếp nhận chai nước khoáng, Lâm Côn đi sang giúp anh ta, Phó Quốc Bân lo lắng hỏi thăm Tôn Dương, nói: “Dương Dương, cháu không sao chứ? Vừa rồi có bị thương hay không, để ông ngoại xem nào...”

“Ông ngoại, cháu không sao.” Tôn Dương đã ngừng khóc, vừa rồi Tôn Dương chỉ bị giật mình, lúc này có Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng ở bên cạnh, cậu nhóc cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Sóng gió chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, chuyến du lịch lại tiếp tục, buổi trưa tất cả mọi người tập trung ở trong quán ăn giữa sườn núi, quy mô quán ăn không nhỏ, nhưng lại không thể chứa nổi nhiều người cùng ăn một lúc như thế, vì vậy tất cả mọi người không thể làm gì khác hơn phải thay phiên tiến vào quán ăn. Chờ tất cả mọi người cơm nước xong, lúc này đã hơn một giờ chiều, mùa hè ở phương bắc, lúc này chính là lúc nóng nhất, vì thế bên phía tổ chức hành trình du lịch cố ý sắp xếp cho mọi người đi thăm quan một hồ nước nhân tạo giữa sườn núi Hắc Sơn,mọi người thuê rất nhiều thuyền nhỏ, cha mẹ và đám trẻ cùng nhau chèo thuyền du ngoạn, vui vẻ còn rất mát mẻ.

Một chiếc thuyền nhỏ có thể ngồi hơn mười người, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, Tôn Chí dẫn ba đứa bé ngồi lên chiếc thuyền nhỏ, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cũng lên chiếc thuyền nhỏ này, ba người đàn ông phụ trách chèo thuyền, hai người phụ nữ chịu trách nhiệm chơi với mấy đứa nhỏ, nam nữ phối hợp hoà thuận vui vẻ. Hồ nhân tạo rất lớn, mọi người chèo thuyền vừa nói vừa cười, Lý Xuân Sinh lúc này lại không ôm điện thoại nữa, cũng gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm. Lý Xuân Sinh là một người rất biết ăn nói, có hai người đẹp là Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm ở bên cạnh, lời nói không ngừng tuôn ra như nước chảy, nói rất nhiều chuyện cười trời nam đất bắc.

Lâm Côn hiếu kỳ ghé vào bên tai hỏi nhỏ Lý Xuân Sinh: “Tại sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi thế, không nói chuyện cùng em gái trên mạng kia nữa sao?”

Lý Xuân Sinh khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Đi gặp bạn trai cũ của cô ấy rồi.”

Mày Lâm Côn nhíu lại, Lý Xuân Sinh lập tức giải thích: “Bọn họ đã chia tay, nhưng bạn trai cũ của cô ấy còn dây dưa, lần này cô ấy đi gặp bạn trai cũ là muốn nói rõ ràng, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nhau!”

Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, Lý Xuân Sinh lộ vẻ mặt đắc ý: “Sư phụ, đồ đệ của sư phụ rất có sức quyến rũ đúng không!”

Lâm Côn liếc xéo tên đồ đệ này một cái, vừa muốn công kích người này vài câu, đột nhiên lại nghe phía trước có tiếng kêu lớn: “Không xong, cứu mạng, có đứa trẻ rơi xuống nước rồi!”

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.