Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 93




Đoàn người đi tới một nhà hàng lớn ở trung tâm thị trấn Hắc Sơn, phong cách của nhà hàng này cũng theo lối cổ xưa, giống hệt như khách sạn mà bọn họ đang ở, trên cửa không treo biển hiệu mà cũng dựng một cây cột cờ ở cạnh cửa, trên cột cờ treo một lá cờ, trên đó viết mấy chữ lớn ‘Nhà hàng lớn Long Phượng’.

Buổi tối Tôn Chí cùng Phó Quốc Cường đi uống rượu với mấy phụ huynh, nên giao Tôn Dương cho Lâm Côn, Lý Xuân Sinh thì giống như một người rất rảnh rỗi không chuyện gì làm, có người mời ăn đương nhiên rất vui vẻ, huống chi lại còn là hai người đẹp mời ăn cơm.

Nhà hàng lớn Long Phượng là nhà hàng cao cấp ở thị trấn Hắc Sơn, tiêu chuẩn năm sao, giá thì đương nhiên cũng cao như tiêu chuẩn của nó vậy. Đây là nhà hàng do Hàn Tâm chủ động chọn, có thể thấy cô gái này không phải là kiểu giàu có bình thường. Mấy người bọn họ ở đây ăn bữa cơm đơn giản cũng phải mất tới mấy nghìn tệ, một hướng dẫn viên du lịch bình thường liệu mời nổi không?

Hàn Tâm không chỉ chọn ăn cơm ở nhà hàng cao cấp lại còn chọn vị trí tốt nhất bên trong nhà hàng, ít nhất cũng phải tốn 8888 tệ. Vị trí gần sát cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là hồ nước, giờ là lúc ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ, bên trong hồ là vô số những chú cá đầy màu sắc đang bơi lội tung tăng, hồng, vàng, trắng, đen… Khiến những làn sóng gợn trên mặt hồ tràn đầy sắc màu, những sóng nước cuốn lên rồi trải rộng ra, trông vô cùng đẹp mắt.

Bốn người lớn, ba đứa trẻ, bảy người trước tiên chọn mỗi người một món, sau đó Hàn Tâm lại chọn thêm hai món ăn và một món canh, vừa đẹp thành một bàn ăn chín món một canh. Khi chọn đồ ăn, Hàn Tâm nhìn rất tự nhiên ung dung, vừa nhìn đã biết cô gái này người thường xuyên ra vào những nơi cao cấp như vậy. Lý Xuân Sinh cũng thế, hết sức ung dung thoải mái, cái người này nhìn là biết đã ăn quen những thứ cao cấp rồi. Lâm Côn mặc dù không ăn ở những nhà hàng năm sao này, có điều anh trước giờ luôn là người sống kiểu tùy ý, cần gì biết đồ ăn của bạn đắt thế nào, ông đây cứ chọn hết không bỏ món nào, hơn nữa còn coi như đó là chuyện đương nhiên. Ba đứa trẻ thì không cần phải nói, trẻ nhỏ có biết gì, muốn ăn gì chọn cái đó, còn về chuyện đồ ăn đó đắt rẻ ra sao, bao nhiêu tiền, thì bọn nhóc cũng không có chút khái niệm.

Phùng Giai Tuệ từ khi bước chân vào nhà hàng cao cấp năm sao này thì có đôi chút lo lắng, bên trong nhà hàng cao cấp năm sao vốn dĩ đã hào nhoáng tráng lệ, hơn nữa còn ở trong khu du lịch, do đó, giá đắt đỏ là điều không cần nói nhiều. Một người xuất thân trong gia đình bình thường như cô, đương nhiên cũng có nhiều thứ không thể buông ra để thoải mái tự nhiên được. Lúc chọn món ăn cô lại càng lúng túng, lật tới lật lui thực đơn mà không biết nên chọn cái gì cho phải.

Sự lúng túng của Phùng Giai Tuệ, Lâm Côn đều thấy được, khiến anh cảm thấy rất chân thực, rất thân thiết, anh cũng là một đứa trẻ xuất thân từ vùng quê nghèo, nên anh có thể cảm nhận được sự bất an, băn khoăn lúng túng từ đáy lòng trước khung cảnh xa hoa này.

Lý Xuân Sinh là một người sinh ra trong gia đình có tiền, nhưng anh ta khác với những người có tiền bình thường khác, mắt không mọc trên đỉnh đầu, do đó đương nhiên anh không hề xem thường Phùng Giai Tuệ.

Hàn Tâm thì càng không cần nói tới, trên đường đi cô nói chuyện với Phùng Giai Tuệ rất vui vẻ, giờ đã bắt đầu gọi Phùng Giai Tuệ là chị Giai Tuệ này chị Giai Tuệ kia rồi, nên đương nhiên càng không có chuyện cô xem thường Phùng Giai Tuệ. Hơn nữa, cuối cùng cũng là cô giúp Phùng Giai Tuệ quyết tâm chọn một món ăn, món tôm hùm hấp cao cấp giá ba nghìn tệ.

Nhà hàng năm sao, đương nhiên phục vụ cũng năm sao cao cấp, chọn món xong chưa tới nửa tiếng, các món đã được bưng lên đầy bàn, Hàn Tâm cầm ly rượu lên, đứng dậy nói: “Quen biết chính là duyên phận, rất vui được biết tất cả mọi người, cũng cảm ơn anh Lâm đã giúp chúng tôi giải vây ở trạm nghỉ chân, tôi xin kính mọi người một ly!”

Chỉ vài câu nói đơn giản, nói cực kỳ rõ ràng, bốn người lớn cùng nâng ly rượu lên uống cạn. Ba đứa trẻ cũng học theo, rót đầy một ly nước ngọt, cụng ly với nhau ‘keng’ một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn, làm cho bốn người lớn nhìn thấy phải bật cười.

Bữa cơm diễn ra rất ấm áp vui vẻ, đừng thấy bình thường Lý Xuân Sinh tính tình tùy tiện đầu óc như không có não, nhưng ở trên bàn ăn nghiêm chỉnh như vậy thì cũng khá là lịch sự lễ nghi, hoàn toàn như biến thành một người khác.

Chuyến du lịch lần này, Lâm Côn đã thu bớt dáng vẻ vô lại ngày thường của mình lại, hơn nữa dáng vẻ anh cũng rất ưa nhìn. Từ khi đến thành phố Trung Cảng này, anh không còn giống như khi ở Mạc Bắc, cả ngày bị gió thổi nắng chiếu, khuôn mặt vốn dĩ đen xì giờ đã dần dần chuyển sang màu đồng quyến rũ, bởi thế nhìn anh càng thêm phong độ, cũng chẳng trách lúc trước Tôn Chí cảm thấy anh là một người lịch sự nho nhã.

Trong khi ăn, có một cuộc điện thoại gọi tới, Phùng Giai Tuệ đi ra ngoài nghe một lúc lâu, sau khi trở về, khuôn mặt cô hoàn toàn bình thường, nhưng qua ánh mắt của cô, Lâm Côn nhận ra có chút thay đổi… Cuộc điện thoại vừa rồi khiến tâm trạng của cô không được tốt.

Chợt Lâm Côn lại nhớ tới có lần ở trước cổng trường mẫu giáo, anh ngồi trong xe nhìn thấy Phùng Giai Tuệ gọi điện thoại, lần đó, Phùng Giai Tuệ cho rằng xung quanh không có ai, do đó vẻ sầu khổ trên khuôn mặt cô được bộc lộ ra một cách sinh động.

“Cô gái này là gặp phải chuyện khó khăn gì rồi.” Lâm Côn thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi ăn xong tính tiền, tổng cộng tiêu hết một vạn tệ, Hàn Tâm quẹt thẻ trả tiền, mọi người cùng đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Lâm, Tôn Dương và Tô Hữu Bằng, ba đứa nhỏ cầm theo những món đồ chơi nhỏ mà nhà hàng tặng trong tay tung tăng chạy phía trước. Lúc muốn chạy đến cửa kính thủy tinh của nhà hàng, trước mắt Lâm Lâm đột nhiên tối sầm, cảm giác như đụng phải cái gì đó, bị dội ngược ra té ngồi xuống đất, Lâm Lâm bị dội ngược lại thì hơi ngây ra, có điều cậu nhóc vẫn rất kiên cường, không hề khóc.

“Mày muốn chết sao?” Đối diện vang lên một tiếng chửi rủa, là tiếng của một đứa trẻ, đứa nhỏ này chẳng phải ai khác, chính là thằng nhóc mập lúc chiều cướp tượng đất rồng nhỏ của Tôn Dương trên phố, thằng nhóc mập này đi một mình, không biết ông cha mập của nó đi đâu rồi.

Lâm Côn tận mắt thấy Lâm Lâm bị đụng trúng té ngồi xuống đất, trong lòng lập tức lo lắng, anh vội vàng chạy tới. Sau khi nghe thấy những tiếng chửi bậy của cậu nhóc mập, một ngọn lửa tức giận ngùn ngụt bốc lên trong lòng anh, muốn xông tới tát cho thằng nhóc xui xẻo đó một cái. Có điều nghĩ lại vẫn thôi, một người lớn như anh mà đi đánh một đứa con nít mới bảy tám tuổi, xét về tình hay về lý đều không ổn.

Nghe những câu chửi bậy của cậu nhóc mập, Lâm Lâm rất bình tĩnh, cậu bé đứng lên, nhìn Lâm Côn và mỉm cười nói: “Cha, cha không cần lo lắng, con không sao.”

Chẳng qua là bị té ngã nên giật mình, Lâm Côn cũng biết chắc chắn Lâm Lâm không việc gì, cười nói: “Không sao là tốt rồi, sau này đi đường chú ý một chút, đừng có hấp tấp vội vàng.”

Lâm Lâm cười nói: “Vâng ạ, cha.”

“Xin lỗi đi!” Cậu nhóc mập chẳng biết lấy khí thế ở đâu ra mà giọng điệu rất hùng hồn, một mình ở đây mà dám lớn tiếng ngang ngược, vừa rồi nếu nói một cách nghiêm khắc thì là Lâm Lâm không đúng, hấp tấp vội vàng chạy nên đụng trúng cậu nhóc mập này. Nhưng cậu nhóc mập này rõ ràng cố ý, thấy mấy món đồ chơi mà ba đứa Lâm Lâm cầm trong tay thì thèm thuồng, đang muốn đi đến cưới lấy.

Chân mày Lâm Côn nhăn lại, cười lạnh với cậu nhóc mập: “Nhóc mập, chú ý giọng điệu nói chuyện đi.”

Lúc này Lý Xuân Sinh, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đều chạy tới, Lý Xuân Sinh nhìn thấy cậu nhóc mập, lửa giận trong đầu anh ta lại bốc cháy, buổi chiều Lâm Côn cản anh ta lại, nếu không anh đã xông lên rồi.

“Giọng điệu? Giọng điệu của tôi thì làm sao, các người biết điều thì mau xin lỗi đi, nếu không cha tôi tới đây thì mấy người chết chắc rồi!” Vẻ mặt cậu bé mập kia đầy thách thức nói, khuôn mặt có vài phần kiêu căng ngạo mạn giống hệt cha của nó, nhìn thấy đã làm người ta chán ghét rồi.

Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cau mày, thằng nhóc xấu tính này thật sự không thể nào làm người khác thích nổi.

Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, không thèm quan tâm tới cậu nhóc mập kia, gọi ba đứa trẻ chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ, cậu nhóc mập đó đột nhiên quay sang chửi anh: “Đồ nhát gan, tôi ra lệnh cho chú lập tức phải xin lỗi tôi.”

Đồ nhát gan?

Sau khi thằng bé mập này nói ra câu đó, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đều kinh ngạc ra mặt, thằng bé xấu tính này học từ đâu ra cái kiểu lớn lối kiêu ngạo này, hai người chưa từng gặp cha của đứa bé, nếu gặp rồi thì chắc không kinh ngạc như thế.

Lâm Côn lại cười nhạt lắc đầu, vẫn câu nói đó, nếu không phải vì nó là một đứa trẻ, thì anh đã cho cái đứa trẻ xấu tính này một đạp rồi. Nhưng Lý Xuân Sinh đâu có được tốt tính như Lâm Côn, anh ta nổi giận, vừa định vung tay cho đứa bé hỗn láo một cái bạt tai thì đột nhiên nghe một tiếng ‘bốp’ thật lớn vang lên, âm thanh thật giòn thật chói tai, là âm thanh của một bàn tay tát rất mạnh lên một cái má phúng phính tạo ra.

Tất cả mọi người kinh ngạc, kể cả hai người bạn nhỏ Tô Hữu Bằng và Tôn Dương đứng bên cạnh Lâm Lâm. Sau sự việc xảy ra trưa nay, khi Tôn Dương nhìn thấy cậu nhóc mập theo bản năng lùi ra sau, Tô Hữu Bằng cũng hơi sợ cậu nhóc mập này. Nhưng lúc này Lâm Lâm lại đột nhiên đi lên tát cậu nhóc mập một cái, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì trước đó, cái tát vừa nhanh vừa mạnh, đến Lâm Côn cũng không cảm thấy được…

Cậu nhóc mập bị tát mạnh một cái khiến mặt quay hẳn sang một bên, bị thương không nhẹ, khóe miệng đã rỉ máu.

“Khốn nạn, mày dám tát tao!” Cậu bé mập nổi giận, quay đầu lao về phía Lâm Lâm. Cậu bé mập này ít nhất cũng bảy tám tuổi, nhìn dáng người có thể nhét Lâm Lâm vào trong, nếu thật sự đánh nhau, thì sợ là Lâm Lâm sẽ thua thiệt.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Côn đang muốn ngăn cậu bé mập kia lại. Nói một câu thật lòng, cái tát vừa rồi của Lâm Lâm đánh xuống thật sự khiến người ta cảm thấy rất đau nhưng trong lòng lại cảm thấy sảng khoái, loại trẻ con hư đốn thế này, đánh là quá nhẹ rồi.

Không đợi Lâm Côn đi lên ngăn lại, đã nghe tiếng Lâm Lâm đột nhiên hét lên: “Đánh nó!” Lời này rõ ràng không phải là nói với Lâm Côn mà là hét lên với Tôn Dương và Tô Hữu Bằng. Sau khi hét lên, cậu nhóc là người đầu tiên lao vào cậu bé mập, Tôn Dương và Tô Hữu Bằng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nhào tới theo.

Lâm Côn sợ ngây người, Lý Xuân Sinh cũng kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, sự kinh ngạc trên mặt Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đã khó có thể diễn tả được bằng lời. Người trong nhà hàng đều đổ dồn nhìn về phía bên này, những người chú ý tới sự việc bên này từ đầu đều có vẻ mặt kinh ngạc khó nói thành lời.

Cậu bé mập dù lớn tuổi hơn mà còn cao to hơn cả ba cậu nhóc Lâm Lâm, nhưng người xưa nói rất đúng… Đoàn kết là sức mạnh, hổ dữ khó đánh lại cả đàn sói… Huống chi cậu nhóc mập này cũng chẳng thể tính là hổ dữ, nhanh chóng bị ba cậu nhóc Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng, Tôn Dương vật ngã xuống đất. Sau đó ba đứa nhỏ cùng nhau tay đấm chân đạp vào người cậu nhóc xấu tính, giống hệt như cảnh vây đánh trên phim ảnh của các băng đảng xã hội đen.

Cậu nhóc mập chịu trận, bị đánh kêu gào thảm thiết, kêu gào rách họng, nghe thấy mà như muốn rách ruột nổ phổi, giống như heo bị chọc tiết.

“A… Đau chết mất… Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa… Bọn mày đánh tao… Bọn mày đánh tao, cha tao sẽ không tha cho bọn mày đâu… Ối ối, cầu xin các người đừng đánh nữa…”

Trên khuôn mặt Lâm Côn nở nụ cười thỏa mãn, sau khi thấy mấy đứa nhỏ đánh cũng đã tay, anh vỗ vỗ tay đi tới chỗ ba đứa nhóc kia: “Được rồi, dạy bảo một chút là được rồi, dừng tay đi.”

Lâm Lâm là người đầu tiên dừng tay trước, Tôn Dương và Tô Hữu Bằng sau đó cũng dừng theo, Lâm Lâm nhổ một bãi nước miếng về phía cậu nhóc mập, mắng bằng giọng rất hiên ngang: “Con heo mập, mày nghe cho rõ đây, nếu mày còn dám nói cha tao nhát gan, tao sẽ đánh chết mày!”

Cậu nhóc mập nơm nớp lo sợ, không dám nói gì, khuôn mặt vừa mập vừa tròn bị đánh sưng lên giống hệt đầu heo.

Tôn Dương và Tô Hữu Bằng cũng học theo dáng vẻ Lâm Lâm, nhổ một bãi nước miếng về phía cậu nhóc mập, mắng chửi: “Lần sau đánh chết mày!”

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.