Một bữa sáng, Lâm Côn ăn mà lòng đắc ý, vốn vui vẻ chấp nhận công việc làm bảo mẫu này chủ yếu là vì mẹ thằng bé cực kỳ xinh đẹp, kết quả không nghĩ tới thằng bé lại giúp anh nhiều như vậy, vừa gặp đã yêu cầu bọn họ ôm nhau.
Trong khoảnh khắc vừa ôm Sở Tĩnh Dao, giống như được ôm tiên nữ vậy, hương thơm nhàn nhạt tinh tế trên người cô, hai nụ hoa cao ngất trước ngực mềm mại, cảm giác đó quả thực làm người ta vui vẻ thoải mái, thậm chí trong lúc ăn sáng, Lâm Côn còn như cố tình vô tình nhớ lại cảnh đó.
Ăn xong bữa sáng, Sở Tĩnh Dao mang theo Sở Lâm đi lên lầu rửa mặt thay quần áo, một mình Lâm Côn ra bên ngoài biệt thự hút thuốc, sáng sớm ánh mắt trời đã lên cao, bao phủ ánh nắng ấm áp lên người anh, trong khu biệt thự cực kỳ an tĩnh, khi thì có thể nghe được tiếng hải âu kêu, khi thì âm thanh chim nhỏ líu ríu.
Lâm Côn lấy chiếc Jetta dừng ở cửa lớn biệt thự, bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu, nhắm mắt nhớ lại một chút, đêm qua quả thật nhìn thấy chiếc xe này, không nghĩ tới chiếc xe này thực ra là của Sở Tĩnh Dao, hơn nữa lúc ấy hai mẹ con bọn họ còn ngồi ở trong xe, ha ha, thật đúng là duyên phận mà.
Mỗi tòa biệt thự đều có ga ra riêng, nhưng vẫn có nhiều xe đậu ở bên ngoài, thứ nhất là vì xe đậu ở bên ngoài thuận tiện, thứ hai là có thể mua nổi biệt thự ở bờ biển tấc đất tấc vàng của thành phố Trung Cảng này, có mấy ai trong nhà chỉ có một chiếc xe? Hai chiếc xe thậm chí còn được coi là ít, ít nhất phải có ba chan chiếc.
Sở Tĩnh Dao đưa Lâm Lâm ra khỏi biệt thự, cả người Lâm Lâm mặc đồng phục xinh xắn, sau lưng mang một cái cặp màu xanh có in phim hoạt hình, Sở Tĩnh Dao búi tóc ra sau đầu, kẹp lại bằng cái kẹp bạch kim tinh xảo, trên người mặc một bộ váy màu xanh, chân đi giày cao gót bằng thủy tinh, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, liếc mắt nhìn qua một cái giống như một siêu mẫu trong chương trình thời trang quốc tế.
Lâm Côn dụi tắt tàn thuốc, nhếch miệng cười khen ngợi một câu: “Vợ của anh thật sự xinh đẹp!”
Sở Tĩnh Dao tức giận liếc anh, không để ý đến anh, xoay người đi đến ga ra bên cạnh, Sở Lâm chạy tới trước mặt Lâm Côn, kéo Lâm Côn tay nghiêm trang cười nói: “Cha thấy sao, cha không ở nhà vài năm nay, con chăm sóc vợ của cha rất tốt đúng không, về sau con giao hết vợ cha và con cho cha, cha phải chăm sóc mẹ con con thật tốt, bảo vệ con và mẹ, có được không ạ?”
Lâm Côn bị những lời của Sở Lâm chọc cười vui vẻ, nói: “Được được được, về sau có người nào dám ức hiếp vợ và con trai của cha, cha liền đem kẻ đó đánh đến bà ngoại hắn cũng không nhận ra... Như vậy đã được chưa, con ngoan.”
Sở Lâm vui mừng gật đầu liên tục, “Được ạ, được ạ!”
Sở Tĩnh Dao lái xe ra tới, kết quả khiến Lâm Côn thiếu chút nữa trợn mắt đến muốn rớt ra ngoài, cho rằng vị tiểu thư nhà giàu này chắc phải lái ra một chiếc xe cao cấp trang trọng nào đó đến, kết quả chỉ là một chiếc xe ô tô gia đình bình thường khoản hơn mười vạn tệ.
Xem ra, người thích chơi trò khiêm tốn, không chỉ có Lâm Côn anh.
“Lâm Lâm, lên xe.”
Sở Tĩnh Dao hạ cửa kính xe xuống, gọi Sở Lâm. Sở Lâm nắm tay Lâm Côn chuẩn bị lên xe, mới vừa mở cửa xe đột nhiên thay đổi, cậu bé ngẩng đầu lên hỏi Lâm Côn: “Cha, cha có xe không?”
Lâm Côn cười nói: “Có chứ.” Đưa tay chỉ chỉ chiếc Jetta đang đậu một bên, “Đó là xe của cha.”
Sở Lâm lập tức đóng cửa xe lại, hướng Sở Tĩnh Dao nói: “Mẹ, chúng ta đi xe của cha đi.” Nói xong cũng không đợi Sở Tĩnh Dao đồng ý hay không, cậu bé hết sức vui vẻ chạy tới bên chiếc Jetta.
Sở Tĩnh Dao lại tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Côn, không tình nguyện từ trên xe bước xuống, Lâm Côn dang hai tay nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ cười cười, ý bảo anh cực kỳ vô tội.
Một nhà ba người ngồi trên chiếc Jetta, Sở Lâm chủ động ngồi xuống ghế sau, Sở Tĩnh Dao không muốn quá thân thiết với Lâm Côn, cũng ngồi ở phía sau, Lâm Côn khởi động xe chạy ra bên ngoài tiểu khu.
Lúc đi ngang qua cổng tiểu khu, bảo vệ khó hiểu nhìn chằm chằm chiếc Jetta, đợi chiếc Jetta đi xa bảo vệ mới đến hơn ba mươi tuổi lầm bầm nói: “Đ*ch, xã hội này điên hết rồi, lái chiếc Jetta cũng có thể sống trong biệt thự này sao?”
Chiếc Jetta cũ này thật đúng là không làm Lâm Côn thất vọng, động cơ đủ dùng, thao tác cũng vô cùng trôi chảy, so với việc bỏ nhiều tiền mua một chiếc xe nhập khẩu cao cấp, lái xe nội địa vẫn thoải mái hơn, ước chừng 20 phút sau xe dừng ở cửa nhà trẻ Hạo Hạo.
Nhà trẻ Hạo Hạo này không phải là nhà trẻ quý tộc mà là một nhà trẻ công lập ở trung tâm thành phố, đừng coi thường nhà trẻ công lập, nhà trẻ quý tộc điều kiện cơ sở vật chất đương nhiên tốt hơn so với nhà trẻ công lập, nhưng muốn học ở nhà trẻ quý tộc chỉ cần có tiền là được, còn học nhà trẻ công lập có tiền cũng không chắc đã vào được.
Rất nhiều xe đậu trước cửa nhà trẻ, liếc mắt một cái, đắt tiền nhất cũng là chiếc xe nhập khẩu giá hai ba mươi vạn, chiếc Jetta mẫu cũ của Lâm Côn đậu ở bên cạnh, lập tức trở thành chiếc xe rẻ tiền nhất, nhưng Lâm Côn anh không để ý chuyện này, tất cả chủ xe ở đây bao gồm cả chiếc xe đắt tiền bên cạnh này, dám nói xe anh không bằng xe họ, nhưng dám nói vợ họ xinh đẹp hơn vợ anh là điều tuyệt đối không thể, đối với một người đàn ông mà nói thế này là đủ rồi.
Lâm Côn khóa cửa xe, Lâm Lâm nắm tay anh cùng Sở Tĩnh Dao, vẻ mặt hạnh phúc đi vào trong trường học, cảnh tượng này lập tức thu hút nhiều ánh mắt, trong đó có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có thay Sở Tĩnh Dao lặng lẽ thở dài - - một đóa hoa lài xinh đẹp sao phải cắm vào bãi phân như vậy?
“Sở Lâm, cái thằng nhãi con, đứng lại cho tao!”
Một nhà ba người vừa đi đến cửa trường học, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh như vậy, âm thanh đến từ một người đàn ông ba mươi tuổi, giọng rất lớn, nghe qua tràn ngập tức giận và khó chịu.
Lâm Côn nhíu mày, quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông bụng phệ, theo sau là một thằng bé mặt bầm tím chạy tới, trên cổ người đàn ông này đeo một sợi dây chuyền vàng rất to, cực kỳ hung dữ, sau khi đi đến không nói câu thứ hai, bàn tay vung lên đánh về phía Sở Lâm, hoàn toàn không để Lâm Côn cùng Sở Tĩnh Dao vào trong mắt.
Sở Tĩnh Dao sốt ruột tiến lên một bước muốn bảo vệ con trai phía sau, nhìn thấy bàn tay người đàn ông đối diện sắp rơi xuống, trong lòng Sở Tĩnh Dao căng thẳng nhắm hai mắt lại, sau đó liền nghe “chát” một tiếng...
Bắp thịt trên mặt Sở Tĩnh Dao giật giật, nhưng không có cảm giác đau, cô chậm rãi mở to mắt, lại thấy thân hình Lâm Côn cao lớn chắn ở trước mặt, hoàn toàn ngăn cách cô và người đàn ông kia.
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại xem náo nhiệt, vây một nhà ba người của Lâm Côn và người đàn ông cùng thằng bé kia ở giữa, bảo vệ cửa trường học nhìn thấy tình huống này, sau khi cẩn thận xem xét tình hình, xác định địa điểm là ở ngoài cửa lớn trường học thì ngồi đợi trong phòng bảo vệ, thái độ của bảo vệ cũng không có gì là lạ, có thể đến nhà trẻ ở trung tâm thành phố học, có gia đình nào mà không có thế lực phía sau, nếu một người bảo vệ như anh ta chạy đến can ngăn thì chính là tự tìm phiền phức.
Bàn tay người đàn ông kia không đánh trúng Lâm Côn, mà là bị Lâm Côn nắm cổ tay, Lâm Côn buông cổ tay hắn ra, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Anh bạn, sáng sớm anh lên cơn điên à?”
Người đàn ông này giương mắt đánh giá Lâm Côn, vẫn đang tức giận lớn giọng nói: “Mẹ nó, mày là cái thá gì mà xen vào?!”
Lâm Côn cười nhẹ, đè nén tức giận nói: “Tôi là cha của Sở Lâm.”
“Sở Lâm là con trai mày?” Người đàn ông lập tức kéo cậu bé phía sau lên, tức giận nói: “Mày xem con trai mày đã làm gì con tao! Hôm nay nếu mày không cho tao một lời giải thích, tao sẽ đánh cả mày!”
Trên mặt cậu bé kia nhiều vết thương, đều là vết máu, vành mắt thâm tím, đối với một đứa bé mà nói quả thật là vết thương không nhẹ.
Sở Tĩnh Dao nhìn vết thương trên mặt cậu bé kia, lập tức nghiêm khắc hỏi Sở Lâm: “Lâm Lâm, đây là con làm sao?”
Sở Lâm cúi đầu, gật gật đầu, môi nhỏ mếu máo, trong hốc mắt xuất hiện một tầng nước mắt, dù sao cũng chỉ là một cậu bé năm tuổi, vừa rồi người đàn ông trung niên kia tức giận xông tới, dọa đến thằng bé rồi.
Sở Tĩnh Dao nghiêm khắc nói: “Không phải mẹ đã nói với con không được đánh nhau trong trường học sao, mau xin lỗi bạn!”
Sở Lâm cúi đầu không hé răng, nước mắt lã chã rơi xuống, người đàn ông trung niên đang tức giận đứng đối diện lớn tiếng giận dữ hét: “Đồ thứ con hoang có người sinh không ai dạy, còn không mau xin lỗi con trai tao!”
Sở Lâm bị dọa giật mình, khóc òa lên, Lâm Côn đồng thời cũng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng, tay giơ lên chỉ vào mũi người đàn ông kia thấp giọng tức giận nói: “Anh còn dám nói nhiều lời, tôi lập tức đưa anh vào bệnh viện, nằm liệt cả đời!”
Người đàn ông hung hãn kiêu ngạo kia lập tức nổi giận, lúc ánh mắt chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Lâm Côn, cả người lập tức khẽ run rẩy, giống như thấy một con sói sa mạc hung dữ vậy.
Người đàn ông càu nhàu nuốt nước miếng một cái, không dám nói gì nữa.
Lâm Côn cúi người, xoa xoa đầu Sở Lâm nói: “Lâm Lâm, là con trai không được khóc.”
Sở Lâm ‘Dạ’ một tiếng, lại nức nở lần hai, lập tức cố nén tiếng khóc.
“Nói cho cha biết, sao con lại đánh nhau.”
“Cậu ấy... Cậu ấy nói, con là... đứa con hoang không có cha.” Sở Lâm nghẹn ngào nói.
Sở Tĩnh Dao nghe xong lòng đau xót, trong hốc mắt lập tức có chút khô khốc cay cay.
“Hay!”
Lâm Côn bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Đánh hay lắm, con trai! Nhưng mà về sau con phải nhớ kỹ, là con trai đánh người phải dùng nắm đấm, không thể dùng móng tay, đó là cách con gái làm.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe Lâm Côn nói những lời này, cũng không bởi vì ánh mắt đáng sợ vừa nãy của Lâm Côn dọa sợ, ngược lại một cỗ lửa giận lập tức dâng lên trong lòng, giận dữ hét: “Mày nói cái gì, nói con trai mày giỏi!? Hôm nay ông đây cho mày biết tay...”
Bốp!!!
Một cái tát lanh lảnh vang lên, Lâm Côn lấy tốc độ sét đánh xoay người cho người đàn ông trung niên kia một cái tát, một cái tát rơi xuống, tiếng rống của người đàn ông trung niên im bặt, 'Á' một tiếng thảm thiết ngã xuống bên cạnh.
Lâm Côn lại ngồi xổm xuống, cười nói với Sở Lâm: “Lâm Lâm, còn nhớ buổi sáng cha nói gì với con không? Nếu ai dám ức hiếp con và mẹ, cha liền đánh hắn đến bà ngoại hắn còn không nhận ra.”
Tiểu Sở Lâm ngậm miệng gật đầu, nước mắt trong hốc mắt lấp lánh.
Lâm Côn lại cười nói: “Nhưng cha không thể đánh trẻ con, con lại đánh cậu bạn đã chửi con một trận, nhớ kỹ dùng quả đấm, không thể dùng móng tay, hiểu chưa?”
“Dạ.” Sở Lâm gật đầu.
“Lâm Lâm, đừng nghe cha con nói bậy!” Sở Tĩnh Dao ngăn cản nói, cô không muốn dạy con trai có thói quen xấu thích đánh nhau.
Lâm Côn ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn Sở Tĩnh Dao, giọng cũng cực kỳ kiên quyết nói: “Đây là chuyện của đàn ông, mẹ Lâm Lâm đừng quản, anh dạy con trai của chúng ta phải làm sao để trở thành một người đàn ông!”
Nói xong, cũng không đợi Sở Tĩnh Dao phản ứng, Lâm Côn xoa xoa đầu Sở Lâm, cười nói: “Lâm Lâm, đi đánh nó đi!”
“Dạ!” Sở Lâm kiên định gật đầu, nắm một đôi nắm tay nhỏ đánh đứa bé trai kia.
Người đàn ông trung niên đứng vững vàng thân thể, mắt thấy con trai của mình sắp bị đánh, liền lao vào Sở Lâm, kết quả trực tiếp bị Lâm Côn một đấm đánh tới, sau đó là một trận quyền đấm cước đá khiến người nhìn hoa mắt.
Tiếng kêu thảm thiết vang xa mấy cái ngã tư...