Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 62




Trăng lạnh như lưỡi câu, ở dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lâm Côn lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, anh nằm trên giường lớn ở lầu ba, nhìn toàn cảnh bầu trời với ánh sao sáng ngời ngoài cửa sổ, trong lòng rối loạn không chịu nổi.

“Chẳng lẽ mình lại thích cô ấy rồi?”

“Vì sao...”

“Vì cô ấy xinh đẹp sao?”

“Mình không có phải là người nông cạn như vậy.”

“Vậy thì tại sao chứ?”

“Bởi vì Lâm Lâm, yêu ai yêu cả đường đi sao?”

...

Qua nửa đêm, trong đầu Lâm Côn vẫn không ngừng suy nghĩ, lăn qua lộn lại chính là mấy vấn đề này, trong lúc vô tình, Adrenaline nóng nảy bất an trong cơ thể anh cũng chậm rãi lắng xuống.

Tối muộn như vậy, không chỉ một mình anh mất ngủ, Sở Tĩnh Dao nằm ở trên giường cũng mất ngủ, đôi mắt sáng ngời mở to, lông mi thật dài thỉnh thoảng run rẩy một cái, trong lòng dâng lên các cảm giác nói không ra lời, đột nhiên con trai nằm bên cạnh cô ở trong giấc mơ thì thầm một câu: “Cha, mẹ... Ôm một cái...” Lúc này cô mới rời khỏi những suy nghĩ rối bời kia, nhẹ nhàng ôm con trai vào trong lòng.

Chương Tiểu Nhã nằm ở trên giường cũng bị mất ngủ, bởi vì chuyện lúc tối, trong lòng cô tức giận vẫn trằn trọc không ngủ được, sau nửa đêm cơn giận thật vất vả mới tiêu tan, kết quả lại bị một vấn đề khác quấy nhiễu... Mình không xem được tin nanh, trên tin nanh rốt cuộc nói những gì? Cô thật sự hối hận vì sao mình không có mua hai cái điện thoại, một cái hỏng, chí ít còn có một cái khác có thể dùng, cô muốn đi mượn điện thoại của Lục Đình, nhưng lúc này Lục Đình đã sớm ngủ, cô sao có thể không biết xấu hổ hơn nửa đêm còn đi gõ cửa phòng của người ta chứ?

Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, trong không khí trong lành có lẫn với vị biển từ ngoài biển thổi vào. Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, lại là một bắt đầu khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Trải qua cả đêm suy nghĩ rầu rĩ, Lâm Côn cuối cùng đã đưa ra một quyết định, vẫn là cố gắng giữ một khoảng cách với Sở Tĩnh Dao thì tốt hơn, ở trước mặt Lâm Lâm có thể là vợ chồng yêu nhau kiểu mẫu, phía sau vẫn nên rụt rè một chút, loại tình cảm nam nữ này, anh không giỏi, đừng để đến lúc đó lại hỏng hết mọi chuyện, sợ rằng người tổn thương lớn nhất chính là Lâm Lâm.

Mở mắt thức dậy, nhìn con trai bên gối đang ngủ say, trong lòng Sở Tĩnh Dao cũng âm thầm ra một quyết định, cụ thể không khác Lâm Côn lắm, ở mặt tình cảm nam nữ này, cô cũng không có kinh nghiệm, cô sinh ra Lâm Lâm hoàn toàn là bởi vì một lần ngoài ý muốn, cho tới bây giờ cô ngay cả một lần yêu đương cũng chưa từng có, nói ra chắc không ai tin, nhưng đây chính là sự thật.

Nếu nói Sở Tĩnh Dao hoàn toàn không thích Lâm Côn, đó chắc canh là giả, đổi lại thành bất kỳ một người phụ nữ nào, bên cạnh có một người chồng gương mẫu, một người đàn ông tốt như vậy, anh cao lớn uy vũ, anh dũng cảm, anh có gương mặt không tệ, lúc cô hoặc con cô có khó khăn, anh luôn có thể đứng ra bảo vệ các cô, hơn nữa mỗi lần đều sẽ không để cho các cô nhận một chút ủy khuất nào... Người đàn ông như vậy ai không thích được?

Nhưng Sở Tĩnh Dao vẫn đưa ra quyết định này, suy nghĩ ban đầu của cô cũng giống như Lâm Côn vậy, sợ tổn thương tới Lâm Lâm, nếu như hai người thuận theo ý nguyện hiện tại của mình, có lẽ rất nhanh sẽ đốt cháy giai đoạn, đến lúc đó nếu như hai người bởi vì mâu thuẫn nào đó sinh ra ầm ĩ rạn nứt đường ai nấy đi, chắc canh Lâm Lâm sẽ là người bị tổn thương lớn nhất, làm mẹ của thằng bé, dù thế nào cô cũng không hy vọng con trai của mình bị tổn thương.

Sáng sớm Lâm Côn đã thức dậy, hoặc nói đêm qua anh căn bản không ngủ, một buổi tối không ngủ cũng không có ảnh hưởng gì tới anh, thậm chí là một tuần không ngủ, anh cũng từng dùng súng ngắm bắn chính xác vào tên trùm ma túy lớn nhất Mạc Bắc.

Anh xách hai thùng nước tưới rau trước, sau đó trở lại trong phòng bếp làm bữa sáng, sau khi làm bữa sáng xong, anh giống như mọi khi đứng ở đầu cầu thang gọi một tiếng, Sở Tĩnh Dao lập tức dẫn theo Lâm Lâm đi xuống lầu, Lâm Lâm ăn mặc chỉnh tề chạy tới ôm anh một cái, biểu cảm trên mặt Sở Tĩnh Dao lại rất lạnh lùng.

Khóe miệng Lâm Côn thoáng mỉm cười, không còn nhiệt tình với Sở Tĩnh Dao giống như trước nữa, hai người thoáng cái đã khách sáo coi nhau như người khách quý, bữa sáng ăn này cũng là vợ chồng tôn trọng nhau, nếu không phải Lâm Lâm thỉnh thoảng nói vài câu linh tinh, sợ rằng trên bàn cơm sẽ vô cùng tẻ nhạt.

Lâm Côn lái xe đưa Lâm Lâm đi tới trường học, sau đó đưa Sở Tĩnh Dao đến công ty, đây là chuyện buổi sáng mỗi ngày đều sẽ diễn ra. Nhưng sáng sớm hôm nay Lâm Côn lại không đưa Sở Tĩnh Dao đi làm. Sở Tĩnh Dao chủ động nói không cần anh đưa đi, bảo anh trực tiếp đón xe về nhà, cô lái chiếc Corolla màu đỏ biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Lâm Côn cảm giác được rõ ràng ra sự thay đổi của Sở Tĩnh Dao, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao nếu trong đầu đã quyết định, anh làm tốt trách nhiệm của một người cha là được, những chuyện khác đều chỉ là gió thoảng mây trôi.

Về đến nhà, Lâm Côn cũng không có việc gì, ngoại trừ nằm ở trên ban công lầu hai hút thuốc, uống rượu, chính là nghịch máy vi tính chơi game, thỉnh thoảng anh còn có thể đi dạo trên bờ biển, mặc quần bơi, bơi một vòng trong biển, ngày tháng buồn chán nhưng ngược lại cũng thanh nhàn, đợi đến khi trời sắp tối, anh đi đón Lâm Lâm tan học, sau đó là về nhà làm cơm.

...

Đấu tranh chính trị bao giờ cũng là cuộc chiến thảm khốc không có khói súng, đây là chỗ đáng sợ của chính trị, dân chúng bình thường tuyệt đối không tưởng tượng nổi, mấy lãnh đạo bọn họ thường nhìn thấy trong truyền hình với hành vi cử chỉ hiền hòa lại ngầm đấu đá với nhau thê thảm tới mức nào.

Khương Phong vẫn luôn là một viên chức nhà nước có năng lực có hoài bão lớn, dưới tay ông ta tập hợp một số người giống như ông ta, cho nên cho dù trước đó ông ta ở trong tỉnh không có người đứng sau chống lưng, nhưng ở trong thành phố Trung Cảng này ông ta vẫn có thể đứng vững. Thị trưởng, bí thư thành ủy Trần Định, Bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Nam cùng phó thị trưởng Dương Thành đều hiểu rõ một điều, trong thành phố Trung Cảng này nếu như không có đám người Khương Phong vẫn luôn làm chuyện thực tế, làm ra thành tích, mặt mũi của bọn họ đã sớm bị trong tỉnh đánh cho một trăm lần, nếu như một thành phố không có thành tích, cso người chống lưng vững chắc đến mấy đi nữa cũng vô dụng.

Hiện tại, Khương Phong và Dư Tông Hoa có quan hệ, điều này làm cho thị trưởng, bí thư thành ủy Trần Định, Bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Nam cùng phó thị trưởng Dương Thành đều cảm thấy khẩn trương, nếu nói Khương Phong trước kia là một con chim ưng hiếu chiến mạnh mẽ, đó cũng là một con chim ưng không có cánh, không thể bay được cao, nhưng hiện tại ông ta có tầng quan hệ với Dư Tông Hoa, lại tương đương với mọc thêm cánh, muốn bay lên trời, ban lãnh đạo trong thành phố Trung Cảng vẫn luôn ở trạng thái kiền ba chân, hiện tại Khương Phong đột nhiên lớn mạnh, lại trực tiếp uy hiếp đến Trần Định, Triệu Nam và Dương Thành.

Từ xưa đến nay, trong quan trường Trung Quốc nhiều nhất chính là loại tranh đấu kìm chế gay gắt này, cũng chính bởi vì loại kìm chế không nhìn thấy được này, vẫn ngăn cản thành phố thậm chí quốc gia có thể nhìn ra được sự phát triển, nếu như trong quan trường hoàn toàn là cảnh tượng anh em đồng lòng đồng tâm, con rồng lớn Trung Quốc ở phương đông này đã sớm bay lên không trung!

Ngoài năng lực và ý chí mạnh mẽ, Khương Phong còn có một dã tâm, làm một nhân viên nhà nước có lý tưởng, nếu như không có chút dã tâm thì rất không bình thường, ông ta không phải chưa từng nghĩ tới chuyện một lần hành động loại bỏ toàn bộ thế lực của Trần Định và Dương Thành, nếu như không có thực lực của hai phe này kìm chế ông ta, không tới mười năm ông ta lại có thể biến Trung Cảng từ thành phố tuyến hai biến thành thành phố tuyến một, thậm chí có thể một lần hành động thoát khỏi sự quản lý của tỉnh trở thành thành phố trực thuộc trung ương!

Chẳng qua là...

Điều này có thể dễ dàng như vậy sao, bên ngoài là ông ta và Dư Tông Hoa có chút quan hệ, nhưng quan hệ này cũng là thông qua Lâm Côn, căn bản không vững chắc, thậm chí có phần cáo mượn oai hùm. Vì có thể leo lên được cái cây to Dư Tông Hoa này, sáng hôm nay ông ta lại chủ động gọi điện thoại cho Dư Tông Hoa, báo cáo chuyện Lâm Côn gây ầm ĩ ở đồn cảnh sát tại trung tâm thành phố. Thật ra ông ta làm vậy là muốn để cho Dư Tông Hoa biết một chút về lòng trung thành của mình.

Dư Tông Hoa ở trong quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên biết dụng ý của Khương Phong, trước đó Dư Tông Hoa từng tìm hiểu sơ qua về Khương Phong, biết đây là một người có năng lực, cho nên lần đầu tiên Lâm Côn gặp chuyện, ông mới có thể gọi điện thoại cho Khương Phong, người trước đó mình chỉ mới gặp một lần. Nếu Khương Phong thể hiện lòng trung thành với ông, ông đương nhiên sẽ không từ chối, có thêm một phó thị trưởng cấp thành phố có năng lực thật sự tuyệt đối không có chuyện xấu.

Ở trong điện thoại, Dư Tông Hoa kín đáo biểu thị với Khương Phong, ở trên con đường phát triển sự nghiệp cách mạng ông sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ nhiều hơn cho Khương Phong, sau này Khương Phong gặp phải cản trở gì, đều có thể trực tiếp báo cáo với ông.

Có những lời này của Dư Tông Hoa, trong lòng Khương Phong lập tức vững tâm, đương nhiên Dư Tông Hoa cũng nói ra điều kiện, đó chính là nhất định phải chiếu cố cho Lâm Côn nhiều hơn, Dư Tông Hoa không nói rõ về mối quan hệ của mình với Lâm Côn, Khương Phong cũng không có ý muốn hỏi tới, chỉ cần trong lòng ông ta nhớ kỹ một điểm, Lâm Côn là người quan trọng của Dư Tông Hoa, vậy là được.

Cục cảnh sát ở trung tâm thành phố liên quan đến bảo vệ trị an ở trung tâm thành phố, mặt khác ở trong toàn bộ hệ thống Cục cảnh sát ở thành phố Trung Cảng, Cục cảnh sát trung tâm thành phố vẫn đóng vai là người lãnh đạo. Cục cảnh sát trung tâm quan trọng như vậy không có thể không có người gánh vác quá lâu, Hoàng Quang Minh sợ tội tự sát, cần lập tức đề cử ra một cục trưởng mới tới.

Sáng sớm, cuộc họp quản lý thành phố vừa kết thúc, Khương Phong đắc ý trở lại phòng làm việc, ông ta vừa ngồi vào bàn làm việc, lại nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố mới nhậm chức Trương Thiên Chính. Giọng Trương Thiên Chính rất chân thành, nói: “Cảm ơn phó thị trưởng Khương đề bạt, Trương Thiên Chính tôi nhất định sẽ không phụ sự hy vọng của phó thị trưởng!”

Khương Phong cười ha ha hai tiếng trong điện thoại, thân thiết nói: “Lão Trương à, tôi coi trọng chính là năng lực của anh, bằng không tôi cũng sẽ không cố gắng hết sức đề cử anh vào chức cục trưởng mới này, tôi tin tưởng anh sẽ không phụ sự kỳ vọng của tôi, khiến hệ thống cảnh sát của thành phố Trung Cảng này có một bầu không khí mới!”

“Trương Thiên Chính nhận lệnh!” Trong giọng nói của Trương Thiên Chính rõ ràng trở nên hăng hái hơn, ông ta ở trong hệ thống cảnh sát của thành phố Trung Cảng này đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ phút này ông ta mới thật sự được tính là mở mày mở mặt, leo lên vị trí cao nhất trong lòng ông ta.

Ở mặt chính trị không cần nói nhiều lời, trong lòng Khương Phong và Trương Thiên Chính đều hiểu, sau này bọn họ chính là người trên cùng một chiếc thuyền, Khương Phong hi vọng Trương Thiên Chính có thể làm ra thành tích, Trương Thiên Chính quả thật cũng là người có thể làm ra thành tích, như vậy là đủ rồi.

So với việc Khương Phong đắc ý, trong buổi họp sáng nay, thị trưởng kiêm bí thư thành ủy Trần Định cũng kiếm được lợi ích, sau khi Trương Thiên Chính rời khỏi vị trí Cục trưởng cục Cảnh sát phía nam thành phố, chức vị này đang bị bỏ trống, vị trí này đã rơi vào trong tay của ông ta, bề ngoài nhìn như ông ta thua thiệt, đường đường là một thị trưởng, bí thư thành ủy, không giành được vị trí ở cục cảnh sát trung tâm thành phố, chỉ lấy được một vị trí cục trưởng cảnh sát ở phân khu, nhưng trên thực tế đây chính là chuyện do Trần Định tính toán.

Bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Nam và phó thị trưởng Dương Thành hoàn toàn không có được chút lợi ích nào, trong buổi họp quản lý thành phố sáng ngay, hai người thậm chí chưa từng lên tiếng, đối với phía Triệu Nam và Dương Thành cùng một phe này, bọn họ một người quản lý giám sát kỷ luật ở thành phố, một người được phân công quản lý phát triển kinh tế. Ở thành phố Trung Cảng, hai nơi này lại là cánh cửa quyết định vận mệnh của thành phố, chỉ cần bọn họ nắm thật chặt quyền lực đang có trong tay, sẽ không sợ Khương Phong và Trần Định có thể gây ra sức ép, làm ra mưa gió gì lớn. Nếu như bởi vì tranh đoạt thế lực mà Khương Phong và Trần Định đánh nhau, vậy mới là chuyện tốt!

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Trương Thiên Chính, Khương Phong lập tức lại lệnh cho thư ký đi thăm dò điện thoại của Lâm Côn, ông ta tự mình gọi điện thoại cho Lâm Côn, trong điện thoại, giọng nói của Lâm Côn nghe rất lười biếng, Khương Phong tự báo lên tên họ, trong giọng nói hoàn toàn không có vẻ gì cao ngạo, ông ta đã suy nghĩ thông suốt, tính thông qua cuộc điện thoại này liên hệ với Lâm Côn trước, bảo Lâm Côn sau này gặp phải chuyện gì có thể trực tiếp tìm ông ta, chuyện Dư Tông Hoa căn dặn, ông ta cũng không dám chậm trễ.

Sau khi nói ra tên họ, Khương Phong vốn tưởng rằng giọng nói lười biếng của Lâm Côn này sẽ thay đổi, kết quả lại nghe phía đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng ngáp, anh vẫn lười biếng nói: “A, phó thị trưởng Khương, có chuyện gì sao?” Giọng như đang chào hỏi một người bán hàng rong bên đường vậy.

Khương Phong không dám tỏ ra mình cao giá kiêu ngạo ở trước mặt Lâm Côn, ông ta cũng không phải là một người thích tỏ ra kiêu ngạo, cho dù trong đầu có chút không muốn, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ hòa nhã, ông ta nói sơ qua ý của Dư Tông Hoa cho Lâm Côn biết, ngụ ý sau này ở trong thành phố Trung Cảng anh gặp phải bất cứ phiền phức gì, đều có thể trực tiếp tìm mình.

Lâm Côn cười nói một tiếng cám ơn, sau đó tùy tiện khách sáo vài câu, lại ngáp một cái, cúp điện thoại, lúc này anh đang ở trên ban công tầng hai phơi nắng, nếu không phải Khương Phong đột nhiên gọi điện thoại tới, anh cũng đã say trong mộng đẹp rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.