Tần Tuyết dẫn Lâm Côn đi thang máy chuyên dụng lên thẳng đến bên ngoài văn phòng Sở Tướng Quốc, một mình Lâm Côn vào văn phòng còn Tần Tuyết chờ bên ngoài. Vừa vào đến bên trong văn phòng của Sở Tướng Quốc, mắt Lâm Côn lập tức sáng lên, thật không dám tưởng tượng một gian phòng làm việc lại có thể rộng rãi xa hoa như vậy, gian phòng này còn đỉnh hơn cả căn nhà ngói đỏ cấp hai của lão Hồ.
“Tiểu Lâm à, cứ ngồi tự nhiên, không cần khách sáo.” Sở Tướng Quốc cười nói, tự mình rót cho Lâm Côn một chén trà.
“Được, cám ơn chủ tịch Sở.” Lâm Côn cười nhận lấy chén trà, ngồi trên ghế sofa đối diện với Sở Tướng Quốc, mông vừa mới chạm xuống, ngay lập tức một cảm giác thoải mái lan tỏa, thật giống như đang ngồi trên bụng của phụ nữ.
“Tiểu Lâm, xem cháu kìa, vừa mới nói không cần khách sáo mà cháu đã khách khí với ta rồi, cái gì mà chủ tịch Sở chứ, gọi ta là chú Sở là được rồi.” Sở Tướng Quốc cười nói: “Nếm thử trà này đi, là hồng trà hảo hạng của Vũ Di Sơn đó.”
“Vậy chú Sở, cháu không khách sáo nữa.” Lâm Côn cười nói, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, vốn anh không biết cách thưởng trà, nhưng vị trà nhập khẩu này quả thật là tốt miễn chê, lại thấy Sở Tướng Quốc bày tỏ ý chân thành, điều này làm cho Lâm Côn cực kỳ vui mừng, kẻ có tiền thì đến lá trà hay rượu cũng phải là loại tốt nhất, thuốc lá và rượu ngon xét đến cùng cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng lá trà thì khác.
“Thấy thế nào?” Sở Tướng Quốc cười hỏi.
“Ừm...”
Lâm Côn buông chén trà xuống, chẹp chẹp miệng một chút, cười nói: “Nói thật với chú Sở, cháu không biết uống trà, nhưng trà này uống vào trong miệng cảm giác quả thật rất đã, vừa nhìn đã biết là cực phẩm trong các loại trà.”
“Ha ha, cháu cũng biết thưởng thức đấy.” Sở Tướng Quốc cười sang sảng hai tiếng, nói: “Chúng ta nói chuyện chính được chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Chú Sở cứ nói.”
Sở Tướng Quốc nói: “Lão Hồ bảo cháu tới thành phố Trung Cảng tìm ta là muốn ta sắp xếp công việc cho cháu, vừa hay ta có một công việc tiền lương là ba vạn, thời gian làm việc tự do, mà không cần phí chút sức lực nào, cháu đồng ý suy nghĩ chứ?”
“Ba vạn!?”
Lâm Côn kinh ngạc hỏi lại, vốn cho rằng tiền lương một vạn đã là quá nhiều, vừa nói biến thành ba vạn thì không khỏi kinh ngạc, xem ra không nên trở về đánh nổ căn nhà cấp hai của lão Hồ, mà nên cảm ơn ông ta mới phải.
Sở Tướng Quốc nở nụ cười, nói: “Nếu ba vạn không được thì năm vạn, thế nào Tiểu Lâm, cháu sẽ suy nghĩ chứ?”
“Năm vạn...”
Lâm Côn càng kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Sở Tướng Quốc, trong ánh mắt ít nhiều có chút không chắc chắn. Vừa vào cửa đã bảo không khách khí đã mời trà, còn ra tiền lương cao như vậy, liệu có âm mưu gì không?
Sở Tướng Quốc nhìn ra được sự phân vân trong lòng Lâm Côn, cười nói: “Thật ra công việc là...”
Lâm Côn lập tức xốc lại tinh thần, anh vẫn luôn tò mò với công việc thần bí này là gì, bây giờ đáp án cuối cùng sắp được phơi bày rồi.
Sở Sướng Quốc như là muốn trêu Lâm Côn, cố ý tạm dừng một chút, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nước trà, sau đó tiếp tục nói: “Công việc này có chút đặc biệt, là làm cha đứa cháu ngoại năm tuổi của ta.”
Sở Tướng Quốc vừa dứt lời, hơn nữa chữ “làm cha” làm Lâm Côn suýt chút nữa ngã từ trên ghế sofa xuống, công việc này thật sự quá kỳ lạ, vượt quá tưởng tượng, trong chốc lát anh cũng không tiếp nhận được, cho dù lúc trước anh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra một công việc lạ lùng như vậy, không bằng làm bảo vệ còn dễ dàng chấp nhận một chút, quân nhân làm bảo vệ thì cũng coi như là nghề nghiệp có chút liên quan, quân nhân làm bảo mẫu thì thật là chuyện lạ trong thiên hạ, trời nam biển bắc, cả đời cũng không ai thấy được điểm chung.
“Tiểu Lâm à, cháu đừng vội phản ứng lớn như vậy, đây là một công việc cháu không cần có trách nhiệm nhiều, cháu ngoại của ta rất đáng yêu, ta đảm bảo cháu sẽ thích đứa nhỏ này, à, đây là ảnh chụp của nó.”
Sở Tướng Quốc lấy ảnh chụp từ trong túi ra đưa cho Lâm Côn, ánh mắt Lâm Côn chậm rãi di chuyển đến bức ảnh, trên ảnh chụp Lâm Lâm đứng bên bờ biển, làm dáng vô cùng đáng yêu, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Đây quả thật là một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, nhưng nó lại không có quan hệ gì với mình, không được, vẫn không có cách nào ép mình làm bảo mẫu, trừ phi...
Sở Tướng Quốc thật sự quan sát biểu hiện trên mặt Lâm Côn, nói: “Tiểu Lâm, tiền lương ta lại cho cháu thêm hai vạn, tiền lương bảy vạn!”
Lâm Côn nhíu mày, thái độ vẫn cực kì phân vân.
Tối hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này, nếu không sáng sớm ngày mai sẽ không thể ăn nói với Lâm Lâm, Sở Tướng Quốc rõ ràng cắn răng một cái, sử dụng tuyệt chiêu, lấy một bức ảnh khác trong túi đưa tới trước mặt Lâm Côn, nói: “Đây là con gái Sở Tĩnh Dao của ta, mẹ Lâm Lâm.”
Lông mày nhíu chặt của Lâm Côn ngay lập tức dãn ra, con ngươi cũng run rẩy một cái, trên ảnh chụp Sở Tĩnh Dao với mái tóc dài, lông mi tinh xảo rủ xuống mắt phượng hẹp dài, để lộ ra một ánh mắt dịu dàng mà lại xinh đẹp, mũi trắng nõn cao ngất, hai cánh môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa nở một nụ cười đi thẳng vào lòng người.
Đẹp, quả thực là đẹp vô cùng! Sự phân vân trong lòng lập tức đã có quyết định, cho dù không tính bảy vạn tiền lương kia, cũng không tính đứa nhỏ đáng yêu này, chỉ cần mẹ nó thôi, vụ mua bán này cũng không thể không làm rồi!
Ngoài mặt Lâm Côn vẫn cố ý rụt rè một chút, khôi phục biểu cảm bối rối, nói: “Chú Sở, đứa nhỏ này quả thật rất đáng yêu, mà còn mẹ nó một mình nuôi con cũng không dễ dàng, cháu là một người đàn ông, có nghĩa vụ chăm sóc, bảo vệ phụ nữ và trẻ con, công việc này cháu đồng ý.”
Giả bộ đường hoàng nói cho hết lời, Sở Tướng Quốc còn chưa có phản ứng gì, tự Lâm Côn đã đỏ mặt.
Giả vờ thất bại rồi!
Sở Tướng Quốc cười ha ha nói: “Tốt quá rồi Tiểu Lâm, cháu có thể nói như vậy ta rất vui, con gái và cháu ngoại ta sau này xin nhờ cháu, cháu cũng không được làm cho chúng chịu một chút thiệt thòi nào, cái này cháu có thể làm được chứ?” Trong lòng lại âm thầm nói: “F*ck, tên nhóc cậu còn có thể từ chối lần nữa chắc?”
“Có thể!” Lâm Côn đáp vô cùng kiên quyết, thật giống như là đang thực hiện quân lệnh vậy.
“Tốt lắm!”
Sở Tướng Quốc vừa ý gật gật đầu, lấy một tờ hợp đồng trong ngăn kéo ra: “Tiểu Lâm, chúng ta đã bàn bạc xong, bây giờ ký hợp đồng, kỳ hạn hợp đồng là 15 năm, đến lúc Lâm Lâm hai mươi tuổi.”
“Hả? Lâu như vậy?”
“Sao? Cháu không muốn rồi hả?”
“Đồng ý đồng ý.” Lâm Côn vội vàng nói, trong lòng lại đang nói: “Vừa làm bảo mẫu kiếm tiền lại còn có thể ngắm người đẹp không gì sánh nổi, cơ hội tốt như vậy kẻ ngốc mới không cần, đừng nói là 15 năm, dù cả đời cũng đâu ngại gì, ha ha ha ha...”
Hợp đồng chỉ có một phần, sau khi ký xong được Sở Tướng Quốc cất kỹ vào két sắt khóa lại, tất cả nội dung trong hợp đồng đều xoay quanh việc chăm sóc mẹ con Sở Tĩnh Dao như thế nào, Lâm Côn đều chấp nhận tất cả không điều kiện, sắp làm một người chồng một người cha tốt, yêu thương vợ và con mình là điều đương nhiên.
Sở Tướng Quốc đưa một thẻ vàng ngân hàng VIP cho Lâm Côn, đằng sau ước chừng có sáu số tám, đây là thẻ lương của Lâm Côn sau này, sau đó bảo Tần Tuyết đưa Lâm Côn đến cửa hàng phía dưới mua mấy bộ quần áo, sau lại đưa Lâm Côn đến garage lớn dưới tầng ngầm chọn xe.
Trong gara có nhiều xe tốt BMW, Lamborghini, Lexus... Cuối cùng Lâm Côn lại chọn một chiếc Jetta mẫu cũ, chiếc Jetta này được bảo dưỡng không tệ, hơn nữa còn là nội địa chính hiệu vừa ráp xong, nhưng cùng những loại xe cao cấp trong gara khác rõ ràng không cùng một đẳng cấp, Lâm Côn chọn một cái xe như vậy làm Tần Tuyết dẫn anh tới cực kỳ khó hiểu.
Nguyên nhân Lâm Côn chọn chiếc Jetta này kỳ thật rất đơn giản, xe này tuy là mẫu xe cũ, nhưng động cơ kỹ thuật vẫn rất tốt, chiều dài thân xe rộng rãi, hơn nữa mẫu xe Jetta cũ này cực kỳ bền, va chạm nhỏ đều sẽ không tróc sơn, quan trọng hơn là xe này khiêm tốn.
Tại sao khiêm tốn? Thật ra là giả vờ...
Sáng sớm, tia mặt trời ấm áp theo sóng biển chiếu rọi vào khu biệt thự trên không, trong biệt thự số 7 Hải Thần, Sở Lâm đã tỉnh từ sớm, nhìn trái nhìn phải trong phòng ngủ ấm áp như là đang tìm thứ gì đó.
“Ủa, cha đâu?” Cậu bé dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thì thào lẩm bẩm: “Không phải ông ngoại nói tỉnh lại là có thể thấy cha sao, vậy cha ở đâu? Hừ, ông ngoại hư hỏng, đi lừa gạt một đứa bé.”
Cậu bé dẩu môi lên, nhảy từ trên giường xuống, chuẩn bị đến phòng mẹ tố cáo, vừa mới đẩy cửa ra, đột nhiên nghe thấy dưới tầng có tiếng động lạ, lạch cạch lọc cọc giống là có người đang mở ra thứ gì đó.
Oa, hôm nay mẹ cũng dậy sớm!
Tiểu Sở Lâm bước xuống bậc thang, tiếng động truyền đến từ phòng bếp, nhất định là mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, cậu bé nghĩ như vậy bụng lại sôi lên, hai cái chân nhỏ nhanh nhẹn chạy đến phòng bếp.
“Mẹ...” Tiểu Sở Lâm chạy đến cửa phòng bếp gọi một tiếng, nhưng ngay lập tức liền ngây dại, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cậu bé nháy mắt, nghi ngờ hỏi: “Chú là ai?”
Lâm Côn đang mặc tạp dề cười nhẹ chuẩn bị bữa sáng, đột nhiên nghe thấy giọng trẻ con, xoay người nhìn cậu bé như tinh linh kia, trong lúc này lại có chút không phản ứng được, tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc phải đối mặt với cậu bé, câu nói ''Ta là cha con.'' kia lại không nói nên lời.
“Ta, ta là...”
“Cha!”
Tiểu Sở Lâm nhanh chóng phản ứng kịp, mắt sáng lên, hưng phấn trên mặt không lời nào có thể miêu tả được, lập tức lao đến bên Lâm Côn.
Lúc này Lâm Côn rõ ràng phản ứng lại chậm nửa nhịp, còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để cha và “con trai” nhận nhau, Tiểu Sở Lâm đã bổ nhào vào trước mặt, kết quả là bi kịch đã xảy ra - - Lâm Côn cao 1m85, Tiểu Sở Lâm vừa mới năm tuổi, cậu nhóc nhào qua, cái đầu vừa vặn va chạm vào bộ phận nhạy cảm của người đàn ông...
“A a...!”
Đây là một tiếng hét buồn bực.
Sắc mặt Lâm Côn tái đi, nâng hai tay lên che đầu Sở Lâm, kỳ thật là muốn che cậu nhỏ bị thương của anh... Đau, đây chính là đau thật sự!
Cuối cùng gặp được người cha khát vọng đã lâu, Sở Lâm hưng phấn tột độ, hai cái tay ôm đùi Lâm Côn, ngẩng khuôn mặt tươi cười đáng yêu vui vẻ lên nhìn Lâm Côn, lại vô cùng thân thiết gọi một tiếng: “Cha!”
Lâm Côn chịu đựng đau đớn, nhếch miệng lộ ra một nụ cười không khó coi lắm, kết quả là Sở Lâm vừa gọi cha xong, lại nhào đầu vào... Sắc mặt Lâm Côn từ màu xanh nhạt biến thành màu xanh lá cây, xuyên qua bộ phận nhạy cảm truyền đến đau đớn, gần như là nghe được cả tiếng chim bay trứng vỡ!
Bao nhiêu đau đớn đều đã được lĩnh ngộ...