Lỗ Đại Năng chủ động đưa ra hòa giải, trước giờ Sở Tướng Quốc luôn là người nhân nghĩa, tha được cho người thì nên tha, cho nên ông đồng ý, trong kinh doanh không có đúng sai, dù có xảy ra chuyện thế nào cũng không làm người ta kinh ngạc.
Nói cách khác, sở dĩ Sở Tướng Quốc đồng ý hòa giải cũng vì suy nghĩ muốn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao có thể an toàn trở về, ông không biết ở thành phố Vô Đồng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết trợ thủ tâm phúc số một của Lỗ Đại Năng bị Lâm Côn chém đầu, ông chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, để con gái và con rể quay về.
Ngày kế, Lâm Côn tạm biệt Diệp Khánh Nguyên, Diệp Khánh Nguyên tự mình tiễn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao rời đi, Lâm Côn và Diệp Khánh Nguyên đã gọi nhau là anh em, cũng có thể nói quan hệ giữa hai người là thầy trò, dù sao Diệp Khánh Nguyên truyền thụ cho Lâm Côn Vịnh Xuân Quyền của Diệp thị, chỉ có điều hai người càng thích gọi nhau là anh em, như vậy thân thiết hơn.
Đội ngũ đưa tiễn rất lớn, Diệp Khánh Nguyên phái ra ba chiếc Jeep quân dụng, hai chiếc xe tải quân dụng loại lớn, mỗi một xe tải đều có binh sĩ, tất cả đều trang bị súng thật đạn thật, càng khí phách hơn chính là có cả xe bọc thép mở đường.
Diệp Khánh Nguyên điều động đội hình lớn như vậy, một mặt là cho Lâm Côn mặt mũi, quan trọng hơn chính là đề phòng giữa đường xảy ra biến cố gì, Lỗ Đại Năng chủ động hòa giải với Sở Tướng Quốc, ai biết người này có đột nhiên đổi ý hay không.
Đoàn xe quân đội này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đoàn xe dừng ở cửa chính sân bay, các phóng viên nghe tin chạy tới vây quanh đoàn xe... Các phóng viên chẳng khác gì đám ruồi vây quanh thịt thối, mỗi người cầm một cái microphone và camera muốn phỏng vấn,...
“Xin hỏi, huy động nhiều xe quân đội như vậy là muốn nghênh đón lãnh đạo sao?”
“Xin hỏi, là có nhân vật lớn nào sắp tới thành phố Vô Đồng hay sao?”
“Xin hỏi, bây giờ là thời kỳ bình yên, các vị huy động binh lực lớn như thế, là lãnh đạo nào cho phép?”
...
Phóng viên thường đại diện cho lực lượng dư luận xã hội, nhưng không biết từ lúc nào đám phần tử tri thức cầm lương cao này lại trở thành cây giáo đâm sau lưng người khác, dần dần những phóng viên vốn được tôn kính biến thành một đám chó điên chuyên cắn người.
Diệp Khánh Nguyên từ trên xe bước xuống, đối mặt với một đám phóng viên ồn ào nhốn nháo, ông chỉ nói một câu: “Bộ rảnh lắm sao? Đều cút đi cho tôi!”
Diệp Khánh Nguyên mới không sợ những phóng viên này, người khác có khả năng sợ những phóng viên này viết lung tung, ông không có sợ sệt như vậy, ông chính là thủ trưởng căn cứ quân tinh nhuệ tại thành phố Vô Đồng, từng không chỉ một lần nói lời ác độc với truyền thông, có bản lĩnh thì các người cứ việc viết bài bêu xấu tôi đi, nghĩ viết thế nào thì viết như thế đó, nhìn xem ông đây có bị gì hay không.
Trong quan điểm của Diệp Khánh Nguyên, ông đường đường là thủ trưởng của một đội quân, trên vai gánh vác sứ mạng bảo vệ quốc gia, nếu như bị một đám phóng viên líu ríu viết lung tung lật đổ, như vậy ông còn bảo vệ quốc gia cái rắm, còn không bằng sớm về nhà ôm vợ ngủ cho xong.
Những phóng viên này sớm biết uy danh không cho mặt mũi của Diệp Khánh Nguyên, nhưng luôn có một ít người giả ngu thích đâm đầu vào, không phải có câu nói như vậy sao ‘không tự tìm đường chết sẽ không chết’, nhưng dù sao vẫn có người thích tự tìm đường chết.
Một nam phóng viên cao ráo trắng trẻo đeo kính đen đi tới, anh ta có gương mặt gian xảo, vừa nhìn đã không phải người tốt lành gì, anh ta giơ cao microphone, lời nói đầy chính nghĩa nói với Diệp Khánh Nguyên: “Thủ trưởng Diệp, hy vọng ông tôn trọng nghề nghiệp của chúng tôi, chúng tôi cần công bố sự thật cho xã hội biết!”
Diệp Khánh Nguyên lạnh lùng nhìn tên phóng viên này, cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt tên phóng viên, đứng trước mặt người đang vác camera phía sau anh ta, giọng mỉa mai cười nói: “Thế nào, chỉ dựa vào vài thứ đồ thối nát này lại muốn viết bài nói xấu tôi gì đó hay sao, mưa bom lửa đạn trên chiến trường của kẻ địch tôi còn không sợ, còn sợ chút đồ này? Cầm thứ đồ chơi rác rưởi này hù đám quan chức tham ô thối nát ngoài kia còn được, hù dọa ông nội tôi à, hừ!”
Diệp Khánh Nguyên nói xong, đột nhiên vung tay tát vào mặt nam phóng viên vênh váo kia, chỉ nghe một tiếng xé gió trong không khí, nam phóng viên kia kêu la thảm thiết một tiếng, mắt kính trên sống mũi bay ra ngoài, ngay sau đó cả ngoài người đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Diệp Khánh Nguyên vung tay ra hiệu với các binh sĩ sau lưng, lạnh lùng nói: “Lên, đánh cho tôi, đánh hết đi, dạy dỗ đám chó săn này một bài học, mẹ kiếp, bọn họ cho rằng người nào cũng có thể trêu chọc à? Không biết có vài người không phải bọn họ chọc nổi đâu!”
Các binh sĩ này đều rất giỏi đánh nhau, đánh đám phóng viên thích bịa đặt thêu dệt chuyện này còn dễ hơn ăn cơm. Có phóng viên thấy thế muốn trốn, kết quả phát hiện mình trốn không thoát, bọn họ cho rằng mình nhiều người, trên thực tế binh sĩ đã sớm bao vây xung quanh, trong thời gian ngắn tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi, sau đó các phóng viên khóc lóc cầu xin tha thứ, những người này vác theo camera đắt giá, tất cả đều bị đập nát...
Chuyện này gọi là gì, gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tục ngữ nói thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không chịu quả báo, mà là chưa tới lúc. Đám phóng viên này gặp phải Diệp Khánh Nguyên cũng chính là lúc báo ứng của bọn họ đã tới.
Người dân đều thích xem náo nhiệt, nhưng đối mặt với tình hình này, không có người nào dám đứng gần, tất cả đều đứng xa và dùng điện thoại ghi hình lại, sau đó đăng lên mạng xã hội. Những người xem náo nhiệt này còn không sợ chuyện lớn, trên nội dung tiêu đề những đoạn video này còn ghi cùng một nội dung tương tự nhau, chính là ‘bộ đội ngang ngược đánh người tàn bạo bên đường’. Kết quả tin tức vừa phát ra chưa tới năm phút, dựa theo suy nghĩ bình thường mấy chuyện này sẽ bị chính phủ che đậy, loại bàn tán tung tin đồn không tốt này không cho phép truyền bá trên mạng, thế nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược với nhiều người dự đoán... Những hình ảnh đăng trên các diễn đàn, mạng xã hội không có bị cắt bỏ hoặc che đậy, chỉ bị thay đổi nội dung bên trong -- Quân đội phối hợp cùng địa phương thực thi pháp luật, nghiêm khắc xử phạt những người dẫn dắt dư luận đi sai hướng.
Một số người nhìn thấy tin tức của mình và bạn mình bị thay đổi, tất cả đều dụi mắt biểu thị không thể tin được, cũng mặc kệ bọn họ tin hay không đều là thật, hơn nữa bọn họ muốn tự cắt bỏ hay sửa chữa đều hiển thị thông báo nhắc nhở -- Không quyền hạn.
Đám phóng viên bị đánh trước mắt cũng xứng đáng, một tiểu đổi trưởng đứng trước mặt Diệp Khánh Nguyên, chào một câu và nói: “Thủ trưởng, chúng tôi nên đánh bao lâu?”
Diệp Khánh Nguyên quay đầu hỏi Lâm Côn: “Người anh em, hai người có vội đi đăng ký hay không?”
Lâm Côn nhìn đồng hồ, cười nói: “Anh Diệp, chúng ta tới sớm, còn có hơn bốn mươi phút nữa mới có thể đăng ký.”
Diệp Khánh Nguyên gật đầu, bày tỏ đã biết, quay đầu nói với các binh sĩ: “Lại đánh hai mươi phút, đánh thật ác cho tôi, nhưng ngàn vạn lần không thể xảy ra án mạng, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!” Vị tiểu đội trưởng này hô to, các phóng viên nằm trên mặt đất nghe thấy Diệp Khánh Nguyên nói thế, bọn họ bị đánh không chịu nổi, vội vàng quỳ trước mặt Diệp Khánh Nguyên, cầu xin: “Lãnh đạo, chúng tôi sai rồi, anh người lớn rộng lòng tha cho chúng tôi đi, lần tới chúng tôi cái gì cũng không dám nói.”
Diệp Khánh Nguyên lạnh lùng cười, nói: “Các người nói tha thì tha hay sao? Mặt mũi của các người lớn lắm sao, các người tính là cái gì chứ? Các người bình thường quen viết tin tức sai sự thật, hôm nay tôi lại thay trời hành đạo, cũng trị các người cho dễ bảo.” Ông nói xong lại nhìn tiểu đội trưởng bên cạnh ra hiệu, tiểu đội trưởng này đạp một cước vào mặt phóng viên kia, phóng viên bị đạp kêu thảm một tiếng, ngay sau đó tiểu đổi trưởng này cũng vung quyền xuất cước liên tục...
Đây là đánh thật, không có khả năng diễn kịch, hai mười phút sau, khi Diệp Khánh Nguyên ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt ngừng. Các phóng viên nằm trên mặt đất ôm đầu, ôm ngực, trên người, trên mặt đều là vết thương, máy quay của bọn họ chỉ còn mảnh vụn, trong các phóng viên cũng có phụ nữ, đám phụ nữ xem như tránh được một kiếp... Các binh sĩ không ra tay với bọn họ, nhưng trải qua sự kiện lần này, sau này các cô muốn đi viết tin tức sai sự thật cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Đi vào sân bay, Lâm Côn cười nói: “Anh Diệp, không ngờ tính tình của anh lại nóng nảy như vậy, ha ha!”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Chủ yếu phải xem là chuyện gì, phóng viên rất đáng ghét, trừ hàng năm có vài người dám xông pha nguy hiểm viết sự thật ra, còn lại phần lớn đều là một đám chó điên, thích cắn ai thì cắn, ai cho xương người đó chính là cha ruột, căn bản không có chút giới hạn đạo đức nào, xã hội này bị bọn chúng làm cho xấu xa bẩn thỉu, rất nhiều chuyện đều bị bọn họ dùng tin tức giả dẫn dắt sai đường.”
Lâm Côn gật đầu, cười nói: “Anh Diệp nói rất đúng, tôi cũng không có cảm tình gì với đám phóng viên kia.”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Lần sau nếu cậu gặp phải thì hãy giống như tôi làm hôm nay, cũng không nên nói nhảm với bọn họ, trực tiếp ra tay, gặp một lần đánh một lần, xem bọn họ sau này dám viết tin tức sai nữa hay không!”
Lâm Côn cười nói: “Ý kiến hay!”
Sở Tĩnh Dao đứng bên cạnh nghe mà không chịu nổi, lập tức nói với Lâm Côn: “Các người nói cũng không đúng, không phải mỗi một phóng viên đều xấu, tôi có bạn học làm phóng viên, cô ấy từ trước tới nay chưa từng viết tin tức giả, cũng bởi vì vạch trần một ít sự thật xã hội nên bị trả thù, suýt nữa bị hủy cả gương mặt.”
Lâm Côn và Diệp Khánh Nguyên liếc mắt nhìn nhau, không thể nói Sở Tĩnh Dao nói không có đạo lý, bất cứ việc gì không thể vơ đũa cả nắm. Trong xã hội hiện nay, phóng viên viết tin tức giả rất nhiều, nhưng cũng có không ít phóng viên dũng cảm viết ra sự thật, bên cạnh chúng ta cũng có phóng viên như vậy, nhưng phóng viên viết tin tức giả quá nhiều, từ đó làm hỏng đi cái nghề nghiệp phóng viên, cho nên mới dẫn tới mọi người có suy nghĩ phiến diện về nghề phóng viên.
Chỉ có điều có việc có thể khẳng định, đám phóng viên bị đánh ngày hôm nay đáng không sai. Bọn họ không có việc gì lại đi tìm đánh, hơn nữa còn là đám phóng viên viết tin tức giả không biết điểm dừng, không sợ chết thích lao đầu vào. Lãnh đạo căn cứ phái vài xe tiễn người rời đi, hơn nữa trong đó còn có nguyên nhân khác, tại sao vào miệng đám phóng viên này lại nói là phô trương lãng phí? Bọn họ còn rất khí thế dùng chính sách đè người, đúng như Diệp Khánh Nguyên đã nói, bọn họ hù dọa đám quan chức tham ô còn được, nhưng Diệp Khánh Nguyên lại là cây ngay không sợ chết đứng, thích viết thế nào thì viết.
Sau khi nhận vé máy bay thì thời gian còn lại cho Diệp Khánh Nguyên và Lâm Côn không nhiều lắm, Diệp Khánh Nguyên nghiêm túc căn dặn Lâm Côn, trở lại thành phố Trung Cảng không nên quên rèn luyện Vịnh Xuân Quyền. Quốc gia cứ cách ba năm rưỡi sẽ tổ chức một đại hội võ lâm, hy vọng đến lúc đó Lâm Côn có thể dùng Vịnh Xuân Quyền làm vẻ vang cho Diệp gia.
Lâm Côn vỗ ngực bảo đảm với Diệp Khánh Nguyên không thành vấn đề, chiêu thức Vịnh Xuân Quyền uyên thâm rộng lớn, chiêu thức đều huyền diệu, mặc dù Diệp Khánh Nguyên không dặn anh sau khi quay về thành phố Trung Cảng phải luyện tập thì anh cũng sẽ tranh thủ luyện tập.
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao cũng nhiệt tình mời Diệp Khánh Nguyên đến thành phố Trung Cảng làm khách, Diệp Khánh Nguyên cười nói không thể tự ý rời khỏi cương vị công tác, chỉ có điều có cơ hội nhất định phải đến thành phố Trung Cảng đi dạo một lần, hơn nữa phải để Sở Tướng Quốc ông chủ tập đoàn lớn mạnh nhất ở thành phố Trung Cảng mời ông uống rượu. Ông cứu con gái và con rể của người ta, người ta không thể không mời đúng không.
Lâm Côn và Diệp Khánh Nguyên cười cười nói nói một lúc thì tới giờ bay, hai người chia tay mà có cảm giác tiếc hận vì gặp nhau quá muộn. Lâm Côn rất tôn kính Diệp Khánh Nguyên, đây tuyệt đối là một người đàn ông cương trực công chính, hành sự quyết đoán nhanh gọn, đó là điển hình của một người lính…