Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 325




Mới sáu giờ sáng mà mặt trời đã chiếu ánh nắng chói mắt, soi sáng sức sống bừng bừng ở khắp nơi trên mặt đất, máu ở dưới ánh sáng mặt trời cũng trở nên chói mắt khác thường, tiếng côn trùng kêu râm ran.

Sau khi giải quyết xong hai người này, Lâm Côn từ dưới đất đứng lên, chân anh hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Thuốc mê trong người anh còn chưa hết lại thêm vừa rồi cơ thể bị tổn thương nặng nề, cho nên anh hoàn toàn chỉ dựa vào nghị lực để giết chết hai người kia.

Sở Tĩnh Dao vội vàng đi qua đỡ lấy Lâm Côn, quan tâm nói: “Lâm Côn, anh thế nào? Có nặng lắm không?”

Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng.” Nhưng nhìn anh rõ ràng hơi suy yếu, không có sức lực gì cả.

Sở Tĩnh Dao vẫn chưa từng thấy Lâm Côn như vậy, ở trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay người đàn ông này đều là tồn tại không thể chiến thắng, luôn chỉ có anh ‘ức hiếp’ người khác, làm gì có ai có thể làm gì anh.

Nước mắt đột nhiên tuôn ra, trong lòng Sở Tĩnh Dao sốt ruột, ôm Lâm Côn khóc và nói: “Lâm Côn, anh đừng có chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có việc gì được, Lâm Lâm vẫn còn chờ chúng ta trở về...”

Mặt của Lâm Côn vừa lúc dán vào trên bộ ngực căng tràn của Sở Tĩnh Dao, cảm giác mềm mềm thơm thơm. Anh ngoại trừ có chút suy yếu ra thì thật sự không có chuyện gì, còn chưa nghe nói có loại thuốc mê nào có thể lấy mạng người cả, cho dù cơ thể có bị thương nhưng so với thời kỳ anh còn ở trên chiến trường thì chút vết thương này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.

Bây giờ anh ở trong tình trạng này, nhưng nếu như lập tức có nguy hiểm tới, anh vẫn có thể nhảy dựng lên giết được một trăm người.

Khóe miệng Lâm Côn cong lên, hạnh phúc mỉm cười, cảm nhận sự thoải mái từ bộ ngực của Sở Tĩnh Dao, trên mặt anh mơ hồ để lộ ra vẻ si mê, không nghĩ tới mình bị thương còn có được phúc lợi này, thật đúng là không tệ.

Nếu như Sở Tĩnh Dao biết suy nghĩ trong đầu của Lâm Côn bây giờ, cô nhất định sẽ không nhịn được mà đạp anh vài cái, người ta sốt ruột chảy nước mắt vì anh mà anh hoàn toàn không có vấn đề gì lại ở đó nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, chiếm tiện nghi.

Điện thoại di động trong túi đột nhiên kêu lên, Lâm Côn lập tức mở mắt ra, hai người đàn ông đang nằm trong vũng máu bên cạnh là do Lỗ Đại Năng phái tới. Trước không nói đến chuyện vì sao Lỗ Đại Năng biết được anh không phải là Doãn Lưu Tinh, ông ta làm thế nào tìm được tung tích của anh mà bảo hai người này tới chặn giết giữa đường? Tất cả những vấn đề kỳ lạ đó đều nằm trong điện thoại!

Ở quân khu Mạc Bắc, Lâm Côn đã từng tham gia làm gián điệp, huấn luyện đặc biệt về hoạt động gián điệp, chút trò vặt đó không đủ để làm khó dễ anh... Ở trong điện thoại có một phần GPRS, có thể thông qua nó để theo dõi hành tung của đối phương. Cái này cũng giống như cảnh sát trong phim hành động truy tìm dấu vết của tội phạm, trong hiện thực có thể thao tác đơn giản hơn.

Lâm Côn móc điện thoại di động ra, anh không lập tức cầm điện thoại di động phá hủy hoặc là ném xuống mà mở điện thoại di động ra. Sau khi xác định vấn đề anh lại bỏ nó vào trong túi, Sở Tĩnh Dao không biết chuyện gì xảy ra, tò mò nhìn anh, tuy nhiên sự tò mò trên mặt cô lập tức đã bị phẫn nộ thay thế.

Chỉ thấy Sở Tĩnh Dao nhíu mày lại, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Lâm Côn, nói: “Anh không phải mới vừa trọng thương hôn mê sao, tại sao lại khỏe nhanh như vậy, anh... Anh là cố ý sao?”

Lâm Côn biết mình bị lộ ra, anh nhếch miệng nhe răng cười, nói: “Vừa rồi anh bị trọng thương hôn mê, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

“Hừ, lưu manh!” Sở Tĩnh Dao mắng.

“Ha ha, anh giỏi nhất chính là làm lưu manh.” Lâm Côn cười nói: “Nhất là làm lưu manh của người đẹp Sở.”

Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh không nói gì, Lâm Côn lắc lư đứng lên, toàn thân thoạt nhìn vẫn còn có chút suy yếu, Sở Tĩnh Dao ngửa cổ nhìn anh, nghi ngờ nói: “Anh không phải là giả vờ chứ?”

Lâm Côn cười gượng nói: “Anh vừa hút một điếu thuốc mê lại còn đánh một trận với hai người kia, bây giờ có thể đứng lên đã không dễ dàng gì mà em lại nói anh giả vờ, anh nên có tâm tình gì đây...” Trên mặt anh cố ý lộ vẻ thương tâm lập tức khiến Sở Tĩnh Dao đau lòng, vội vàng đứng lên dìu anh.

Bản tính lưu manh của Lâm Côn vẫn không thay đổi, anh nhân cơ hội dựa vào trong lòng Sở Tĩnh Dao, gương mặt lại thoải mái dán ở trên ngực cô. Chậc, thật là no đủ mềm mại ấm áp, tản ra mùi thơm mê người, đây thật là một nơi tuyệt vời!

Sở Tĩnh Dao biết rõ người này đang giở trò nhưng nể tình anh thật sự bị thương mới không tính toán với anh. Cô đỡ anh đi về phía chiếc xe ô tô, mới vừa đi được năm bước thì trên mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng điện thoại di động.

Lâm Côn lập tức ngẩng đầu nhìn lại, cho dù trên người anh có thương tích nhưng tình thần lại rất tỉnh táo, dáng vẻ này đâu phải là trọng thương cần dựa vào trong ngực người ta mới đi được chứ? Sở Tĩnh Dao hít sâu một hơi, khiến cho mình bình tĩnh lại.

Lâm Côn muốn cầm điện thoại thì nghe Sở Tĩnh Dao nói: “Để em cầm, bây giờ anh là người bị thương.”

Lâm Côn toét miệng cười, “Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy được.”

Sở Tĩnh Dao không để ý tới anh mà chỉ chú ý tới hai xác chết nằm trên mặt đất, tiếng điện thoại truyền tới từ trong túi của người đàn ông mặc áo đen, cô không thể không lấy điện thoại từ trong túi của xác chết ra.

Trước kia Sở Tĩnh Dao nhìn thấy người chết trong phim cũng sợ không dám nhìn, lúc này lá gan của cô lại lớn lên, cô ngồi xổm xuống hít sâu một hơi, rồi giơ tay ra sờ.

Sở Tĩnh Dao tốn hết công sức mới lấy được chiếc điện thoại từ trong túi của người áo đen rồi đi từ từ về giao cho Lâm Côn, Lâm Côn nhận lấy điện thoại xong còn nháy mắt nhìn cô khen ngợi, “Được lắm, gan rất lớn!”

Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý tới anh.

Số điện thoại không có tên nhưng Lâm Côn liếc mắt đã nhận ra dãy số này, đây chính là Lỗ Đại Năng gọi tới, anh mỉm cười nghe điện thoại, lần này anh không hề thay đổi giọng nói, anh nói chuyện rất ngả ngớn: “Họ Lỗ, ông phái tới hai tên ngốc tới, bọn chúng đều nằm xuống rồi, ông còn có gì muốn nói với bọn họ sao?”

Trong điện thoại Lỗ Đại Năng im lặng một lát mới mở miệng nói: “Được lắm, anh thật sự không đơn giản! Chúng ta nói một chuyện buôn bán được chứ?”

Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Đầu ông không phải bị hỏng chứ, tôi với chuyện buôn bán với ông làm gì.”

Lỗ Đại Năng chậm chạp nói: “Anh giao Sở Tĩnh Dao đến cho tôi, giá cả tùy anh đưa ra.”

Lâm Côn cười ha ha, trực tiếp giễu cợt nói: “Tôi nói này, đầu ông bị gạch rơi trúng đúng không, Sở Tĩnh Dao là vợ của tôi, ông đã từng thấy người đàn ông nào đổi vợ mình lấy tiền chưa? Trên thế giới này có thể thật sự có người đàn ông cặn bã như vậy sao? Nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, ông gặp xui xẻo rồi, ông còn có chiêu gì còn có người nào thì mau sử dụng đi, nếu chờ tôi tìm ra hang ổ của ông thì sẽ không kịp nữa đâu!”

Tút tút tút…

Lỗ Đại Năng đã cúp điện thoại trước. Lâm Côn cầm điện thoại di động mỉm cười rồi ném nó xuống đất, nhìn Sở Tĩnh Dao nhếch miệng cười, ngả ngớn nói: “Bà xã, chúng ta đi cho tên khốn kiếp này một trận thôi.”

Sở Tĩnh Dao thật sự không muốn đi ‘điên’ cùng Lâm Côn, dựa theo suy luận bình thường, bọn họ bây giờ đáng lẽ phải mau chóng nghĩ biện pháp trở lại thành phố Trung Cảng mới đúng. Ở đây không phải là địa bàn của mình, hoàn toàn không nên một mình xông vào nguy hiểm. Sở Tĩnh Dao luôn có lòng tin vào năng lực của Lâm Côn, nhưng ai biết còn có bao nhiêu cao thủ đang trốn trong bóng tối, mặc dù Doãn Lưu Tinh không làm anh bị thương gì, hai người vừa rồi không khiến anh bị thương quá nặng.

Nhưng trong lòng Sở Tĩnh Dao cũng hiểu rõ, không quan tâm mình khuyên anh như thế nào cũng chỉ là vô dụng nên cô dứt khoát không khuyên nữa. Anh lựa chọn muốn điên thì cô điên cùng là được, không phải có câu nói sao, lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó, coi như chấp nhận số mệnh đi.

Sở Tĩnh Dao không biết giây phút Lỗ Đại Năng kịp hiểu ra Doãn Lưu Tinh bị giết, ông ta đã phái rất nhiều người đuổi giết bọn họ, đồng thời cũng đánh tiếng với sân bay và các nhà ga trong thành phố Vô Đồng, một khi phát hiện ra bóng dáng của hai người bọn họ thì sẽ lập tức có cảnh sát đứng ra bắt, sau đó sẽ…

Điều này cũng không có gì đáng để kinh ngạc cả, thân là hoàng đế ngầm của thành phố Vô Đồng lại là chủ xí nghiệp nổi tiếng, còn có vòng ánh sáng là đại biểu quốc hội, chút năng lực đó đối với Lỗ Đại Năng căn bản không tính là gì cả.

“Bà xã, em vào trong xe chờ, anh đi làm chút chuyện.” Lâm Côn cười nói.

“Anh muốn làm gì?” Sở Tĩnh Dao khẩn trương nói, cô nắm chặt lấy tay của Lâm Côn. Ở đó có hai xác chết, anh muốn bỏ cô lại một mình, bảo cô làm sao không khiếp sợ được.

Lâm Côn mỉm cười vỗ vỗ vào vai của cô nói. “Em không cần lo lắng, anh sẽ lập tức trở lại ngay, em cứ đi trên xe ngồi là được.”

Trong chớp mắt, Lâm Côn lại biến mất ở sau bụi cỏ, Sở Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là lên trên xe ngồi đợi, khóa cửa xem lại và cố gắng bắt mình không nhìn về phía hai thi thể kia. Cô mở đài FM trên xe và nghe phát thanh.

“Tin tức khẩn cấp, tin tức khẩn cấp... Sáng sớm hôm nay ở ngoại ô phía bắc thành phố vừa phát sinh một vụ án giết người nghiêm trọng, hung thủ đã bị xác định là người từ thành phố Trung Cảng đến, năm nay hắn hai mươi lăm tuổi, cao khoảng 1m85. Ngoài ra còn có một người phụ nữ cũng đi cùng hung thủ, cô ta hai mươi ba tuổi, người của thành phố Trung Cảng...”

Sở Tĩnh Dao đột nhiên căng thẳng, tin tức này không phải là nói về cô và Lâm Côn sao, vậy... Lâm Côn sao có thể trở thành hung thủ giết người được, truyền thông rốt cuộc có nghiêm túc điều tra hay không, hoặc nói…

Cô cũng không ngốc nên lập tức hiểu rõ, đây nhất định đều là do Lỗ Đại Năng giở trò quỷ, cô sớm đã nghe nói Lỗ Đại Năng không bình thường, ở thành phố Vô Đồng gần như chính là nhân vật hoàng đế một vùng, hiện tại xem ra đúng là vậy.

Thành phố Trung Cảng, Sở Tướng Quốc nhận được điện thoại của Lâm Côn báo bình an, trong lòng ông vui mừng lại có thêm chút lo lắng, ông ngồi ở trước cửa sổ sát đất đón ánh mặt trời, gương mặt buồn phiền.

Ông gọi điện thoại cho Tần Tuyết bảo Tần Tuyết lập tức phái một tiểu đội ưu tú đi thành phố Vô Đồng trợ giúp Lâm Côn. Ông đã đoán được Lỗ Đại Năng sẽ không từ bỏ ý định, nhất định sẽ phong tỏa toàn bộ thành phố Vô Đồng để giết chết Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao, chuyện phát triển đến như vậy, ngoại trừ quan hệ lợi ích ra cũng chạm vào bản tính không chịu thua của Lỗ Đại Năng, vật ông ta muốn có, từ trước tới nay chưa từng khi nào không có được.

Lâm Côn đi tới một bụi cỏ tươi tốt, căn cứ kinh nghiệm của anh, ở nơi ngoại ô phía bắc hoang vắng như vậy, hơn nữa lại gần núi lớn, sáng sớm nhất định sẽ có thú dữ xuống núi tới uống nước.

Ở bên cạnh bụi cỏ tươi tốt này lại có rãnh nước nhỏ, xung quanh mặt đất có phân của sói, điều này chứng minh xung quanh đây nhất định có sói thường xuyên lui tới, anh tung người nhảy lên cây, lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng chừng qua hơn mười phút thì quả nhiên thấy có một đàn sói đi tới, đám sói này tổng cộng có tám con, bảy con sói lớn và một con sói nhỏ. Chúng tới đây để uống nước.

Tám con sói thay phiên nhau uống nước, cho dù là khi uống nước chúng cũng duy trì tính cảnh giác tương đối cao, đây là cách sinh tồn trong giới tự nhiên.

Lâm Côn đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, khiến tám con sói hoảng sợ. Trong mắt chúng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Ở trong mắt chúng, đây chính là một con mồi lớn mới sáng sớm lại tự động tới cửa.

Tám con sói vây quanh Lâm Côn, con sói con đi theo phía sau con sói mẹ. Lâm Côn vẫn rất ung dung, bảy con lớn hú lên, con sói nhỏ cũng kêu lên. Con sói dẫn đầu có hình dáng tương đối lớn nhưng chân sau rõ ràng có vết thương đi lại không bình thường, nhưng khí thế của nó vẫn không giảm.

Sói là động vật sống ăn ý nhất, bảy con sói lớn trao đổi với nhau bằng âm thanh, thân chúng cong lên giống như muốn lao về phía Lâm Côn, lúc này ánh mắt Lâm Côn đột nhiên trở nên lạnh lùng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.