Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 316




“Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh...”

Đi ra khỏi cửa chính của khu biệt thự, Lâm Côn nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ hết lần này tới lần khác, anh bình thường thoạt nhìn không ra gì, nhưng khi gặp chuyện lại là một người cực kỳ bình tĩnh. Tối nay sở dĩ anh không bình tĩnh hoàn toàn là bởi vì anh quan tâm đến Sở Tĩnh Dao, bản thân anh không nghĩ tới phương diện này nhưng đây chính là sự thực.

“Này, đứng lại!”

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, đó là bảo vệ của khu nhà, người bảo vệ mới vừa rồi bị anh đánh ngất xỉu đã tỉnh lại, lúc này bên cạnh anh ta lại có thêm hai người bảo vệ khác. Trong hai người bảo vệ này thì một người nhìn qua già dặn hơn, khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, một người khác trẻ tuổi hơn, khoảng hơn hai mươi tuổi.

Lâm Côn mở mắt quay đầu lại, người vừa gọi lên chính là người bảo vệ lớn tuổi hơn kia, anh ta đi về phía Lâm Côn, giọng điệu nghiêm khắc chất vấn Lâm Côn: “Anh đang làm gì vậy, dựa vào cái gì mà anh lại đánh người hả?”

Một người bảo vệ khác ở phía sau đỡ người bảo vệ mới vừa rồi bị Lâm Côn đánh ngất xỉu cũng đi qua theo, hiển nhiên là bọn họ muốn tới đòi công bằng.

Lâm Côn mỉm cười, không có thái độ không tốt, trái lại vẻ mặt rất ôn hoà, nói ra lời kịch đầy máu chó, nói: “Anh bạn, đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”

“Hiểu nhầm?” Người bảo vệ lớn tuổi hơn rõ ràng không chấp nhận lời giải thích này, lớn tiếng chất vấn: “Hiểu nhầm anh đánh anh em tôi ngất xỉu sao? Nơi này là khu biệt thự khép kín, anh tự nhiên xông vào thì tôi có thể lập tức báo cảnh sát bắt anh!”

“Anh bạn, đây thật là hiểu nhầm, đánh người là tôi không đúng, tôi đi vào trong cũng không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, cái này anh có thể kiểm tra qua camera.” Vẻ mặt Lâm Côn vẫn ôn hòa giải thích và móc điếu thuốc lá ra đưa tới.

Người bảo vệ lớn tuổi hơn này cũng là người từng trải, anh ta có thể tới khu nhà sang trọng này làm bảo vệ, còn làm tới chức đội trưởng đội bảo vệ thì dù thế nào cũng phải thật sự có tài. Lời Lâm Côn nói ngược lại cũng là sự thật, người đội trưởng đội bảo vệ này vừa kiểm tra camera, Lâm Côn quả thật không làm chuyện gì vi phạm pháp luật. Chẳng qua là đến trước cửa biệt thự số 8 đứng một lát, ngay cả gõ cửa cũng chưa gõ, giống như không có làm chuyện gì, nếu thật sự muốn báo cảnh sát bắt người cũng không thể nào nói nổi. Bây giờ anh ta xông qua với khí thế hung hăng nhưng mục đích rất đơn giản, chính là muốn đòi công bằng, cấp dưới của mình không thể bị người ta đánh một quyền cho ngất xỉu mà không làm gì, nếu không đòi lại công bằng này thì sau đó làm thế nào để cấp dưới tin tưởng và nghe theo mình được.

Người đội trưởng đội bảo vệ này không lập tức nhận lấy điếu thuốc mà quan sát Lâm Côn từ trên xuống dưới một lần, thấy Lâm Côn không giống như là giả vờ, lúc này mới nhận lấy điếu thuốc lá. Lâm Côn móc bật lửa ra định giúp anh ta châm thuốc lại bị người đội trưởng đội bảo vệ này giơ tay lên từ chối, nói: “Không cần, tôi không cao giá như vậy, điếu thuốc này tôi hút, nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay. Anh đánh anh em tôi, dù thế nào cũng có phải có lời chứ?”

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Ra tay đánh người kia bị thương là tôi không đúng, nếu không đúng thì khẳng định phải có lời.” Anh vừa nói lại vừa rút ra hai điếu thuốc, đưa cho hai bảo vệ khác, người bảo vệ trẻ tuổi hơn nhận lấy điếu thuốc nhưng người bị Lâm Côn đánh ngất xỉu lại không nhận, oán hận trừng mắt với Lâm Côn.

Đội trưởng đội bảo vệ trừng mắt với người bảo vệ kia, nói: “Thắng Tử, đừng có không biết điều như thế, vị anh em này đã nói có lời thì cứ hút điếu thuốc đi, sẽ không sặc chết cậu, không cần thiết vì một cơn giận lại phải làm kẻ thù của nhau.”

Lời đội trưởng đội bảo vệ nói rất hữu hiệu, cho dù người bảo vệ trẻ vẫn không vừa lòng nhưng vẫn nhận lấy điếu thuốc lá.

Lâm Côn lại ngậm một điếu thuốc lên miệng, người đội trưởng đội bảo vệ tự mình châm thuốc, phun ra một làn khói, nói: “Người anh em, nếu đã nói vậy, thế anh nói xem, chuyện ngày hôm nay anh dự định giải quyết thế nào?”

Lâm Côn rít một hơi thuốc, dứt khoát nói: “Tôi không nói nhiều, vật chất xã hội, nếu tôi đánh người anh em đây thì cũng nên lấy ra chút tiền bồi thường cho người anh em này mua chút thuốc bồi bổ.”

Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Được, đủ rộng rãi!”

Lâm Côn cười nói: “Một nghìn tệ thì thế nào?”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn người bảo vệ trẻ bên cạnh, chẳng qua chỉ trúng có một quyền lại được một nghìn tệ, buôn bán này không phải là có lời bình thường nữa, đừng nói là một nghìn, dựa theo tiêu chuẩn trong lòng của đội trưởng đội bảo vệ, cho năm trăm cũng tốt lắm rồi.

Người bảo vệ trẻ và người bảo vệ còn lại đều âm thầm khẽ gật đầu, đội trưởng đội bảo vệ vừa muốn nói đồng ý, Lâm Côn lại là đổi giọng, nói: “Không đúng, một nghìn tệ thì không được...” Không đợi anh nói hết, sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ và hai người bảo vệ khác đều biến đổi, trong lòng suy nghĩ liệu có phải người anh em này muốn đổi ý hay không?

Đội trưởng đội bảo vệ lập tức cướp lời nói: “Năm trăm tệ, không thể ít hơn nữa, ít hơn nữa thì anh em tôi nhận một quyền này oan uổng rồi!”

Lâm Côn cười nói: “Anh trai, anh hiểu nhầm rồi, tôi là muốn nói một nghìn tệ ít quá, phải hai nghìn tệ.”

Đội trưởng đội bảo vệ và hai người bảo vệ khác đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, trên thế giới này còn có người tốt như vậy sao? Đội trưởng đội bảo vệ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Lâm Côn, nói: “Người anh em, cậu không có nói đùa chứ?”

Lâm Côn không có trực tiếp trả lời anh mà lập tức lấy tiền từ trong túi ra đếm hai nghìn tệ đưa ra, sau khi đội trưởng đội bảo vệ nhận tiền thì cảm thấy thật sự không thể hiểu được, nhìn Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười nói: “Cái này không có gì, làm người phải phúc hậu, đúng không?”

Ba người bảo vệ lập tức nhìn Lâm Côn với ánh mắt khác, ngay cả người bảo vệ trẻ bị Lâm Côn đánh ngất xỉu lúc này cũng nhìn về phía Lâm Côn với ánh mắt dịu hơn nhiều, tức giận trong đầu lập tức được hóa giải bảy tám phần.

“Ba người, tôi không nói vòng vo, tôi có vấn đề muốn xin ba người chỉ bảo.” Lâm Côn mỉm cười và nói.

Ấn tượng của ba bảo vệ về Lâm Côn đều rất tốt, đội trưởng đội bảo vệ lập tức nói: “Chỉ bảo thì không dám nhận, chỉ cần chúng tôi biết mà không phải là vấn đề vi phạm nguyên tắc thì chúng tôi đều có thể nói cho anh biết.”

“Được, có lời này của anh, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn.” Lâm Côn mỉm cười nói: “Người ở trong biệt thự số 8 này có phải tên Lỗ Đại Năng, chủ tịch tập đoàn Đại Năng ở thành phố Vô Đồng các anh hay không?”

Ba người liếc nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết Lỗ Đại Năng ở trong biệt thự số 8, Lỗ Đại Năng chính là người giàu nhất ở thành phố Vô Đồng, các đại ca ở thế giới ngầm nhắc tới anh tuyệt đối đều sẽ biết.

Trong giây lát ba người lại không hề mở miệng nói gì, chuyện liên quan đến Lỗ Đại Năng bọn họ tốt nhất nên nói ít thôi. Lỗ Đại Năng lại là nhân vật mà bọn họ không thể chọc nổi, nếu bởi vì nói sai câu nào mà đắc tội Lỗ Đại Năng thì tất cả bọn họ đều sẽ gánh vác không nổi, bây giờ đang đứng tốt ở nơi này, ngày hôm sau sẽ nằm ở nơi nào cũng không chừng.

Đội trưởng đội bảo vệ cảnh giác hỏi Lâm Côn: “Người anh em, cậu hỏi thăm chuyện về chủ tịch Lỗ làm gì? Cậu và ông ta...”

Lâm Côn nói dối rất khéo, cười nói: “Tôi là người từ thành phố Trung Cảng tới đây định làm chút chuyện kinh doanh, nghe nói chủ tịch Lỗ ở thành phố Vô Đồng rất dễ nói chuyện cho nên mới suy nghĩ qua thăm viếng, lôi kéo quan hệ, sau này làm ăn ở thành phố Vô Đồng cũng có thể dễ dàng hơn, gặp phải chuyện gì cũng có thể tìm được người làm chỗ dựa.”

Đội trưởng đội bảo vệ nửa tin nửa không nhìn Lâm Côn, nói: “Cậu muốn làm kinh doanh gì mà còn muốn tìm chủ tịch Lỗ làm chỗ dựa?”

Lâm Côn cười nói: “Cũng không phải là buôn bán gì lớn cả, tuy nhiên có vài chuyện không thể làm quá lộ liễu, cũng không ngại nói cho ba người biết nhưng ba người nhưng nhất định phải giữ bí mật cho tôi. Tôi muốn đến thành phố Vô Đồng mở một sòng bạc cùng với hai quán KTV, quán bar.”

Ba người bảo vệ lại liếc nhìn nhau, ánh mắt khi lại nhìn về phía Lâm Côn không nhịn được có phần chú ý, nhìn người này mặc gọn gàng sạch sẽ nhưng không giống như kẻ có tiền như vậy. Mở sòng bạc thêm KTV và quán bar, đây chính là buôn bán rất lớn, sợ rằng không có trên mười vạn thì chơi không nổi đâu, người anh em này có tiền như vậy sao?

Ba người lập tức bừng tỉnh, không trách được người anh em này vừa rồi lại ra tay hào phóng như vậy, chuyện vốn chỉ cần năm trăm tệ là có thể giải quyết lại bỏ ra tới một nghìn tệ, một nghìn tệ lại đổi thành hai nghìn tệ, hóa ra người ta rất giàu!

Trong lòng đội trưởng đội bảo vệ ít nhiều vẫn còn có chút cảnh giác nhưng đã thả lỏng hơn rất nhiều, không nói anh ta hoàn toàn tin tưởng Lâm Côn nhưng ít nhất cũng tin tưởng bảy, tám mươi phần trăm, anh ta vừa cẩn thận nhìn Lâm Côn, vừa nói: “Chủ tịch Lỗ quả thật ở trong khu nhà này nhưng gần nửa năm nay rất ít qua đây.”

Lâm Côn hỏi: “Vậy anh có biết ông ta bây giờ thường ở đâu không?”

Đội trưởng đội bảo vệ lắc đầu, nói: “Cái này thì tôi thật không biết, dù sao chủ tịch Lỗ này có thân phận và địa vị cao, chuyện liên quan tới ông ta chúng tôi đều biết rất ít. Cậu có thể đến khu vực của chủ tịch Lỗ xem thử. Ở thành phố Vô Đồng ông ta tổng cộng có hơn mười sản nghiệp giải trí, bình thường ông ta thích nhất là ở trong Quốc Sắc Thiên Hương.”

“Quốc Sắc Thiên Hương?”

“Đó là một hội sở cao cấp, nổi danh ngang với Uyên Ương Hí Thủy, nhưng dù sao cũng phải kém hơn so với Uyên Ương Hí Thủy một chút. Uyên Ương Hí Thủy là nơi đơn thuần dành cho nam nữ vui vẻ, kỹ viện sang trọng treo tên hội sở, nhưng Quốc Sắc Thiên Hương lại khác với Uyên Ương Hí Thủy, bên trong có rất nhiều hạng mục giải trí, nhưng có hơi linh tinh, cho nên danh tiếng bao giờ cũng kém hơn Uyên Ương Hí Thủy.”

“A...” Lâm Côn đã hiểu, xem ra cách tiêu tiền của người dân trong thành phố Vô Đồng không giống với thành phố Trung Cảng, ở Trung Cảng trong hội sở càng nhiều hạng mục giải trí càng tốt, ở thành phố Vô Đồng hình như không thể thực hiện được.

“Cảm ơn người anh em, vậy tôi đi trước!” Hai tay Lâm Côn bái chào biểu thị cảm ơn.

“Đợi đã!” Đội trưởng đội bảo vệ gọi Lâm Côn lại, thật lòng khuyên nhủ: “Người anh em, cậu muốn tới thành phố Vô Đồng này mở sòng bạc, mở KTV và quán bar, ý tưởng này là không tệ, nhưng có chủ tịch Lỗ ở đây thì cậu rất khó làm được. Nếu cậu tính kinh doanh những hạng mục này chính là tồn tại cạnh tranh với sản nghiệp của chủ tịch Lỗ đấy.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi trở lại sẽ suy nghĩ thêm!”

Ở cửa khu biệt thự không có xe taxi, Lâm Côn đi thẳng về phía trước, đến đường chính mới vẫy được một chiếc xe taxi, lái xe taxi là một bác hơn bốn mươi tuổi, sau khi anh lên xe thì ông lại chủ động chào hỏi Lâm Côn, “Cậu trai trẻ, cậu ở đây không dễ đón xe đâu, gặp được tôi là cậu rất may mắn đấy.”

“Đúng vậy.” Lâm Côn ngồi ở ghế sau cười nói, “Anh trai, đi Quốc Sắc Thiên Hương.”

“A?” Bác tài xế mỉm cười và nói: “Đó là nơi dành cho kẻ có tiền đi, ngoại trừ chỗ ấy còn có một Uyên Ương Hí Thủy, đi một lần ít nhất phải hết mấy vạn tệ, còn hơn cả tiền chúng tôi làm trong một năm.”

“Kẻ có tiền đều thích làm loạn, thật ra chỗ này cũng không có gì để chơi, đơn giản chỉ là khác biệt, đồi trụy và bài bạc, vẫn nên ít đi thôi.” Lâm Côn cười nói, đột nhiên anh cảm giác trên mông ngồi lên thứ gì đó nên tiện tay sờ một cái, đó là một cái máy tính bảng lớn bằng bàn tay, vì vậy anh vừa cười vừa nói với bác tài xế nói: “Anh trai, người xuống xe trước quên đồ này.”

“A, thật không?” Bác tài xế giảm tốc độ xuống rồi quay đầu nhìn lại.

“Đây này.” Lâm Côn cầm máy tính bảng đưa về phía trước, bác tài xế vừa muốn đưa tay nhận lấy thì anh lại đột nhiên thu tay lại, đặt máy tính bảng ở trên chóp mũi khẽ ngửi rồi hỏi bác tài xế nói: “Anh trai, có phải ngày hôm nay anh đón một cô gái trông rất đẹp, vóc dáng rất cao, tóc dài hay không?”

Bác tài xế nghi ngờ nói: “Mỗi ngày chúng tôi đều phải chở rất nhiều người, người đẹp giống như cậu nói thì ngày nào chả gặp, cậu rốt cuộc là nói người nào?”

Lâm Côn rất kiên quyết nói: “Tôi nói người phụ nữ này không giống với những cô gái đẹp khác, cô ấy đẹp hơn các cô gái khác nhiều!”

“A, cậu nói vậy tôi mới nhớ tới, tối hôm nay tôi quả thật có chở một cô gái đặc biệt xinh đẹp, vóc dáng rất cao, tóc dài, mang theo một cái máy tính bảng và đi cùng một người đàn ông, hình như là đi...”

“Đi đâu?”

Bác tài xế suy nghĩ một chút nói: “Bọn họ đi Uyên Ương Hí Thủy, lúc đó xuống xe cô ấy còn trực tiếp cho tôi một trăm tệ, bảo tôi không cần trả lại.”

“Sau đó thì sao?” Lâm Côn hỏi tiếp.

“Sau đó, lại không có sau đó nữa, tôi đưa bọn họ đến nơi thì đi chở người khác.” Bác tài xế nói thật.

Lâm Côn híp mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nói: “Không đi Quốc Sắc Thiên Hương nữa, đi Uyên Ương Hí Thủy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.