Hiệu trưởng trường mẫu giáo là một người đàn ông họ Phó gần 50 tuổi, thân hình mập mạp, da dẻ hồng hào, tính cách rất hòa nhã và đặc biệt rất yêu thương trẻ con. Cháu ngoại của ông ta cũng học ở trường này và là bạn thân của Lâm Lâm, vì thế ông ta có ấn tượng rất lớn, cũng rất yêu thích cậu bé Lâm Lâm đáng yêu như búp bê sứ này.
Phùng Giai Tuệ kể lại mọi chuyện chi tiết một lượt cho hiệu trưởng Phó nghe. Sau khi nghe, ông ta suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: “Cô Tiểu Phùng, trước hết chúng ta vẫn nên báo cảnh sát trước thì hơn, cha của Lâm Lâm cũng không phải là cảnh sát. Nếu lỡ xảy ra xung đột với hai kẻ mưu đồ gây rối kia, xảy ra chuyện gì thì không hay.”
Phùng Giai Tuệ nghe xong thì gật gù tán thành: “Ngài nói đúng, vậy chuyện cha của Lâm Lâm hôm nay muốn ở lại đến buổi chiều, ngài xem…”
Hiệu trưởng Phó nói: “Chuyện này không thành vấn đề, làm bậc cha mẹ quan tâm đến con cái thì cũng là lẽ đương nhiên, đừng gây ảnh hưởng đến việc học hành của bọn nhỏ là được.”
“Vâng, tôi biết. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Phùng Giai Tuệ đáp lại.
Hiệu trưởng Phó khoát khoát tay: “Đi đi”
Khi Phùng Giai Tuệ về tới phòng làm việc đã thấy Lâm Côn đang ngồi ôm Lâm Lâm kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe. Cảnh tượng này làm cho Phùng Giai Tuệ cảm thấy thật ấm áp, ấn tượng về Lâm Côn ở trong lòng lại càng tăng thêm một bậc.
Người đàn ông yêu thương gia đình càng thêm quyến rũ.
Thấy Phùng Giai Tuệ trở lại, Lâm Côn thả Lâm Lâm xuống, đứng dậy đi về phía cô hỏi xem hiệu trưởng nói thế nào, Phùng Giai Tuệ nói lại lời của hiệu trưởng cho anh, Lâm Côn nghe xong liền cười nói tiếng cảm ơn với cô và nhờ cô chuyển lời cảm ơn đến hiệu trưởng Phó.
Hiệu trưởng Phó Quốc Bân tự mình gọi báo cảnh sát, không đến 10 phút, xe của cục cảnh sát trung tâm thành phố đã đậu trước cửa trường học. Cửa xe mở ra, ba người cảnh sát từ trên xe bước xuống, lập tức khiến trường học trở nên ồn ào. Những bạn nhỏ trong trường không kìm được lòng mà nhìn những chú cảnh sát ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm trang với ánh mắt tràn đầy tò mò và tôn kính.
“Wow, chú cảnh sát thật đẹp nha…!”
“Đúng đó!”
“Chú cảnh sát ơi…!!”
Các em nhỏ từ bên trong phòng học nhìn ba chú cảnh sát đi vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng.
Đầu tiên Phó Quốc Bân nói sơ qua tình hình sau đó đưa họ tới văn phòng của Phùng Giai Tuệ tìm Phùng Giai Tuệ và Lâm Lâm để hỏi thêm chi tiết về tình hình lúc đó.
Nói tới cũng thật trùng hợp, người dẫn đầu ba vị cảnh sát kia, trước kia đã từng tiếp xúc với Lâm Côn, nhưng tiếc rằng lần gặp gỡ trước đó cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, chính là một trong những vị cảnh sát lần đó ở cục cảnh sát trung tâm thành phố bị Lâm Côn đánh không bò dậy nổi.
Sau khi vị cảnh sát họ Lý thấy Lâm Côn, mặt anh ta hơi ngây ra, toàn thân run rẩy, không kìm được mà nhớ lại sự cảnh tượng bi thảm diễn ra hai ngày trước, thực sự là “khắc cốt ghi tâm”.
“Cảnh sát Lý?”
Phó Quốc Bân thấy vẻ mặt vị cảnh sát này khác thường, hỏi một tiếng
“À…”
Cảnh sát Lý vội lấy lại tinh thần, dời mắt khỏi Lâm Côn, cười với Phó Quốc Bân, sau đó đi đến chỗ của Phùng Giai Tuệ và Lâm Lâm để tìm hiểu thêm tình huống. Hai vị cảnh sát còn lại, một người phụ trách ghi chép, một người đứng nghe.
Phùng Giai Tuệ và Tiểu Sở Lâm thuật lại chuyện lúc đó một lần, ngoài ra miêu tả đặc điểm hình dáng. Điều đặc biệt là hai người đó không phải người trong nước, mà là người Tây.
Sau khi nghe xong, cảnh sát Lý cùng hai vị cảnh sát khác đi đến khu vực đối diện nhà trẻ để hỏi thăm những người mở cửa hàng buôn bán xung quanh xem có ai từng gặp hay thấy qua hai đối tượng đó chưa.
Một số người nói rằng họ đã nhìn thấy qua, một số khác nói rằng họ không nhìn thấy. Dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, hơn nữa vị cảnh sát Lý kia không muốn ở lâu trước mặt Lâm Côn. Sau khi trao đổi qua với Phó Quốc Bân một chút, bảo có chuyện có thể liên hệ bất kỳ lúc nào, đã cùng hai vị cảnh sát kia rời đi.
Nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, Phó Quốc Bân lắc đầu mỉm cười nói: “Ha ha, hình như cũng không có kết quả gì.”
Lâm Côn đứng bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Phó, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, họ cũng khó có thể điều tra, việc họ đến đây cũng chỉ tìm hiểu tình huống, nhắc nhở chúng ta đề phòng tốt hơn mà thôi.”
Phó Quốc Bân gật gật đầu: “Cũng đúng, cha Lâm Lâm, vậy trước hết cậu cứ ở lại nhà trẻ, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta lại báo cảnh sát, cái gì cũng không quan trọng bằng an toàn của bọn nhỏ.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Cảm ơn hiệu trưởng Phó đã quan tâm.”
Phó Quốc Ban nghe thế cười: “Khách sáo như thế làm gì, đây đều là chuyện nên làm, chưa kể cháu ngoại tôi với Lâm Lâm nhà cậu còn là bạn tốt, nên càng phải quan tâm nhiều hơn rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Ồ… Thật sao?”
Không đợi Phó Quốc Bân lên tiếng, Tiểu Sở Lâm đã ngẩng đầu nói: “Đúng ạ, con với Triệu Dương ăn bánh quy cũng bẻ đôi mỗi người một nữa, nhưng bây giờ còn có thêm Tô Hữu Bằng nên phải bẻ làm ba rồi!”
Lâm Côn, Phó Quốc Bân và Phùng Giai Tuệ nghe xong đều bật cười. Tình bạn của những đứa trẻ là ngây thơ, thuần khiết thế đấy.
Thoáng cái mà đã đến giờ ăn trưa, Phó Quốc Bân đặc biệc nói Lâm Côn không cần ra ngoài nhà trẻ ăn trưa, cứ đến căn tin trong nhà trẻ ăn, Phó Quốc Bân còn đùa nói: “Mặc dù bữa trưa của nhà trường nấu theo chế độ dinh dưỡng của bọn trẻ, nhưng người lớn chúng ta vẫn có thể ăn no, còn rất có dinh dưỡng.”
Phó Quốc Bân rất nhiệt tình với Lâm Côn, một phần là bởi vì ông yêu thích Lâm Lâm, còn lại là vì cảm thấy có duyên với Lâm Côn. Tuy người này tuổi còn trẻ, nhưng một chút phô trương trên người cũng không có, mọi động hành và lời nói đều thận trọng có lễ nghĩa phép tắc chứ không nhiễm những thói xấu của người trẻ tuổi hiện nay. Chỉ hơn có tiền đã hất mặt lên trời.
Lâm Côn cũng không giả vờ khách sáo với Phó Quốc Bân, một nhà trẻ công lập lớn như vậy, chắc không tính toán một bữa cơm với anh. Hơn nữa anh cũng nhìn ra được sự nhiệt tình của Phó Quốc Bân, nếu anh kiên quyết từ chối, nhất định là không thích hợp.
Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên Lâm Côn ăn ở căn tin của nhà trẻ, mà xung quanh là những thiên thần nhỏ đáng yêu líu ra ríu rít. Lâm Côn cùng Phó Quốc Bân, Phùng Giai Tuệ và một số thầy cô ngồi một bàn, hôm nay Lâm Lâm được đặc cách ngồi cùng bàn với họ.
Cháu ngoại của hiệu trưởng là Triệu Dương cùng Tô Hữu Bằng cháu trai Lý Xuân cũng lúm xúm lại xin ngồi chung. Mặc dù hiệu trưởng rất cưng chiều Triệu Dương nhưng từ trước tới giờ ông chưa từng phóng túng cho cậu bé trong chuyện gì cả.
Người lớn vừa ăn vừa nói chuyện, ba cậu bé ở bên cạnh vừa ăn vừa chơi đùa, đột nhiên Phó Quốc Bân hỏi: “Cậu làm nghề gì vậy Tiểu Lâm?”
Lâm Côn nghe vậy cười cười định trả lời thì Tiểu Sở Lâm đã nhanh nhảu tiếp lời trước: “Cha của con từng đi bộ đội, là quân nhân mới xuất ngũ trở về. Cha của con đã đi rất nhiều nơi trên thế giới. Những người xấu đều rất sợ cha của con.”
“Ồ? Thật vậy sao?”
Phó Quốc Bân cười nói với Tiểu Sở Lâm rồi quay qua hỏi Lâm Côn: “Trước đây cậu phục vụ ở đơn vị nào?”
“Ở Mạc Bắc.” Lâm Côn cười nói, vài giáo viên nữ ngồi ăn cùng bàn, trừ Lâm Côn và Phó Quốc Bân ra, đều là những cô giáo trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Khi nghe Lâm Côn nói đã từng đi lính đều cảm thấy hứng thú.
“Mạc Bắc, đó đúng là một nơi rất khổ cực, khi còn trẻ tôi đã từng đi đến đó, hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ. Cứ một tuần bảy ngày thì năm ngày có bão cát, gió thổi mạnh xé tan không khí như dao găm vậy.” Phó Quốc Bân quay đầu nhìn Lâm Côn cười hỏi: “Bây giờ thế nào rồi, hoàn cảnh nơi đó có tốt hơn không?”
Lâm Côn cười nói: “Giờ thì một tuần bảy ngày thì bảy ngày là bão cát, dao găm còn sắc bén hơn trước kia cơ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Phó Quốc Bân lộ ra vẻ rất kinh ngạc cùng hoảng sợ bởi ông đã từng đi qua Mạc Bắc, tự mình trải qua cái được gọi là khắc nghiệt nơi sa mạc đó. Còn các giáo viên nữ nghe xong mặt cũng chỉ hơi ngạc nhiên. Hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt nơi đó, hoàn toàn vượt xa những gì các cô có thể tưởng tượng. Ba cậu bé lúc này đang mải chơi trò “rau xanh và thịt” nên không để ý tới câu chuyện mà người lớn đang nói bên này.
“Anh Lâm, vậy trước đây anh làm chức vụ gì?” Nữ giáo viên ngồi đối diện tò mò hỏi.
“Bộ đội đặc chủng.” Lâm Côn cười nói.
“Oa!!”
Những giáo viên nữ thật sự rất kinh ngạc khi nghe mấy từ “bộ đội đặc chủng” bởi nó sẽ làm họ liên tưởng ngay đến những nhân vật cực ngầu trong các bộ phim được chiếu trên truyền hình: Nơi đó những chiến sĩ đều là anh hùng vì lợi ích quốc gia và nhân dân mà dũng cảm chiến đấu quên mình với các phần tử tội phạm nguy hiểm…
Phụ nữ đều dễ dàng bị những chuyện như vậy cuốn hút. Nếu như họ biết rằng những nhân vật mà họ ngưỡng mộ trong các bộ phim là được mô phỏng từ những người làm nhiệm vụ như Lâm Côn mà ra, hơn nữa các nhiệm vụ trong phim không bằng một phần mười so với độ khó thực tế của nó, không biết các cô có kinh ngạc đến rớt cằm luôn không.
Đôi mắt của Phó Quốc Bân khi nhìn Lâm Côn không hề che giấu sự ngưỡng mộ: “Tiểu Lâm, tuổi trẻ tài cao mà!”
“Hiệu trưởng Phó quá khen rồi.” Lâm Côn khiêm tốn đáp lại.
Phó Quốc Bân cười ha ha, ông chính là thích tính khiêm tốn này của Lâm Côn.
Sau khi ăn trưa, Phó Quốc Bân mời Lâm Côn đến phòng làm việc của ông ngồi một chút. Lâm Lâm và những bạn nhỏ khác bị Phùng Giai Tuệ bắt đi ngủ trưa, Lâm Côn cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, liền theo Phó Quốc Bân tới phòng làm việc.
Phòng làm việc của Phó Quốc Bân rất rộng rãi, bên trong được trang trí theo kiểu cổ xưa, nhưng vật liệu thiết kế rất có phẩm vị. Đừng nghĩ rằng ông chỉ là một hiệu trưởng của nhà trẻ, nhà trẻ này cũng không phải nhà trẻ bình thường, là nhà trẻ công lập ở trung tâm thành phống Trung Cảng này, ông chính là một vị hiệu trưởng có địa vị trong giới chính trị.
Văn phòng của Phó Quốc Bân nằm ở tầng 2. Đứng ở cửa sổ, có thể nhìn được toàn bộ quang cảnh của ngôi trường này, một bàn trà được đặt bên cạnh cửa sổ, bên cạnh là một quyển sách “36 cách đánh cờ”. Lâm Côn đi qua nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại cười nhìn Phó Quốc Bân nói: “Hiệu trưởng Phó, ông cũng thích chơi cờ à?”
“Đúng vậy, tôi thích nghiên cứu mày mò chúng mỗi khi có thời gian.” Phó Quốc Bân rót hai chén đưa qua, cười hỏi: “Tiểu Lâm, cậu cũng biết chơi cờ sao?”
“Biết một chút!” Lâm Côn cười nói.
“Vậy tốt quá, chúng ta chơi hai ván không?”
“Tôi sợ không phải là đối thủ của hiệu trưởng Phó.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ tay với cậu, tuyệt đối không ức hiếp cậu đâu. Ha ha!” Phó Quốc Bân cười hô hô nói.
“Vậy được rồi, mong lát nữa hiệu trưởng Phó nương tay chút.” Lâm Côn cười nói, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hai người bày xong bàn cờ, Phó Quốc Bân để Lâm Côn đi trước, anh liền đi con tốt đầu tiên cạnh biên, Phó Quốc Bân thấy vậy liền tự nhủ: “Cậu thanh niên này đúng là không biết chơi, đi nước đầu đã đi một nước cờ chết.”
Tiếp theo, hai người bắt đầu cậu tới tôi đi, bày trận, bắt tướng... Mới đầu, Phó Quốc Bân liên tục tấn công, Lâm Côn liên tục lui về phòng thủ. Ông tưởng rằng ván cờ này có thể thắng dễ dàng, nhưng đến giữa chừng lại chiến đấu căng thẳng, tuy lực lượng của ông rõ ràng chiếm lợi thế, nhưng lại không nắm bắt được chiến cục.
Ngược lại tuy Lâm Côn là tàn binh bại tướng nhưng lại nắm trong tay hai vị trí chủ chốt trên bàn cờ, một con ‘xe’ như thần thú bảo vệ, đấu đá lung tung trên bàn cờ, rất có khí thế thần cản giết thần, phật cản giết phật, đánh quân của Phó Quốc Bân tan tát, hoàn toàn đảo ngược lại tình thế.
Trận cờ đã bước vào giai đoạn cuối, lúc này trán của Phó Quốc Bân đã thấm đẫm mồ hôi, cau mày nhìn bàn cờ chăm chú. Lúc đầu mặc dù ông chiếm ưu thế hơn nhưng bây giờ lại rơi vào tình thế xấu, hơn nữa còn không thể cứu vãn. Cuối cùng trận đầu tiên Lâm Côn toàn thắng, Phó Quốc Bân thua nhưng không phục, ông cho rằng do mình đã quá khinh địch khi thi đấu mới có kết quả này.
“Chơi lại!” Phó Quốc Bân nói.
Hai người bày lại bàn cờ, sau đó lại chơi hai ván, kết quả cuối cùng Lâm Côn thắng hai thua một. Trận thua kia là do Lâm Côn cố tình nhường Phó Quốc Bân thắng, nhưng lần này ông đã hoàn toàn khâm phục khẩu phục.
Lâm Côn quay đầu nhìn ra cửa sổ, đột nhiên thấy hai bóng dáng khả nghi kia rơi vào tầm mắt…