Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 120




Mấy năm nay đi đâu cũng gặp mấy tên nhóc con ông cháu cha, ỷ vào gia đình mình có chút gia thế bối cảnh, nghĩ mình tài giỏi lắm, không coi ai ra gì. Hai thằng nhóc ở bên ngoài cửa hàng rượu là điển hình của loại người này. Ra đường dẫn theo con chó săn lớn, sút chút nữa làm bị thương người khác nhưng không biết tự nhận sai, còn dám có ý đồ lên Hải Đông Thanh. Ác giả ác báo cũng xứng đáng, bọn chúng đúng là xui xẻo gặp phải Lâm Côn và Dư Chí Kiên, việc này gọi là cái gì? Ông trời có mắt!

Tiếng còi cảnh sát vang lên, Dư Chí Kiên lập tức nhíu mày, tiếng còi cảnh sát này rõ ràng nhắm vào anh ta và Lâm Côn mà tới. Thành phố Thẩm Dương này là địa bàn của anh ta, Lâm Côn chẳng những là ân nhân của anh ta, cũng là người anh lớn mà anh ta tôn kính nhất. Ở trước mặt ân nhân và anh lớn không thể bị mất mặt, hơn nữa anh ta vốn là người mạnh mẽ khí phách. Hai tên nhóc con khốn kiếp bên ngoài còn dám gây phiền toái cho anh ta, lửa giận trong lòng anh ta lập tức bạo phát ra.

“Bà mẹ nó, còn không yên mà!” Dư Chí Kiên rất tức giận gầm lên một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài. Lâm Côn ngăn anh ta lại, nửa thật nửa đùa nói: “Chí Kiên, hả giận là được rồi, đừng gây ra án mạng.”

“Anh Côn, yên tâm đi, trong lòng em có tính toán!” Dư Chí Kiên nói một câu, lúc này đi ra ngoài cửa, Lâm Côn bảo ông chủ đóng gói tốt mấy chai rượu, sau đó dẫn Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ đi ra ngoài.

Ba cảnh sát xuống xe, bọn họ là cảnh sát ở gần đây, sau khi nhận được điện thoại ‘báo cảnh sát’, bọn họ dùng tốc độ gấp 200% bình thường chạy tới nơi này. Vừa xuống xe đã lao thẳng vào bên trong cửa hàng rượu, lúc đi vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Dư Chí Kiên đứng chặn ở cửa. Hai người trẻ tuổi kia đứng ngoài cửa quát lớn: “Đồng chí cảnh sát, chính là bọn họ!”

Vẻ ba cảnh sát đều dữ dằn, nhìn như chí công vô tư, trên thực tế bọn họ đã nhận được chỉ thị đặc biệt của cấp trên, bọn họ tới đây chính là muốn bênh vực người mình, đương nhiên phải bảo vệ hai người không may bị đánh.

“Hai người bị tình nghi cố đánh người, phá hoại tài sản của người khác, mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Đồng chí cảnh sát nói rất nghiêm túc.

Ở thành phố Thẩm Dương này, Lâm Côn căn bản không cần mở miệng, chỉ thấy miệng Dư Chí Kiên nhếch lên cười lạnh, gương mặt cương nghị không giận tự uy, nói với ba cảnh sát: “Các người không thể bắt chúng tôi!”

Ba cảnh sát vốn là vẻ mặt công bằng liêm chính, nghe vậy mặt mày sa sầm lại. Cảnh sát phá án vốn là chuyện đúng theo pháp luật, người này là cái cọng hành nào lại dám nói bọn họ không có quyền bắt người!

Không đợi ba cảnh sát kia mở miệng, Dư Chí Kiên đã lấy chứng nhận sĩ quan quân đội ra, bên trên có in hình quốc sáng chói, sắc mặt ba cảnh sát trước mắt trở nên khó coi, liếc nhìn nhau trao đổi một chút, người cảnh sát đứng giữa nói chuyện đầy chính nghĩa: “Cho dù anh thuộc biên chế quân đội, anh cũng không thể tùy tiện đánh người, hiện tại anh phải đi theo chúng tôi một chuyến, nếu như anh muốn nộp tiền bảo lãnh, có thể bảo lãnh đạo quân khu gọi tới, bảo lãnh đạo của anh tới nhận người!”

“À...”

Dư Chí Kiên cười lạnh, đột nhiên ánh mắt lạnh thấu xương, một trận áp lực vô hình bao phủ ba người, ba cảnh sát rùng mình một cái, gương mặt công bằng liêm chính của bọn họ đã trở nên nghiêm trọng.

Dư Chí Kiên cầm chứng nhận sĩ quan trong tay, cười lạnh nói: “Các người mở to mắt ra mà nhìn, các người và tôi không cùng một cấp bậc. Muốn dẫn tôi về cũng không thành vấn đề, bảo cục trưởng của các người tới đây cho tôi, nơi này là khu Hoàng Cô do Hứa Đại Đầu quản, bảo ông ta tới đây gặp tôi!”

Giọng điệu Dư Chí Kiên nói chuyện nghiêm khắc, lời nói sắc bén khó nói thành lời, lúc này còn chỉ mặt điểm tên cục trưởng khu vực này, dân chúng bình thường tuyệt đối không thể khí độ như anh ta được. Ba người cảnh sát này cũng không ngốc, bọn họ đều là người từng trải, gặp qua rất nhiều quan chức lớn, lại thấy người ta có phần phong thái như vậy, trong lòng lập tức có suy nghĩ. Vì vậy ba người nhìn nhau, trao đổi ý kiến, người cảnh sát dẫn đầu gọi điện thoại trong chốc lát. Hai người trẻ tuổi bị đánh giận dữ đi về phía Dư Chí Kiên, hai người họ vốn cho rằng có cảnh sát tới làm chỗ dựa, cho nên lập tức giận dữ la hét với Dư Chí Kiên: “Khốn nạn, không phải mày đánh rất giỏi sao, mày đánh cho tao xem!”

Với tư duy logic của người bình thường, đang ở trước mắt cảnh sát, cho dù đối phương có phách lối hơn nữa cũng không dám dễ dàng ra tay đánh người, hơn nữa những người cảnh sát này do bọn họ gọi điện thoại thông qua quan hệ tìm tới.

Nhưng tư duy logic của người bình thường lại không thể dùng được ở trước mặt Dư Chí Kiên. Anh là bộ đội đặc chủng đứng đầu quân đoàn Đông Bắc Hổ, người ta không chỉ có thân phận đè người, cha của anh là bí thư đại biểu quốc hội tỉnh ủy. Cho nên ở thành phố Thẩm Dương này anh không sợ trời không sợ đất, vừa nhìn đã biết hai tên nhóc trước mặt là con cháu nhà quyền quý, từ đầu anh cũng không để vào mắt, hiện tại hai người này còn xông tới đòi đánh, đúng là ngứa da mà.

Bốp bốp!!!

Hai cái tát đánh thẳng vào mặt của hai người trẻ tuổi, hai cái tát này sức lực rất lớn, trực tiếp đánh cho hai người này phải kêu la thảm thiết. Một người lảo đảo ngã vào người cảnh sát, một người khác ngã xuống đất, khóe miệng của hai người đều có máu tươi chảy ra.

Những người đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng sợ ngây người, ông chủ cửa hàng rượu đứng bên trong cũng ngay ra, hai cảnh sát còn cũng giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó sắc mặt của bọn họ cũng trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Dư Chí Kiên, bọn họ mở miệng muốn lên tiếng giáo huấn, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Dư Chí Kiên lạnh lùng quát bọn họ: “Đừng có cho mặt mũi còn lên mặt, có tin tôi lột da trên người các người ra hay không!”

Hai cảnh sát kia lập tức im lặng, lúc này người cảnh sát gọi điện thoại đã nói chuyện xong, trên mặt còn lộ vẻ cẩn thận nói với Dư Chí Kiên, nói: “Tôi vừa gọi điện thoại về cục, cục trưởng Hứa sẽ lập tức tới ngay!”

“Ha ha...”

Dư Chí Kiên cười lạnh, quay đầu móc hai điếu thuốc trong túi ra, đưa một điếu cho Lâm Côn, rồi tự mình châm thuốc. Sau đó anh ngậm điếu thuốc vào miệng nói với ông chủ cửa hàng rượu một câu, lấy ra ba cái ghế lần lượt đưa cho Lâm Côn, Lâm Lâm và mình ngồi. Anh xoay người nhìn cảnh sát dẫn đầu, nói: “Tôi chỉ chờ Hứa Đại Đầu trong thời gian một điếu thuốc, nếu ông ta không đến, tôi cũng không có thời gian chờ đợi nữa!”

Sắc mặt ba cảnh sát trở nên u ám nhưng không nói lời nào, trong lòng bọn họ thật sự không biết gì về lai lịch của Dư Chí Kiên. Bọn họ đành phải đứng tại chỗ, những người đứng xung quanh xem đều nhìn bọn với ánh mắt sáng rỡ khác thường. Hơn phân nửa người ở đây đều kính nể khí thế của Dư Chí Kiên, dám hô to gọi nhỏ trước mặt cảnh sát, đây là việc người bình thường không dám làm.

Lúc Cục trưởng cục cảnh sát khu Hoàng Cô Hứa Đại Đầu chạy tới, Lâm Côn và Dư Chí Kiên cũng vừa lúc dụi tắt tàn thuốc. Vẻ mặt Hứa Đại Đầu u ám chen qua dòng người đứng xem, hai bên có đám cấp dưới mở đường nên rất uy phong lẫm liệt. Hai người bị đánh hôm nay có một là cháu họ bên vợ, một người là cháu ruột của ông ta, tâm tình của ông đặc biệt không tốt. Khi nghe nói kẻ đánh người còn dám bảo ông ta phải tự mình ra mặt, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bốc cháy hừng hực.

Hứa Đại Đầu rất xứng với cái tên Hứa Đại Đầu này. Cái đầu của ông ta cũng lớn hơn người bình thường gấp một phần ba, ông ta mặc trang phục cảnh sát nhưng không đội mũ, cái đầu là hói điển hình. Đỉnh đầu bóng loáng, người này không cần nhìn đến mặt mũi của ông ta, chỉ nhìn cái đầu trụi lủi, có thể nói xấu không cách nào miêu tả.

Hứa Đại Đầu chen qua dòng người, Dư Chí Kiên và Lâm Côn cùng với Lâm Lâm vừa đứng lên. Đó là con trai của bí thư đại biểu quốc hội tỉnh, tuy rằng Hứa Đại Đầu không quen biết, nhưng ông ta vẫn nhận ra. Khi thấy Dư Chí Kiên đứng trước mặt, tất cả sự u ám, tức giận, không vui trên mặt của ông ta đã biến mất không thấy bóng dáng. Chỉ còn lại sự nịnh nọt, đường đường là cục trưởng cục cảnh sát khu Hoàng Cô, trong nháy mắt biến thành thái giám chuyên nịnh hót trong cung đình xưa, còn thiếu nước dập đầu ca tụng.

“Cậu Dư...”

Hứa Đại Đầu vội vàng tươi cười đi tới chào hỏi, nhìn gương mặt ông ta tươi cười, không người nào dám khen tặng.

Dư Chí Kiên không có ý định để ý tới ông ta, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, khóe miệng còn cười nhạt: “Hứa Đại Đầu, sao ông xấu như thế, ngồi ở vị trí cục trưởng đã nhiều năm rồi, tại sao không dùng tiền chỉnh sửa khuôn mặt của mình.”

Sắc mặt của Hứa Đại Đầu lập tức trở nên rất khó coi, trong lòng đã âm thầm ‘hỏi thăm’ mười tám đời tổ tông của Dư Chí Kiên. Chỉ có điều cho dù đánh chết ông ta cũng không nói ra những lời ‘hỏi thăm’ đó ra miệng, ông ta khôi phục lại sắc mặt bình thường: “Cậu Dư, cậu vẫn thích nói đùa như vậy...”

“A, tôi không có tâm trạng nói đùa với ông, cũng không có thời gian nói nhảm với ông, tôi đang vội dẫn anh lớn của mình về gặp cha tôi uống rượu.” Nói xong, Dư Chí Kiên và Lâm Côn đi ra ngoài, đám người vây xem cũng tránh đường cho người dám hô to gọi nhỏ với cục trưởng cục cảnh sát.

Nhìn bóng lưng Dư Chí Kiên rời đi, Hứa Đại Đầu đứng đó thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc này cháu họ và cháu ruột của ông đi tới, giọng đầy uát ức nói: “Cậu... Cậu, tên kia kéo Đại Hùng của cháu đi, bảo là muốn ăn thịt chó, cậu phải làm chủ cho cháu!”

Hứa Đại Đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai đứa cháu của mình, mắng: “Đồ không có mắt...” Ông ta không có nói nửa câu sau ra khỏi miệng, nhìn những dân chúng đứng xem chung quanh, cho nên vội vàng nuốt những lời định nói vào bụng.

Hai đứa cháu của Hứa Đại Đầu lúc này mới thật sự tỉnh táo lại, thì ra hôm nay mình chọc vào người không chọc nổi, chú của mình nhìn người ta còn phải kính cẩn ba phần. Nghĩ tới đây, hai người này lập tức nhìn sang Hứa Đại Đầu và nói: “Chú…”, “Cậu... Chúng cháu sai rồi, chúng cháu không cần con chó đó nữa...”

“Hừ!”

Hứa Đại Đầu căm giận hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, lại nói nhỏ với cấp dưới của mình: “Nói cho tài xế, lái xe đi tới tòa nhà chính phủ thành phố, đi tới nhà bí thư Dư một chuyến,”

Dư Chí Kiên lái một chiếc Toyota Prado màu xanh quân đội, giấy phép treo trên xe chính là giấy phép đặc biệt của quân khu thành phố Thẩm Dương. Cho dù ra vào quân khu hay khu nhà ở Phủ Thị Chính, tất cả đều là thông suốt không ai dám cản trở. Anh chở Lâm Côn và Lâm Lâm đi tới khu nhà ở dành cho quan chức cao cấp của thành phố, dừng ở trước một tòa nhà của Dư Tông Hoa ở phía Bắc Phủ Thị Chính.

Nghe nói Lâm Côn sắp tới, Dư Tông Hoa đã sớm ngồi trong nhà hóng nhỏ trong tòa nhà, nơi này còn có vợ ông là Vương Lan đang ngồi ở bên cạnh. Dư Tông Hoa chỉ cao một mét bảy, Vương Lan lại cao một mét bảy mươi lăm, phải nói rằng Dư Chí Kiên có thể cao tới một mét chín, tất cả đều dựa vào gen di truyền của mẹ.

Nhìn thấy Lâm Côn bước xuống xe, Dư Tông Hoa và Vương Lan lập tức nghênh đón, nhiệt tình thân thiết nói: “Lâm Côn, cháu có thể tới thăm chú Dư và thím Dư thì quá tốt rồi...” Cả hai người nhìn Lâm Lâm nói: “Đây là?”

Lâm Côn tươi cười giới thiệu với hai người: “Chú Dư, thím Dư, đây là con của cháu, Lâm Lâm...”

“Ai nha, Côn Tử, con trai của cháu đã lớn như vậy rồi sao?” Vương Lan vui mừng nói, ánh mắt Dư Tông Hoa bên cạnh cũng sáng lên, Vương Lan lại nói với Lâm Côn: “Cháu có thời gian nói chuyện với Chí Kiên nhà dì đi, nó đã lớn như vậy rồi, ngay cả đối tượng để yêu đương còn chưa có, giới thiệu bạn gái thì nó lại không gặp, thím và chú Dư rất lo lắng!”

Dư Chí Kiên lập tức nói: “Mẹ, anh Côn vừa đến nhà chúng ta, người còn chưa bước vào nhà, muốn nói chuyện cũng nên vào nhà trước đã.”

Dư Tông Hoa và Vương Lan vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, Côn Tử, Lâm Lâm, chúng ta mau vào nhà thôi.”

Lâm Côn cười nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, mau gọi ông nội và bà nội đi.”

Lâm Lâm nghe theo nói với Dư Tông Hoa và Vương Lan: “Cháu chào ông nội, bà nội...” Trên mặt thằng bé còn mang theo vẻ ngượng ngùng, càng nhìn càng đáng yêu.

Dư Tông Hoa và Vương Lan càng nhìn càng thích, trong lòng yêu thương không nói thành lời, Vương Lan liên tục khen ngợi: “Đứa nhỏ này quá đáng yêu, thật sự làm người ta yêu thích, nào, nhanh tới cho bà nội ôm cái nào...”

Vương Lan ôm lấy Lâm Lâm, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, Lâm Lâm vốn trắng trẻo đáng yêu, nhìn như một con búp bê sứ, Vương Lan nhìn về phía Dư Tông Hoa, Dư Tông Hoa nhìn Lâm Lâm, sau đó ánh mắt hai người càng tỏa sáng, lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn sang Dư Chí Kiên, trong ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Dư Chí Kiên thông minh xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Thím Lưu, con chó được mang về nhà, đã hầm lên chưa?”

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.