Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 113




Buổi tối ở trấn Phượng Hoàng không đặc sắc bằng trấn Hắc Sơn, nhưng đèn đuốc vẫn sáng rực, bởi vì người đến từ các nơi trên đất nước đều tụ tập tại đây, nên ngoài đường vẫn ồn ào náo nhiệt. Lúc ăn cơm chiều, hai con ma men Tôn Chí và Cảnh Quân Địch vẫn chưa tỉnh lại, bốn đứa trẻ đã đói bụng, Lâm Côn không có cách gì, không thể không dẫn bốn đứa trẻ đi ăn, một người đàn ông dẫn theo bốn đứa trẻ có chút khó khăn, bên ngoài ồn ào huyên náo lại quá đông người sợ rằng bọn trẻ đi lạc, cho nên Lâm Côn không đi xa, chỉ dẫn theo bốn đứa trẻ đến quán ăn đối diện khách sạn.

Cho dù khu du lịch tốt hay xấu, tất cả đều có một điểm giống nhau, đó là giá cả đắt đỏ, chỉ có điều chỉ huy Lâm của chúng ta bây giờ là người có tiền, trong ba lô sau lưng có một xấp tiền mặt, anh cũng không quan tâm một chút tiền lẻ này. Sau khi rời khỏi khách sạn bước vào quán ăn, vừa lúc gặp Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm, hai cô gái mua không ít quà lưu niệm đang trên đường quay về. Hiện tại Lâm Côn vừa nhìn thấy Hàn Tâm thì trong lòng lại chờ mong, muốn sớm tới giờ hẹn tối nay, trái tim đã lâu không trải qua mưa gió của anh đã đập loạn lên rồi.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lâm Côn mời Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cùng đi ăn cơm, ở chung với nhau mấy ngày, Phùng Giai Tuệ cũng quen thân với Lâm Côn hơn. Lại thêm chuyện cô có ấn tượng tốt về Lâm Côn, cho nên rất vui vẻ đồng ý, Hàn Tâm và Lâm Côn lại không cần nhiều lời, Lâm Côn mời thì cô ta lập tức đồng ý.

Đôi mắt nhỏ của Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, hiển nhiên đã có phần không vui, cũng ghen thay cho Sở Tĩnh Dao.

Sau khi gọi cơm nước, ba người lớn và bốn đứa trẻ cùng ăn, sự thực chứng minh Lâm Côn mời Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cùng đi ăn là đúng. Bởi vì bốn đứa trẻ năm tuổi ở nhà đều được nuông chiều từ bé, lúc ăn cơm có người lớn chăm sóc, nếu không có Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ ở đây, Lâm Côn có mọc thêm đôi tay nữa cũng không chăm sóc hết.

“A!”

“A a a!”

Giữa bữa cơm, Lâm Côn đi vào phòng vệ sinh, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm và bốn đứa trẻ đang ăn, đột nhiên cách đó không xa có hai giọng nói không chút nghiêm chỉnh vang lên.

“A, anh Khánh, hai cô em này không tệ!”

“Chà chà, hai cô gái có bốn đứa bé, đúng là biết sinh!”

“Dừng, tụi bây đừng nói mò, đi, đi qua nhìn một chút, để đại ca bắt chuyện với người đẹp!”

Lại có vài tiếng nói đùa giỡn vang lên, trong giọng nói còn mang theo men say, ba người trẻ tuổi đi tới bên cạnh đám người Phùng Giai Tuệ. Đi đầu là một tên mập mạp hơn hai mươi tuổi, anh ta cắt tóc đầu đinh, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út, trên cánh tay còn có hình xăm, vừa nhìn đã biết anh ta là loại nhà giàu mới nổi.

Hai người khác nhuộm tóc đủ màu sắc, một người thật cao gầy tong teo, một người to cao đô con, trên cổ hai người đều đeo dây chuyền, chỉ có điều không có lớn như của tên mập mạp, từ phong cách, hai người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với tên mập mạp kia, hiển nhiên tên mập mạp là đại ca, hai người này chỉ là đàn em.

“Người đẹp, chúng ta làm quen nhé!” Người trẻ tuổi cao gầy đứng trước mặt Phùng Giai Tuệ, anh ta cười dâm đãng và nói.

“Người đẹp, đây chính là anh Khánh ở núi Phượng Hoàng chúng tôi, ở vùng núi Phượng Hoàng này, không người nào không biết, không người nào không tôn trọng, bây giờ anh ấy xem trọng hai cô em, dù thế nào, hai cô em cũng nên làm quen với anh Khánh một chút!” Người trẻ tuổi to cao đô con lên tiếng, Từ Hữu Khánh đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đắc ý, cũng dựng ngón tay cái khen ngợi lời tên to cao đô con nói.

Người trẻ tuổi cao gầy không cam lòng bị lép vế, lập tức nói thêm: “Người đẹp, anh Khánh ở núi Phượng Hoàng chúng tôi chính là con nhà giàu có trong túi lúc nào cũng có bạc triệu, nếu hai cô em đi chơi với anh Khánh, lúc rời đi một người lái một chiếc BMW cũng không có vấn đề gì!”

Vẻ mặt Từ Hữu Khánh càng đắc ý, lại dựng ngón tay cái với trẻ tuổi cao gầy kia, hai tên đàn em anh ta vừa nhận không tệ, không chỉ có bản lĩnh đánh nhau giỏi, nịnh nọt cũng không tồi!

Sau vụ việc ở thành phố Trung Cảng lần trước, Từ Hữu Khánh trở lại núi Phượng Hoàng đã tìm đàn em đi lần nữa, hai người này chính là bộ đội chuyển nghề, Từ Hữu Khánh cũng tìm người thử qua, quả thật có tài nghệ không tầm thường, nhiều không dám nói, trong hai người này một người có thể chống lại bảy tám tên côn đồ, tuyệt đối không thành vấn đề.

Hai người liên tục khen tặng, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cũng không thèm liếc mắt nhìn ba người một cái, vẫn bận rộn đút cho bốn đứa trẻ ăn cơm. Sau khi Từ Hữu Khánh đắc ý lại cảm thấy xấu hổ, trên mặt chỉ còn lại nụ cười gượng gạo, thể hiện tư thế mà anh ta tự nhận rất phong lưu phóng khoáng nói với Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ: “Hai người đẹp, như thế nào, nể mặt anh, anh đưa hai em đi dạo một đêm ở núi Phượng Hoàng!”

“Núi Phượng Hoàng nhỏ như vậy, có gì hay mà đi dạo.” Hàn Tâm cũng không ngẩng đầu lên vẫn trả lời, gắp một khối thịt cua đút cho Tô Hữu Bằng.

“Hừ, con quỷ nhỏ, mày dám xem thường núi Phượng Hoàng của bọn tao à!” Người trẻ tuổi cao gầy đã không nhịn được, lập tức lộ ra vẻ mặt uy hiếp.

“Này!” Từ Hữu Khánh lập tức xua tay, lại làm ra dáng vẻ quân tử phong độ, lúc này nói với trẻ tuổi cao gầy: “Đại Bằng, tại sao lại nói với người đẹp như vậy, không phải lúc bình thường tao đã dạy mày hay sao, phải có lễ phép.”

“Khụ khụ...” Từ Hữu Khánh cố ý ho khan vài tiếng, lúc này nở nụ cười mà anh ta cho rằng phong độ nhất, nói với Hàn Tâm: “Người đẹp, núi Phượng Hoàng chúng tôi tuy nhỏ, nhưng địa linh nhân kiệt phong cảnh xinh đẹp, rất tốt để đi dạo.”

“Chúng tôi đã đi dạo vào ban ngày rồi.” Hàn Tâm thản nhiên nói.

“A, con quỷ nhỏ, mày đừng cho rằng được cho mặt mũi thì không biết xấu hổ!” Tên trẻ tuổi cao gầy lại không nhịn được, lạnh lùng nói: “Phải biết rằng, trên địa bàn ở núi Phượng Hoàng này, anh Khánh của tao xem trọng cô gái nào, từ trước tới nay chưa từng không chiếm được, tụi mày nên thức thời một chút, bằng không sẽ không thể ra khỏi trấn Phượng Hoàng!”

“Chú này thật kỳ quái, tại sao trên người thối như thế?” Đột nhiên có tiếng trẻ con vang lên, Lâm Lâm giả vờ che mũi nói, nó vừa nói như vậy, đám trẻ con Tô Hữu Bằng cũng phụ họa theo: “Đúng là thối thật...” Nói xong, tất cả đều giơ tay che mũi, làm ra vẻ khó ngửi.

Toàn thân tên trẻ tuổi cao gầy đầy mùi rượu, có tám phần men say, lúc này anh ta còn chưa kịp hiểu lời của đám trẻ nói, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Ai thối, tao sao?”

“Đúng là rất thối...” Bốn đứa trẻ đều bịt mũi, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đều bật cười.

Tên trẻ tuổi cao gầy này nịnh nọt nghe rất giỏi, nhưng đầu óc của anh ta lại không được tốt lắm, sắc mặt Từ Hữu Khánh biến thành màu đen, hận không thể tát vào đầu của tên trẻ tuổi cao gầy: “Mày não heo sao, mấy đứa trẻ này nói mày thối đấy, chỉ số thông minh của mày bị chó ăn rồi sao...”

Tên cao to bật cười, sắc mặt của tên cao gầy biến thành màu đen, anh ta sượng mặt, ngay sau đó lửa giận xông lên đỉnh đầu, sau đó hùng hùng hổ hổ nói với đám trẻ: “Con cái nhà ai, tại sao không có một chút giáo dục nào, tại sao dám nói tao như vậy!”

Hàn Tâm không nghĩ nhiều, lại châm chọc tên trẻ tuổi cao gầy: “Anh là người lớn lại đi so đo với trẻ con, anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao? Các người tránh ra đi, đừng ảnh hưởng chúng tôi ăn uống!”

Dù sao cũng đã mất mặt, tên trẻ tuổi cao gầy hét lớn, lập tức nói: “Con quỷ cái này, muốn rượu mời không uống mày lại thích uống rượu phạt sao? Hôm nay tao nói cho mày biết, nếu mày không đi chơi với anh Khánh, tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”

Hàn Tâm cười lạnh một tiếng nhưng không nói chuyện, Phùng Giai Tuệ có tính tình hiền lành hơn Hàn Tâm, nhìn gương mặt hung dữ của ba người này, cô không dám lên tiếng, ngược lại bốn đứa trẻ như nghé con mới sinh không sợ cọp, Lâm Lâm đã nói trước: “Chú quái dị, các người đi nhanh lên đi, một lúc nữa cha cháu trở về thấy các chú sẽ không vui đâu.”

“Ừ, cha của Lâm Lâm chính là siêu nhân.”

“Cha của bạn ấy từng giết cá sấu!”

“Cha của Lâm Lâm rất lợi hại!”

Ba đứa trẻ khác cùng phụ họa theo, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ và đáng yêu.

“A...”

“Ha ha....”

“Ha ha...”

Ba người Từ Hữu Khánh đều cười lạnh, lời của bốn đứa trẻ nghe vào tai của bọn họ, bọn họ chỉ cho rằng trẻ con đang nói quá lên, cái gì mà cha siêu nhân, giết chết cá sấu, vừa nghe đã biết đám con nít đang nói nhảm.

“Đám nhóc con, tao nói cho tụi mày biết, nếu cha siêu nhân của tụi mày xuất hiện, tao nhất định sẽ đánh tên đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!” Lúc này tên trẻ tuổi cao lớn đô con lên tiếng, toàn bộ người trong quán ăn đều nghe thấy tiếng của anh ta, vẻ mặt của anh ta vênh váo không ai sánh bằng, dường như trên trời dưới đất chỉ có một mình anh ta tài giỏi nhất. Chỉ tiếc vào lúc anh ta đang vênh váo cao ngạo chưa được mấy giây, một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau anh ta.

Lâm Côn xuất hiện và tươi cười châm chọc, nhẹ nhàng vỗ vào mặt của tên có dáng người cao gần bằng anh, thân hình to lớn hơn anh nhiều. Tên trẻ tuổi cao lớn này cảm giác có người đang vỗ vào mặt mình, anh ta quay đầu lại, lúc này nhìn thấy Lâm Côn đang tươi cười ngả ngớn. Trên mặt anh ta còn hiện ra một tia nghi ngờ, ngay sau đó đã có một nắm đấm đánh thẳng vào mặt anh ta…

Ầm!!!

Nắm đấm đập mạnh vào mặt, tên trẻ tuổi cao lớn đô con kêu la thảm thiết... A!!! Sau đó anh ta ôm mặt nằm dưới đất, một dòng máu nóng từ mũi chảy ra ngoài.

Từ Hữu Khánh và tên trẻ tuổi cao gầy giật mình, cả hai đều nhìn về phía Lâm Côn, khi nhìn rõ gương mặt của Lâm Côn, Từ Hữu Khánh có cảm giác gặp phải diêm vương, men say ngấm vào người cũng biến mất bảy tám phần. Người trẻ tuổi cao gầy không biết Lâm Côn, chỉ biết theo tin vỉa hè thì anh Khánh ăn thua thiệt tại thành phố Trung Cảng, hai tên đàn em bị đánh bẹp dí, cho nên lần này trở lại trấn Phượng Hoàng mới thu nhận anh ta và tên trẻ tuổi cao to đô con kia. Nhưng anh ta không tưởng tượng nổi người làm Từ Hữu Khánh ăn thiệt thòi lại chính là người trẻ tuổi trước mặt mình.

Tên cao gầy cũng là loại người dũng mãnh, một khi nóng giận sẽ bất chấp tất cả, giống như Trình Giảo Kim ở triều Tùy, nhưng anh ta còn kém Trình Giảo Kim rất nhiều, Trình Giảo Kim người ta là một dũng tướng của triều Tùy, anh ta hiện tại còn không được tính là con nòng nọc trong Trung Quốc, chỉ có thể lăn lộn trong trấn Phượng Hoàng.

“Khốn nạn!”

Tên trẻ tuổi cao gầy quát lớn, vung nắm đấm như sắt tấn công Lâm Côn, trong không khí liền vang lên tiếng xé gió, quyền ảnh chớp lóe, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Lâm Côn...

Chỉ từ một chiêu này có thể thấy người cao gầy chắc chắn là cao thủ đánh nhau, trong mắt của người trong nghề, liếc mắt là có thể nhận ra người này từng đi bộ đội, bởi vì anh ta đấm chính là dạng quân thể quyền thông dụng trong bộ đội Trung Quốc.

Nếu như đánh nhau với người bình thường, một quyền của người cao gầy này có lực sát thương cực lớn, chỉ tiếc anh ta thời vận không đủ, đụng phải chỉ huy Lâm của chúng ta, một quyền kia không thể đánh vào mặt chỉ huy Lâm, kết quả bị chỉ huy Lâm nắm lấy nắm đấm, sau đó bóp mạnh như bóp bánh bao.

Gương mặt tên trẻ tuổi cao gầy liền hoảng hốt, Lâm Côn còn nở nụ cười đầy âm trầm, anh đấm tới một đấm...

Ầm!!!

Rất vang dội...

Người cao gầy cũng giống như tên cao lớn to con vừa bị đánh kia, hai tay ôm mặt nằm sấp trên mặt đất, anh ta đau đớn không đứng dậy nổi, máu tươi trong mũi miệng không ngừng chảy ra ngoài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.