Binh Vương Bên Nữ Giám Đốc Xinh Đẹp - Hạ Thiên

Chương 20: Tôi vô dục tắc cương




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

[Vô dục tắc cương: Người ít dục vọng mới giữ mình cương trực.] Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của chị Vương, Hạ Thiên không có ý tứ dừng lại, trên mặt càng lộ vẻ châm chọc. “Mắng cô mà cô còn muốn nghe thêm một lần, rốt cuộc cô có bao nhiều đê tiện, cô nghe cho rõ đây, trong miệng cô nhả ra đầy phân, nói cô là tiền nhân, đây là tôi đã coi trọng cô lắm rồi, cô chính là một sản phẩm thất bại trong quá trình dung hợp, sao lại sinh ra loại người giống như thể cộng sinh giữa bọ hung và giòi phân như cô.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Vẻ mặt Hạ Thiên càng lúc càng thêm chán ghét, thậm chí còn không nhịn được lùi lại một bước, dùng tay chỉ lên môi đối phương. “Con mẹ nó thật buồn nộn, thích ăn phân thì len lén ăn thôi, con mẹ nó còn để lại dấu vết, chẳng trách miệng cô đầy phân.” Vừa nói xong, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía miệng của chị Vương.

Còn chị Vương, cô ta đã bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, gần như không chút do dự lấy tay sở lên khóe miệng của mình.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sau đó... Không sờ được gì cả.

Đúng vào lúc này, giọng nói của Hạ Thiên lại vang lên.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chỉ có hai chữ nhưng lại vô cùng độc ác. “Ngu ngốc!

Câu nói này vừa vang lên, sắc mặt của không ít nhân viên xung quanh trở nên đỏ bừng, muốn cười lại không dám cười, gắt gao kìm nén.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ngược lại là chị Vương đã vô cùng tức giận.

Sắc mặt của cô ta từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đỏ, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, phần trên mặt rơi xuống. “A...” Cô ta đột nhiên hét ầm lên, giống như một người đàn bà chanh chua xông đến, muốn cho Hạ Thiền một cái tát.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hạ Thiên giữ cổ tay cô ta lại, khỏe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, nhưng không phải là đang cười, giọng nói lạnh lẽo như trời đồng giả rét. “Cút được bao xa thì cút ngay cho tôi, dám động tay động chân một lần nữa, ông đây sẽ đánh cỗ thành một đống cút chó thối. "

Nói xong thuận thể đẩy cô ta.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chị Vương chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đánh đến, không ngừng lùi lại. Cô ta vừa thẹn vừa giận, cảm nhận được ánh mắt của bốn xung quanh, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. “Anh nhất định phải chết, chẳng cần biết anh là ai, anh nhất định phải chết.

Ánh mắt của cô ta oán độc, hận không thể xé nát Hạ Thiên, cô ta hét lên một tiếng, chạy vào bên trong đại sảnh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hạ Thiên bĩu môi, ánh mắt đảo quanh những người xung quanh, một lần nữa cầm túi rác lên, nhanh chân đi về phía trước.

Nhân viên xung quanh vô cùng hưng phấn. Tin tức lớn. Tuyệt đối là tin tức lớn, thế nhưng hình như không đúng lăm?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Người nhân viên an ninh kia, làm sao lại dám chống đối với bộ phận hành chính?

Không phải bọn họ cùng phe à? “Anh ta và lão bảo vệ kia cùng một dạng, là bảo vệ của bộ phận an ninh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Có người lập tức đưa ra đáp án.

Rất nhiều người nhất thời hiểu ra, hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau cười trên nỗi đau của người khác... Lại là một thằng xui xẻo không biết từ đầu đến.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Bởi vì bảo vệ của bộ phận an ninh chỉ có hai loại người.

Loại người thứ nhất chính là nhân viên mới, loại thứ hai... Chính là những nhân viên phạm sai lầm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cho dù là loại người nào đều mang ý nghĩa thằng cha vừa rồi sẽ nhanh gặp xui xẻo.

Rất nhiều người đều biết, ngay tại đầu năm nay, tập đoàn Bách Hoa đã xảy ra sự việc trộm cắp nghiêm trọng. Không chỉ bị mất một số lượng lớn máy tính, quan trọng nhất chính văn kiện thương nghiệp được lưu trữ trong đó đã biến mất.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Điều đang nhắc đến chính là, vốn dĩ lực lượng an ninh của tập đoàn Bách Hoa đều từ công ty bảo vệ Chấn Hoa của Thanh Hải.

Bởi vì chuyện này mà tập đoàn Bách Hoa và công ty bảo vệ có xung đột, sau đó công ty thành lập bộ phận an ninh. Họ muốn tổ chức lực lượng an ninh của riêng mình, thông qua nhân lực của công ty để xây dựng bộ phận an ninh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đây chính là lý do mà tiểu đội bảo vệ số ba được thành lập. Đáng tiếc trong đó không biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc là gặp phải cản trở nào.

Bây giờ lực lượng bảo vệ vẫn do nhân viên công ty bảo vệ phụ trách.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng bộ phận an ninh và tiểu đội số ba cũng không bị hủy bỏ, ngược lại biên tưởng thành “nơi lưu đày” nhân viên trung tầng. Hạ Thiên cũng không biết, ánh mắt những bảo vệ khác nhìn anh mang theo địch ý và xem thường, cũng chính vì nguyên nhân này.

Đương nhiên cho dù biết thì anh cũng chẳng để ý. “Vương Hoa là thư ký của giám đốc Lý của bộ phận hành chính, cô ta nhất định sẽ trả thù anh.” Sau khi mang rác đi đổ, Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn yên lặng đi theo bên người Hạ Thiền đột nhiên lên tiếng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lần này vẻ cảnh giác trên mặt cô ấy biến mất, mà chính là cảm kích và áy náy xuất phát từ thật tâm: “Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến anh.”

Hạ Thiên cười nói: “Không liên quan gì đến cô, vẫn là câu nói kia, tôi chỉ là một bảo vệ, cho dù trả thù cũng không có khả năng đuổi việc tôi.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tô Tiểu Tiểu há to miệng, cô ấy còn muốn nói gì nữa nhưng Hạ Thiên đã xua tay ngăn cản.

Anh có chút tò mò hỏi: “Vừa rồi phản ứng của cô lớn như thế, giống như rất sợ hãi, lại giống như rất chán ghét, chẳng lẽ những bảo vệ kia thường xuyên ức hiếp cô?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu thay đổi, theo bản năng lắc đầu, giữ lấy góc áo, cúi đầu không nói.

Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, vẻ mặt Hạ Thiên trầm tư, lập tức cười nói: “Được rồi, hẹn gặp lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.

Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên phức tạp.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chẳng qua đối với Hạ Thiên mà nói, chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, anh không để trong lòng.

Nhưng lúc anh quay về, từ xa đã thấy ở cửa đại sảnh vẫn có rất nhiều nhân viên không rời đi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hiển nhiên chuyện vừa rồi đã nhanh chóng truyền đi.

Ảnh mắt của những người này có phức tạp, kinh ngạc, hiếu kỳ, khinh thường, xem thường... Càng nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nh*ất

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hạ Thiên nhíu mày nhìn về phía lão Thường, lại phát hiện đối phương nháy mắt ra hiệu với mình.

Hả? Hạ Thiên sững sờ, lúc này mới phát hiện ở của đại sảnh còn có hai người đang đứng. Một người trong đó chính là chị Vương mới rời đi không lâu, người còn lại là một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thân cao một mét tám, làn da rất đen, nhìn rất cường tráng, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Quan trọng nhất chính là, ông ta mặc đồng phục an ninh, nhưng có chỗ khác với đồng phục bảo vệ trên người Hạ Thiên, không chỉ có màu sắc đậm hơn, kiểu dáng cũng khác biệt. “Mới đến à?” Lúc Hạ Thiên đến gần, thằng cha này nheo mắt lại, gương mặt âm trầm, giọng điệu không thể nghi ngờ quát hỏi: “Cậu tên giản “Hạ Thiên!”

Hạ Thiên nhìn sang chị Vương đang đứng bên cạnh ông ta, chỉ thấy ánh mắt của cô ta tàn nhẫn, trên gương mặt trang điểm đậm kia tràn đầy vẻ oán độc. “Bây giờ còn chưa đến lúc tan ca, một người mới như cậu lại dám tự ý rời vị trí?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên nghiêm khắc, nhìn rất oai phong lầm liệt: “Không chỉ như thế, cậu còn dám nhục nhã nhân viên, ai cho cậu lá gan đó, hả?"

Căn bản không cho Hạ Thiên cơ hội giải thích, sau khi nói xong, lúc này ông ta quát một tiếng: "Trừ tiền thưởng tháng này của cậu, hơn nữa còn phải viết một bản kiểm điểm giao cho tôi.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Dừng một lúc, ông ta lại nói: “Hiện tại lập tức nói xin lỗi!

Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều nhìn lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sau đó lại chuyển hướng sang người đàn ông trung niên và chị Vương. Ảnh mắt không ngừng đảo qua ba người, nhất là chị Vương, ánh mắt của cô ta còn như rắn độc, căn bản không che giấu đắc ý. “Không nghe thấy tôi nói gì à? Bây giờ cậu lập tức xin lỗi.”

Nhìn thấy Hạ Thiên thờ ơ, người đàn ông trung niên quát to. “Phó phòng La bớt giận, Tiểu Hạ vừa mới đến.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhìn thấy cảnh này, lão Thường đi lên một bước cầu tình, không nghĩ đến lại bị người đàn ông trung niên quát to cắt ngang: "Lão

Thường, anh còn muốn cầu tình thay người khác à? Cậu ta là người mới không hiểu, chẳng lẽ anh cũng không hiểu quy củ.” Lão Thường há to miệng, sắc mặt bất đắc dĩ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hạ Thiên hiểu rõ, đây căn bản là cố ý gây chuyện.

Ngay sau đó, khóe miệng của anh nở nụ cười trào phúng, nói: “Chưa hỏi trắng đen đúng sai như thế nào đã bắt tôi xin lỗi, anh đúng là kiêu ngạo, anh là ai?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Tôi là La Nhất Minh, phó phòng an ninh, tôi đã hiểu rõ chuyện xảy ra, hiện tại tôi ra lệnh cho cậu xin lỗi.” “Anh hiểu rõ?” Hạ Thiên bật cười, dùng giọng điệu khiêu khích hỏi: “Nếu như tôi không xin lỗi thì sao, anh có thể căn trứng của tôi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.