Bình Thiên Hạ

Chương 152




Edit: Kim Ngân

Ra khỏi doanh trại, có người liền quay sang hỏi Tiếu Thanh. Tiếu Thanh cũng thật thà không giấu diếm nhóm tướng quân tâm phúc của Kiêu vương, nói đó chính là Trắc phi của Kiêu vương phủ, nữ nhi độc nhất của đại tướng quân tiền triều Úy Trì Đức.

Nghe vậy vài vị tướng quân cũng giảm đi sự khinh bạc trong lòng. Võ tướng có suy nghĩ khác so với văn quan, ganh đua cao thấp trên chiến trường, chỉ cần có bản lãnh thực sự là có thể có được sự tôn kính của đối phương. Úy Trì Đức tướng quân tuyệt đối là người có tư cách đó, chính là một tượng đài sừng sững về một hán tử đầu đội trời chân đạp đất, chỉ tiếc là thờ sai chủ, chưa thỏa chí khí anh hùng đãphải táng thân…

Nghĩ đến đây cũng một hồi cảm khái, nhưng nữ nhi duy nhất của hắn thế mà lại có khả năng vẽ bản đồ thật đúng là ngoài dự kiến.

Có người nhịn không được khen: “Đúng là không thua gì Trình tướng quân, cũng chính là một nữ trung hào kiệt.”

một người khác lại không cho là đúng liền hừ một tiếng: “Trình Vô Song là hào kiệt sao? Năm đó lúc bị bao vây, lão tử cầu nàng ta trợ giúp, trì hoãn dây dưa hết một canh giờ, lúc này các huynh đệ bị vây khốn trên vách núi, nhiều người bị rơi xuống chết tan xác…Sau này mới biết lúc đó nàng ta đi tiếp viện Kiêu vương, dùng nàng ta sao? Nhị điện hạ cũng không lạ gì, dùng nàng ta để dệt hoa trên gấm sao?”

một người khác lại nói: “Suỵt, nói nhỏ một chút, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hoàng thượng đã tứ hôn cho Kiêu vương, Trình Vô Song hiện sắp làm Vương phi của Kiêu vương phủ rồi!”

“Dùng bao nhiêu tâm tư thủ đoạn luồn cúi, rốt cuộc cũng được như nguyện của nàng ta rồi…”

Phi Yến ra khỏi đại doanh sau bọn họ một chút vừa kịp nghe được những lời này, trong lòng lại khôngkhỏi nổi lên phiền muộn. Thân sống ở đại mạc hoang dã, đã sớm đem nhưng phiền lòng nơi hậu trach bỏ qua sau đầu, quên đi sạch sẽ rồi, nhưng lần này Thánh thượng nhất quyết tứ hôn, thái độ khôngnhận không xong, sau khi chiến sự kết thúc Nhị điện hạ làm sao có thể từ chối đây?

không kịp nghĩ nhiều nữa, toàn bộ đại doanh đã bắt đầu điều binh khiển tướng, các tướng sĩ đều mặc giáp trụ chiến đấu, lau chùi loan đao tấm chắn giáp, hướng về nơi tộc Hồ Nhung cư trú xuất phát, mộttrận chiến đấu kịch liệt sắp khai hỏa.

một hồi đại chiến này diễn ra vô cùng sạch sẽ lưu loát, vì có bản đồ tỉ mỉ hướng dẫn, Kiêu vương chọn thời cơ tiến quân vô cùng đúng thời điểm, đánh cho Hồ Nhung trở tay không kịp. Thêm lúc tấn công tập kích vào đại doanh Hồ Nhung, thống soái Khuyển Cáp công chúa cũng không có ở trong doanh cho nên quân chủ lực cũng mất đi sĩ khí chiến đấu. Khí thế quân Tề như chẻ tre, bắt được quân lính Hồ Nhung gần ngàn người. Nhưng lục soát khắp đại doanh, lại thẩm vấn thủ lĩnh các bộ lạc đều không tìm được tin tức của công chúa An Khánh.

Kiêu vương cưỡi trên lưng ngựa trong lòng âm thầm lo lắng… An Khánh, không biết muội đang ở đâu?

Lúc tin tức Hồ Nhung bị đánh úp truyền đến Bạch Lộ Sơn. Tuyên Minh chỉ hơi nhướng mày, hắn đã sớm định liệu Kiêu vương nhất định không bỏ qua cho tộc Hồ Nhung. Nhưng hành động của hắn cũng quá nhanh nhẹn đi, hiện nay người Hồ Nhung cùng Bạch Lộ sơn có chút bất hòa, thường xuyên xảy ra xung đột. Kiêu vương hoàn toàn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng ngay thời điểm này hắn lại vội vàng tấn công Hồ Nhung…Trong này chắc chắn có nguyên nhân khác…

Đột nhiên một tiếng “lạch cạch” vang lên thanh thúy, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Tuyên Minh hơi nâng mắt phượng, nhìn qua hướng phát ra tiếng động.

Chỉ thấy một tiểu nữ một thân quần áo vải thô đang té lăn quay trên mặt đất, trước mặt nàng vương vãi thức ăn bị đổ ra, đôi bàn tay trắng noãn nhỏ bé kia dường như là bị nước canh nóng văng trúng làm da bị bỏng một ít, gương mặt vì sợ hãi mà đỏ ửng, trông vừa mềm mại lại đáng yêu…Cặp mắt cô bé còn mở to nhìn chằm chằm vào Tuyên Minh, luống cuống vội đứng lên chờ trách phạt.

Tuyên Minh khẽ chau mày, thật là không tưởng tượng nổi Vệ Tuyên thị tìm ở đâu ra một nha đầu ngu ngốc như vậy.

Ngày ấy lúc vừa tỉnh lại liền bật thốt lên một câu “Thần tiên tỷ tỷ” quả thực làm cho mọi người ở xung quanh đều sợ đến ngây người, ngay sau đó hắn liền phát hiện ra thì ra con nhóc này đang phát sốt cao, liền vứt sang y trướng mặc người lo liệu, phương pháp chữa bệnh ở quân doanh thô sơ, có lẽ là chỉ cho vài liều thuốc hạ sốt dân gian là được.một đường bị bắt đến đây, tiểu nữ này bị hạ không ít mê dược, lại hôn mê lâu, nóng đến muốn hỏng đầu, lúc tỉnh lại đã quên đi chuyện trước đây, không nhớ rõ cha mẹ mình là ai,bây giờ có chút si ngốc.

Rốt cuộc thì chỉ là tiểu hài tử, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn hơi phúng phính, phối hợp với một đôi mắt to tròn luôn luôn ngập nước, mặc cho ai nhìn đều nảy sinh vài phần luyến tiếc. Nếu đã muốn hỏng đầu thì đương nhiên không thể tra ra thân thế của đứa nhỏ này. Nhưng nhìn thấy nàng tay chân trắng noãn, vừa nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu có, cũng thật đáng thương, nếu không phải vì bị Vệ Tuyên thị cướp đi thì sao có khả năng có mặt trên đỉnh Bạch Lộ sơn xa xôi cách trở này.

trên núi nữ quyến khan hiếm, thậm chí còn có nhiều tướng quân còn chưa có chung thân đại sự.Tiểu nữ tử này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nếu nuôi dưỡng vài năm nữa thì cũng đến lúc định hôn phối. Nhìn gương mặt kia nhất định trổ mã thành một đại mỹ nhân.

Cho nên tuy rằng bị mất trí một chút vẫn có nhiều tướng quân chưa có thê thiếp lân la dòm ngó thăm hỏi. Cuối cùng bị một vị tướng quân họ Lữ trên Bạch Lộ sơn nhìn trúng rồi định luôn hôn sự.

Lữ Đại Đồng này gần ba mươi tuổi, mấy năm trước chính thê bị chết trong đám loạn quân. hắn trời sinh dũng mãnh, chính là Lữ tam lang nổi danh liều mạng ở Bạch Lộ sơn. Những nam tử đã từng thành hôn đều biết mùi vị nữ nhân, lúc trước nhân dịp xuất chinh, có người còn nhân cơ hội đoạt phụ nữ người Hồ để đem về giải tỏa.

Thời điểm còn Gia Cát thư sinh thì quân sư kiên quyết không cho phép, nếu ai cả gan dám cưỡng ép con gái nhà lành thì lập tức chém đầu thị chúng.

không biết vì sao sau này quân sư đột nhiên mất tích một cách thần bí, Phàn Cảnh tướng quân lại cưới A Dữ công chúa, thời cuộc trên núi cũng bắt đầu biến đổi. A Dữ vì muốn nắm lấy lòng người cho nên chẳng những mang những thị nữ hồi môn của mình đưa đến làm ấm giường cho các tướng sĩ Bạch Lộ sơn, mà thậm chí còn dùng bạc mua vài kỹ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đưa lên núi, xếp đặt hồng trướng cho các tướng sĩ thỏa thích. Thói dâm đãng một khi đã khơi mào, nếu không khéo léo thì khó có thể dập tắt được. Huống chi Phàn Cảnh cũng có ba vợ bốn nàng hầu, thì lấy cái gì để trói buộc tướng sĩ.

Dần dà ở trên núi những chuyện bị bắt cóc rồi nạp vào quân doanh cũng theo đó mà phát sinh.

Mà tiểu mỹ nhân này đã đặt chân lên núi này thì số phận cũng nhất định là phải ngoan ngoãn ở lại sinh con dưỡng cái cho các tướng sĩ. Lữ tướng quân kia vừa nhìn thấy tiểu nữ nhi tuy tuổi còn nhỏ nhưng phấn điêu ngọc mài,chỉ cảm thấy những nữ nhân mình đã gặp trong nửa cuộc đời này đều không so được với một ngón tay của nàng, lập tức rút bảo kiếm ra hướng về các quân sĩ khác muốn đoạt người.

Họ Lữ này nổi tiếng lỗ mãng, các quân tướng khác cũng biết rõ bản tính của hắn, lại không dám cùng hắn tranh nữ nhân cho nên tất cả đều tản ra.

Nội tâm Lữ Đại Đồng tất nhiên là vui sướng, liền ôm lấy tiểu nữ nhi này mang đến doanh trướng của mình,định để cho nữ nhân Hồ tộc chăm sóc nuôi dưỡng trước, đợi qua vài năm trưởng thành hơn rồi sẽdanh chính ngôn thuận sinh con nối dõi tông đường cho hắn ta.

Nhưng tiểu nữ này vừa tỉnh lại trong hoàn cảnh xa lạ trong lòng vẫn còn đang bất an lo sợ, vừa mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt đầy thịt đang nhe răng cười nhăn nhở muốn nhào tới ôm lấy mình, nhất thời sợ tới mức hoảng loạn, hét lo một tiếng, hung hăng cắn trên tay hắn một ngụm, giày cũng khôngkịp mang vội vàng chạy ra khỏi doanh trướng.

Vừa chạy ra ngoài doanh trướng thì vừa vặn gặp Tuyên Minh, giống như gà con từ trong trứng mới nở ra,lần đầu tiên nhìn thấy gà mẹ liền nhào thẳng về phía Tuyên Minh ôm chặt lấy thắt lưng hắn khôngchịu buông tay.

Lữ Đại Đồng kia bị cắn đau nổi giận, lúc đuổi theo cũng không để ý người đứng bên cạnh là ai liền đãđưa tay muốn bắt lấy tiểu nữ tử, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tuyên Minh làm cho hắn như muốn đóng đinh tại chỗ. Bộ dạng cô bé bị dọa sợ run làm cho Tuyên Minh bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng lạnh lùng.

Thái tử tiền triều cũng không phải hài tử thân sinh của Hoàng đế, mà chính là lấy con trai của huynh trưởng của hoàng đế vụng trộm mà có. Theo lý thì người kế thừa giang sơn chính thống vốn là Tuyên Khang thì mới đúng. hắn làm người đoan chính, văn thao võ lược thượng thừa. Chỉ tiếc Tuyên Khang vì người tình bị hãm hại mang thương tích, lại không được người trong hoàng thất chấp nhận cho nên hàm oan mà chết, hắn cũng giận dữ mà xuất gia.

Lúc đó Tuyên Minh trên danh nghĩa chính là cháu trai của Hoàng tổ phụ hoang đường, trong lòng vô cùng cảm khái, nếu bản thân mình chính là cháu ruột của Hoàng tổ phụ, lại cùng lâm vào bể tình như thế thì có phải lịch sử đại Lương cũng được sửa lại hay không?

Cho nên hắn vẫn âm thầm nhắc nhở bản thân mình, không được sa vào chữ “tình”, vạn vạn không thể hành động theo cảm tính, bị tình cảm chi phối che mờ lý trí.

Cho nên năm đó, khi nàng ấy đến khóc lóc cầu khẩn mình, hắn tự thấy là mình tâm lạnh như băng, không hề động tình, hờ hững khoanh tay đứng nhìn. Mắt thấy nàng bị cha mẹ vội vã phủ lên hồng y, bị kiệu nhỏ khảm vàng đưa vào hoàng cung. Chỉ vì một lời khuyên giải của phụ thân hắn, thân là hậu bối của hoàng thất sao có thể cùng hoàng thượng tranh đoạt nữ nhân? Thiên lý bất dung, nhân luân bất chấp.

một bước sai, ngàn bước cũng sai…

Từ đó về sau, mỗi lần trong cung mở tiệc hắn đều nhìn thấy nàng dung nhan tiều tụy, trong lòng hắncũng đau như dao cắt.

Lúc cung biến hắn phát hiện hoàng đế muốn đem cơ thiếp hậu cung ném lại cho đám loạn quân, hắnvụng trộm rời vị trí hộ tống hoàng đế định cùng nàng cao chạy xa bay.

Nhưng cuối cùng lại chậm một bước, là nữ nhân của hoàng đế của tiền triều đại Lương, nàng nghiễn nhiên bị Hoắc Doãn chiếm lấy đưa vào hậu cung của hắn. Lần cuối cùng hắn gặp nàng chính là đã âmdương cách biệt, nàng vì Hoắc Doãn hoài long thai, lại bị Thẩm hậu ghen ghét âm thầm cho người dìm xuống hồ….một nữ tử kiều mỵ như thế đã bị bọt nước hủy hoại không còn hình dáng nguyên vẹn, da của nàng tái nhợt, chân của nàng bị cột chặt bởi một tảng đá to, đôi mắt vẫn còn mở to không thể khép lại được… tựa hồ đang oán trách….

Lúc ấy hắn như chết lặng, đưa một bao bạc lớn cho tên thái giám phụ trách thu dọn xác chết, rồi lặng lẽ đem thi thể nàng đến ngọn núi mà khi xưa cùng nàng gặp gỡ quen biết, đem nàng vùi lấp xuống mồ.

Khi cầm lấy thanh đao đặt lên tấm bia trước mộ nàng, hai tay hắn run rẩy thật lâu mới khắc lên đó mộtchữ “Hối”

Đúng vậy, hắn hối hận! Nếu không phải lúc trước chính mình đã cố chấp cùng vô tình buông tay thì nữ tử kiều diễm như nàng chắc chắn sẽ có một kết cục viên mãn, sẽ như cánh hoa khoe sắc nở rộ dưới ánh mặt trời…. chứ không phải đơn độc nằm đây, vùi mình dưới lớp đất lạnh băng…

Bàn tay hắn nắm đầy bùn đất, móng tay vì dùng sức mà bị gãy tróc, máu chảy ra đỏ tươi, hắn biết từ giờ cho đến cuối đời hắn sẽ bị dày vò trong sự hối hận, chỉ có thể giết chết Thẩm hậu mới có thể hả được mối hận này.

Từ đó trở đi, hoàng tử tiền triều đại Lương khuôn phép thủ lễ cũng đã chết trước tấm mộ bia vô danh này.Chỉ còn lại yêu đạo Diệu Nhàn một lòng một dạ muốn cho toàn gia Hoắc Doãn phải tan cửa nát nhà, hủy hoại thanh danh, đau đớn nhất thiên hạ.

Mà nay, bộ dáng tiểu nữ tử nắm lấy vạt áo của mình cũng giống như hình ảnh của nàng ngày ấy, tay nắm chặt vạt áo, mắt long lanh mở to đầy sợ hãi…

Lữ Đại Đồng không áp được lửa giận, làm như không nhìn thấy Tuyên Minh, một mực hướng tiểu nữ kia lao thẳng tới, Tuyên Minh liền nhanh chóng kéo tiểu nữ kia ra phía sau mình, còn một tay đưa ra trước, chỉ nghe như có tiếng gió thoảng qua, bàn tay như thật nhẹ nhàng nhưng linh hoạt nắm lấy cần cổ của Lữ Đại Đường đang hung hăng bắt người, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đại hán cao to liền biến thành một đống bùn nhão nằm một đống trên mặt đất.

“Ngay cả một ấu nữ chưa cập kê mà cũng không buông tha,để cho ngươi sống cũng uổng phí danh tiếng của Bạch Lộ sơn…”

Nam tử một thân trường bào màu xám nhạt, tuy rằng vừa mới giết người nhưng sắc mặt cũng không hề thay đổi đang chậm rãi thu tay về, cầm lấy khăn của thân vệ Khâu Thiên đưa qua ghét bỏ lau chùi ở chỗ ngón tay tiếp xúc với cổ của tên đại hán, sau đó đem khăn vứt lại lên mặt của người chết rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới bước đi vài bước thì lại phát hiện nữ oa vừa rồi sợ hãi nắm vạt áo phía sau lưng hắn vẫn đang tiếp tục đi theo hắn, trong mắt ngập nước, sự sợ hãi trên gương mặt cũng chưa giảm đi…

Khi đó hắn hiếm hoi động thiện tâm, bị ánh mắt hoảng hốt màu lam kia làm cho cảm động, trong lòng hắn cũng biết tuy nghiêm trị Lữ Đại Đồng nhưng ở nơi đây còn vô số người như hắn, tiểu nữ này chỉ cần một ngày còn trên núi thì chung quy cũng không tránh khỏi số phận…Cuối cùng hắn nổi lòng thương hại, cũng không biết vì sao lại đem tiểu nữ hài này thành thị nữ tùy thân của mình

Từng bước sai ngàn bước sai…

Hôm nay chỉ là làm đổ bữa tối, nghĩ đến mấy ngày trước khi lần đầu tiên đưa nàng vào doanh trướng hầu hạ, vốn bổn phận của nàng là phải hầu hạ chủ tử vào ban đêm, thế nhưng lại dựa vào đầu giường của mình mà ngủ gật, ngủ đến quên trời quên đất cho đến nửa đêm thì mơ mơ màng màng thức dậy, miệng hô lên muốn đi tiểu đêm nhưng thân mình thì lại nằm im không nhúc nhích, giống như là đangđợi người hầu đem bô tới hầu hạ…

Nghĩ đến nàng ngủ mê mà tè dầm trên giường mình, Tuyên Minh hơi bất đắc dĩ cau mày, rồi nghiến răng nghiến lợi mà bưng cái bô tới, kết quả là sau khi giải quyết xong con nhóc này lại hô lên khát nước…

Tuyên Minh lạnh mặt đem một ly nước đổ xuống trên mặt của nàng ta. Tiểu nữ bé nhỏ cuối cùng cũng bị nước hắt tỉnh, nhìn thấy gương mặt Tuyên Minh tái đi vì giận, mới giật mình nhớ ra thân phận của mình ở đây là để làm gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng kinh sợ thay mình cởi giày trải giường, sau đó…..Sau đó nửa quỳ nửa ngồi, dựa vào giường, kê mặt lên áo ngủ của hắn ngủ say như chết ở mé giường….

Những chuyện như thế này cũng không phải mới mẻ gì, hắn cố nhịn được vài lần cho nên bây giờ khả năng kiềm chế cũng cao hơn trước nhiều. Tuyên Minh cũng không thèm nhìn tiểu nữ đang sợ hãi bên kia, chỉ cao giọng hô thị vệ tên Khâu Thiên đi vào, nhanh chóng thu dọn đống hỗn độn rơi đầy đất, lại đưa tới một phần khác.

Con nhóc kia lúc này cũng nổi lên thông minh đột xuất, tự động rón rén đến bên cạnh hắn hầu hạ châm trà đổ nước, sau đó mắt mở to nhìn trừng trừng vào bát chân gà hầm sáng bóng thơm phức trong tay Tuyên Minh, không tự chủ nuốt nước miếng.

Tài nguyên ở Bạch Lộ sơn xưa nay khan hiếm, hiếm khi có được đồ ăn ngon. Tiểu nữ hài này cũng vô cùng cực lực kiềm chế bản thân mới không nhào vào giật cái bát đồ ăn kia.

Tuyên Minh đột nhiên cảm thấy hình như không phải mình tìm được một nha hoàn mà chính là một con chó nhỏ tham ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.