Bình Minh Màu Đỏ

Chương 50: 50: Mùa Hè Đã Kết Thúc




Qua năm đầu tiên này, từng ngày trôi qua nhanh như xé lịch.

Diệp Phi đi thi IELTS, sau vài ngày kiểm tra kết quả vượt qua yêu cầu của trường Đại học Trung văn Hồng Kông, sau đó nhận được thư mời nhập học không điều kiện, tiếp đó bắt đầu một loạt thủ tục.

Lê Tiện Nam biết được, nhưng anh đều giao cho Kha Kỳ đưa cô đến những nơi này.

Diệp Phi chỉ nghĩ Lê Tiện Nam không thích đưa cô đến chỗ như vậy, nên cũng im lặng chẳng đề cập gì với anh.

Trong nửa cuối năm, Diệp Phi không thể đến 21 carat nhiều lắm, cái app này phát triển nhanh chóng.

Triệu Tây Mi đã biết Diệp Phi sắp đi học, nên đã lên kế hoạch tuyển dụng trước, nhận thêm được một vài nhân viên mới.

Tiết Như Ý thường xuyên đến thăm Diệp Đồng, mang theo cho Diệp Đồng một vài bộ Lego và ghép hình, tựa như để giết thời gian.

Quan hệ của cô ấy và Triệu Tây Chính như gần như xa.

Cũng không phải Diệp Phi chưa từng nói, có một lần nhìn thấy Tiết Như Ý buồn bã cả ngày chẳng nói một lời nào, trầm mặc ngồi trong phòng Diệp Đồng chơi xếp hình, Diệp Phi biết, thời gian đó Triệu Tây Chính đúng là không ổn lắm, người khác đều nói nhà họ Triệu đang để anh ta tiếp xúc với vị hôn thê đã được chọn.

Dường như Triệu Tây Chính đã coi Tiết Như Ý là một người “Bạn thân”, ngẫu nhiên đi ngang công viên khoa học kỹ thuật, sẽ đến ăn một bữa cơm với cô ấy, chỉ vậy mà Tiết Như Ý có thể vui vẻ được một thời gian.

Không thể thuyết phục được Tiết Như Ý, thân là bạn bè Diệp Phi cũng bó tay.

Cuối xuân đầu hạ năm 2015, cây hải đường trong sân đã sớm nở hoa, Triệu Tây Chính đến tìm Lê Tiện Nam, nghe nói gần đây ba Triệu Tây Chính đã giao cho anh ta một hạng mục đầu tư.

Triệu Tây Chính chỉ là một cái bình hoa, đầu tư chơi chơi thì còn ổn, nhưng nếu thật sự nghiêm túc đầu tư thì dốt đặc cán mai, hơn nữa một thời gian trước đầu óc Triệu Tây Chính nóng lên, đầu tư vào một công ty giải trí —— Nói là công ty giải trí, chứ thật ra chỉ là mời một đám streamer, kết quả năm ấy chính sách siết chặt, anh ta lỗ sạch vốn, còn bị nhà họ Triệu cảnh cáo.

Lần này, khôn hơn nên trực tiếp đến tìm Lê Tiện Nam.

Ngày đó trời trong nắng ấm, Diệp Phi cũng không bận, dường như hai người đều biết rõ sự chia tay sắp đến, ai cũng ngậm miệng không nhắc đến.

Lê Tiện Nam cũng đẩy một vài cuộc họp đi, chỉ ở nhà với cô cũng chẳng cảm thấy chán.

Ngày đó Diệp Phi ngồi dưới gốc cây hải dường cho cá ăn, rảnh rỗi đến mức ngồi đếm trong hồ có bao nhiêu con cá, Lê Tiện Nam cũng không nhớ được, nên cứ vậy ngồi cạnh đếm cùng cô.

Diệp Phi cầm một cốc kem dâu tây ăn —— Để tiện cho việc ăn, Diệp Phi đã mua cả một cái thùng to, coi như tự mở cửa hàng Haagen – Dazs ở nhà, mỗi lần lấy một chén nhỏ, sảng khoái ăn.

Thường thường Diệp Phi ăn không hết, cuối cùng lại đưa cho Lê Tiện Nam.

Khi Triệu Tây Chính đến đây, đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tây Giao thật sự quá trống vắng, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục hộ dân cư, cái sân này của Lê Tiện Nam nằm ở chỗ sâu nhất của Tây Giao, rời xa hết tất cả ồn ào náo nhiệt, năm ấy khi Lê Tiện Nam chuyển đến đây ở, mấy người Triệu Tây Chính còn hỏi, một mình anh ở đây không cảm thấy yên lặng đến phát sợ sao, hay nhét thêm hai người nữa vào đây cho anh nhé?

Lê Tiện Nam mặc kệ anh ta, nói đừng làm bẩn nhà tôi.

Lúc đó Triệu Tây Chính còn cảm thấy Lê Tiện Nam ít nhiều gì có phải có một chút trong sạch về tinh thần hay là Ase.xual? Nhưng thật sự ngay cả khi nghĩ như vậy, tình cảm thuần khiết Lê Tiện Nam cũng cũng không có.

(*) Ase.xual: Những người không cảm thấy hứng thú tình d.ục với bất kỳ một giới tính nào.

Anh thật sự quá lạnh lùng, thật ra Triệu Tây Chính cũng rất kiêng kị Lê Tiện Nam, cứ cảm thấy anh chỉ giả vờ bình tĩnh thâm sâu ngoài mặt, nhưng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Lê Tiện Nam thoát ra khỏi quỹ đạo.

Anh chính là ngọn đèn cô độc mọi người thường chiêm ngưỡng trong tháp cổ chùa miếu, được mọi người tán tụng, bạn hỏi anh đang đợi gì, anh chẳng đáp lại, không đợi gió chẳng đợi mưa, chỉ đợi một người đến.

Anh là ngọn núi tuyết vừa lạnh vừa nguy hiểm, không ai có thể vượt qua, nhưng lại có một người tìm thấy lối vào, tạo ra một vườn hoa trong núi tuyết, bình thường không có gì lạ không sao, mẫu đơn mới đầu cũng không đẹp như vậy, cắt xuống nửa nhánh rễ cây khô héo, tuyết tan chảy, mật hoa thuần khiết làm cho cô nở rộ.

Vào mùa hè, cây hải hường nở rất nhiều hoa, gió thổi qua, mấy cánh hoa khẽ bay xuống rơi xuống trên mặt nước.

Mùi thơm của hoa ngọt ngào ngập tràn trong sân, mùa xuân hòa hợp, tình yêu như một cơn gió, mà trong đó chỉ có hai người họ.

Lần đầu tiên Triệu Tây Chính có loại hâm mộ phát ra từ tận đáy lòng, hình như anh ta chỉ là một người đi đường đi lạc vào.

Triệu Tây Chính chào hỏi trước, Lê Tiện Nam thấy anh ta, gọi anh ta đi lên thư phòng trên lầu lấy hồ sơ dự thầu, Triệu Tây Chính thấy Diệp Phi thì cất tiếng chào, vẫn gọi cô là “Phỉ Phỉ”.

Diệp Phi cũng cười, không thèm sửa lại.

Dùng giọng Yến Kinh, phát âm ba chữ Phi Phi quá đứng đắn, chỉ có Lê Tiện Nam chịu gọi cô là “Phi Phi”, nhóm người Triệu Tây Chính đều dùng cái giọng Bắc Kinh phóng khoáng gọi “Phỉ Phỉ”, dường như càng thuận miệng hơn một chút.

Rõ ràng chỉ là một cái tên, cũng chỉ có Lê Tiện Nam đối xử nghiêm túc và thành tâm với cô nhất.

Triệu Tây Chính đi theo Lê Tiện Nam đi đến thư phòng.

Trong nhà bày biện những thứ mà chỉ cần nhìn đã biết là đồ của con gái, khiến cho Triệu Tây Chính hơi sững sờ.

Đặc biệt là trong thư phòng lại càng hơn ——

Trên bàn sách vẫn có một vài quyển sách IELTS, gì mà hướng dẫn luyện thi, một đống đề thi IELTS thật.

“Lần trước Diệp Phi thi IELTS, tôi chưa dọn dẹp lại, để tôi tìm đã.” Lê Tiện Nam cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng vẫn nhẫn nại tìm hồ sơ dự thầu, khi Diệp Phi làm đề thi anh cũng không quấy rầy, một đống đề như vậy, cứ như đang chạy nước rút ôn thi đại học vậy.

“Anh đang hầu hạ học sinh đấy hả?” Triệu Tây Chính nhìn cảnh tượng này, vừa cảm thấy kỳ quái vừa cảm thấy không ổn tí nào —— Giống y hệt những gì Triệu Tây Mi nói, hình như Lê Tiện Nam đã chệch đường ray, dung túng Diệp Phi đến mức chẳng còn điểm mấu chốt.

“Do cô ấy phải thi mà.”

Lê Tiện Nam lật tung trên bàn lên tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy hồ sơ dự thầu dưới một quyển ôn luyện IELTS của Diệp Phi, anh cầm lấy rồi lật xem, xác nhận xong rồi đưa qua.

Triệu Tây Chính nhận lấy, bất ngờ nhìn thấy một vết cào nhạt ở trên cánh tay Lê Tiện Nam, trông như bị mèo cào, lại nhớ đến đủ loại tin đồn gần đây, Triệu Tây Chính thu lại biểu cảm, nửa thật nửa giả hỏi, “Anh Nam, anh nghiêm túc à?”

Lê Tiện Nam nhàn nhạt ừ một câu, “Nếu không thì sao?”

“Em nghĩ rằng, anh không có ý định đi tới cuối cùng với cô ấy” Triệu Tây Chính dùng giọng điệu đùa giỡn nói, cũng sợ chọc giận anh, anh ta nói, “Gần đây ba em toàn để em đi gặp mặt tiểu thư của tập đoàn gì đó, anh thấy em…..”

“Triệu Tây Chính, tôi không phải là cậu.” Lê Tiện Nam ngắt lời anh ta, “Có những kết cục không phải là kết quả, mà là lựa chọn.

Không phải ai cũng có thể, chỉ có một mình Diệp Phi.”

“Anh Nam, em nghe nói anh……”

“Cậu nói nhiều với tôi như vậy, không bằng đọc tài liệu này xem có vấn đề gì hay không,” Lê Tiện Nam chuyển đề tài, “Chuyện của tôi không cần cậu nhọc lòng, lựa chọn của người trưởng thành chỉ suy xét đến cái giá và hậu quả, lo trước lo sau không phải phong cách của tôi.”

“……”

“Tuy rằng trong giới này có rất nhiều lợi và hại cần cân nhắc, nhưng không phải là cô ấy thì không thể, tôi không chỉ đưa cô ấy vào kế hoạch tương lai, tôi còn lấy cô ấy làm trung tâm để sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa, tuy khó nhưng không phải không có cách, cậu đọc tài liệu xem có vấn đề không, nếu có vấn đề gì tôi sẽ gọi cho Kha Kỳ.”

Lê Tiện Nam không giống nhóm người bọn họ.

Anh trầm ổn đáng tin cậy, bọn họ chỉ gây chuyện, trước kia Lê Tiện Nam luôn thu dọn mớ lộn xộn kia cho bọn họ, anh vô cảm, không có sự khách sáo giả tạo, Lê Tiện Nam chỉ hành động.

Ví dụ như Triệu Tây Chính vừa mới cầm bằng lái xe thì đã gây ra tai nạn giao thông, không dám nói với gia đình, nên gọi điện thoại cho Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chỉ hỏi tình huống, chưa đến nửa tiếng, đã đưa luật sư và nhân viên của công ty bảo hiểm đến, hơn mười phút ngắn ngủi đã giải quyết xong, điều đó khiến cho Triệu Tây Chính cảm thấy Lê Tiện Nam thật sự không giống đám người ruồi bọ bay tứ tung khi xảy ra chuyện.

Triệu Tây Chính không nói gì nữa, đọc tài liệu dự thầu, cuối cùng phát hiện có chỗ thiếu số liệu muốn xác nhận, Lê Tiện Nam đi đến cửa sổ gọi điện thoại cho Kha Kỳ xác nhận lại.

Triệu Tây Chính thừa dịp này đi xuống dưới lầu chờ, lại gặp Diệp Phi quay lại lấy kem.

Cô ở nhà nên chỉ mặc bộ đồ ngủ màu trắng gạo, quần đùi và áo lửng, có một vài hoa văn lá sen nữ tính, trông vừa nhu mì vừa ngoan ngoãn, cô khom lưng kéo ngăn tủ lạnh ra, mái tóc dài xõa xuống.

Khi trước Triệu Tây Chính đã từng đến nơi này, trong tủ lạnh hàng năm chỉ có đá, ngay cả uống ly nước ấm cũng khó.

Giờ đây trên bàn có để một ấm trà, đồ ngâm bên trong vừa nhìn đã biết là Diệp Phi ngâm trà hoa quả, ly pha lê có làn hơi nóng mờ nhàn nhạt.

Chỗ đựng đá ban đầu, hiện tại có rất nhiều thùng kem lớn.

Diệp Phi thấy anh ta đi xuống dưới, khách khí cười hỏi anh ta có muốn nếm thử không.

“Chị dâu đừng quan tâm đến tôi, tôi ăn kem của chị thì ngày mai anh Nam sẽ khiến cho tôi thiên lương vương phá (*) đấy.” Triệu Tây Chính cười cười, xách theo túi tài liệu ngồi ở quầy bar.

(*) Thiên lương vương phá: Xuất hiện từ trend “Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi.”

Diệp Phi có ý định nói đôi lời với anh ta, cầm chén sứ nhỏ suy nghĩ, “Triệu Tây Chính, anh đừng nghĩ tôi nhiều chuyện, đúng là tôi không có tư cách nói chuyện của anh và Như Ý….

Nếu anh đã xác định, thì anh nói rõ ràng với cô ấy đi, đừng nửa buông nửa nắm như vậy.”

“Ừm,” Ý cười của Triệu Tây Chính nhạt bớt, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lê Tiện Nam, ngực anh ta cũng có chút cảm xúc khác lạ, “Tôi có lỗi với cô ấy nhiều, để cô ấy chờ gần nửa năm.”

“……” Diệp Phi nghĩ trong lòng, anh còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa à.

Nhưng lời này cũng không nói ra miệng.

“Tôi cũng rất thích cô gái kia, nhưng không có kết quả gì, những người như chúng tôi… Đâu thể muốn ở bên ai đó thì thật sự sẽ được như ý, chơi đùa thì được, chứ dẫn về nhà thì không được.” Triệu Tây Chính xách theo tài liệu, lòng bàn tay cọ vào tấm bìa thô ráp, “Chị dâu, thêm một thời gian nữa, còn phải phiền chị khuyên nhủ cô ấy, tôi không có bản lĩnh nói rõ với cô ấy được.”

Có vẻ như sẽ được xử lý một cách lạnh lùng.

“Anh……”

“Tôi biết chị muốn hỏi cái gì, sao lại không thử một lần?” Triệu Tây Chính ngồi ở trên ghế cao, nhìn cửa sổ kính sát đất, một góc trong phòng khách chính là cánh đồng hoa hướng dương, thoạt nhìn đã biết là một công trình lớn.

Một thời gian trước đó, thư ký La không liên hệ được với Lê Tiện Nam, nên liên lạc với Triệu Tây Chính, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi cứng nhắc xách cặp công văn, cân nhắc hỏi Lê Tiện Nam gần đây đang bận chuyện gì?

Lúc ấy Triệu Tây Chính đang ở trên bàn poker, biết thư ký La ở trước mặt là người của ba Lê Tiện Nam, vì bày tỏ sự tôn kính, anh ta còn cố ý dập điếu thuốc rồi rời khỏi bàn poker, hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?

Thư ký La nói, gần đây Lê Tiện Nam có sử dụng máy bay tư nhân, cứ nghĩ là ra nước ngoài đi chơi với anh ta, còn hỏi Lê Tiện Nam tại sao đầu tư vào trung tâm thương mại, sao lại chạy đến đầu tư công viên khoa học kỹ thuật rồi?

Gần đây ngay cả điện thoại Lê Tiện Nam cũng không nghe, không liên hệ được với người, Kha Kỳ hàm hàm hồ hồ giả bộ ngớ ngẩn trả lời qua loa.

Triệu Tây Chính cũng gạt đi, nhưng khi lén đến tìm, phát hiện hoa cẩm tú cầu nở khắp sân, rậm rạp chằng chịt, những bông hoa kiều quý này, vào mùa đông hai ba ngày là đã héo úa, cứ cách hai ba ngày Lê Tiện Nam lại gọi người đến đổi một đợt.

Còn về trung tâm thương mại bên cạnh công viên khoa học kỹ thuật kia, vị trí cũng không tốt, cô cô quạnh quạnh, có một nhà hàng ở trên tầng cao nhất, Triệu Tây Chính cảm thấy lời giải đáp ở đó, vừa đến, quả nhiên, nhìn thấy một bức tường cắm kín hoa cẩm tú cầu, biết ngay là ai làm, làm vì ai.

Lê Tiện Nam đúng là sắp phát điên rồi.

“Diệp Phi, những người giống như chúng tôi, từ nhỏ đã quần gấm gạo ngọc, tuy rằng phản nghịch thì phản nghịch, nhưng cũng không thể từ bỏ cuộc sống như vậy, bảo tôi làm một người bình thường, tôi không có dũng khí lớn như vậy, nói trắng ra là, cân nhắc thiệt và hại, chúng tôi chỉ vì bản thân, không xa hoa đến mức vì một người phụ nữ mà làm loạn với gia đình.” Triệu Tây Chính khó lắm mới dùng giọng điệu đứng đắn như thế này nói chuyện với cô.

Diệp Phi trầm mặc nghe, trong mắt như có chút u ám.

Lời này nghe có vẻ như đang ẩn dụ gì đó.

Diệp Phi chắc chắn không muốn một kết cục thoát khỏi sự khống chế và sụp đổ.

Lê Tiện Nam và ba chữ người bình thường, không có một chút dính dáng nào.

“Nhưng anh Nam không giống chúng tôi, chị đừng lo lắng cái này, anh ấy không có miệng lưỡi trơn tru như tôi, anh ấy nghiêm túc với chị, người khác không đáng tin, nhưng anh Nam đáng tin.” Triệu Tây Chính như đang dỗ cô vui vẻ, đổi qua cái giọng không đứng đắn, “Chị dâu, chị đừng lo lắng, với dung mạo và khí chất của chị, vừa nhìn đã biết sẽ làm chính cung nương nương.”

Diệp Phi không cười nổi, mũi cô đau xót, hỏi anh ta, “Lê Tiện Nam, cũng không đến mức bị gia đình anh ấy……”

Triệu Tây Chín cười nói, “Tôi cũng muốn gặm dưa lắm, bản lĩnh anh Nam lớn hơn tôi nhiều, nói không chừng gia đình anh ấy là vì anh ấy nên mới náo loạn thì sao, chị dâu, tôi không có văn hóa như chị, phụ tấm chân tình của người khác sẽ nuốt nghìn cây kim, bọn tôi đã bị kim đâm thủng từ sớm, nhưng anh Nam sạch sẽ, tấm chân tình của anh ấy đều ở chỗ chị.

Không phải anh ấy đưa chị vào kế hoạch tương lai, mà chị mới là kế hoạch của anh ấy, anh ấy có thể đầu tư một trung tâm thương mại ở công viên khoa học kỹ thuật chỉ để chị có thể ăn cơm ngon miệng, làm hoa cẩm tú cầu nở cả năm chỉ để làm cho chị vui, nguyện làm người bình thường cũng không thể bỏ lỡ chị.”

Mùa hè kết thúc, những bông hoa của cây hải đường rơi đầy sân.

Vài ngày trước Diệp Phi đã sắp xếp hành lý, chỉ là Lê Tiện Nam không hỏi cô, cũng không dặn dò cô, anh vẫn như cũ, thỉnh thoảng xử lý một vài công việc rồi ăn cơm cùng cô.

Hoa cẩm tú cầu trong sân đã thật sự nở, dày đặc khắp sân.

Sáng sớm yên tĩnh, Diệp Phi cảm giác thời gian đã nghỉ chân tại giây phút này.

Như một buổi sáng bình thường.

Diệp Phi lặng lẽ đi thay quần áo, hộ chiếu và vé máy bay đều ở trong túi.

Tâm tư cô khẽ nổi lên, lấy một chiếc khăn quàng cổ đã gập sẵn của anh, đặt vào trong vali.

Rồi sau đó cô vòng vèo về phòng ngủ.

Lê Tiện Nam hình như còn chưa tỉnh, một chút nắng ban mai chiếu lên mặt anh, đường nét thâm trầm sắc lạnh nhưng giờ lại bình thản hơi mệt mỏi, khiến lòng ngực cô mềm xuống.

Cô lặng lẽ lấy ra, nâng tay anh lên, nhẹ nhàng đeo vào trên tay trái anh.

Sự lãng mạn của Lê Tiện Nam nằm ở mọi chi tiết, may mà cô đã phát hiện ra, chiếc nhẫn kim cương đỏ này là nhẫn cưới, kiểu nam rất đơn giản, nhẫn nữ là kim cương đỏ, nhẫn nam chỉ là nhẫn trơn.

Cô đeo lên trên tay trái anh, một đôi tay trời sinh sống trong nhung lụa, khớp xương ngón tay thon dài xinh đẹp, mạch máu xanh lá ẩn hiện càng tăng thêm vẻ gợi cảm, cái nhẫn màu bạc này đeo trên tay anh, như trở thành phông nền.

“Lê Tiện Nam, em mua cho anh, em cũng đeo lên cho anh, anh đừng quên, đến lúc đó tới đón em.” Cô tiến lại gần, mái tóc dài xõa xuống, khẽ chạm chóp mũi anh, Diệp Phi hôn lên khuôn mặt anh, “Em tin tưởng anh.”

Ngày 26 tháng 8 năm 2015, Yến Kinh nắng đẹp.

Bầu trời bên ngoài sân bay quốc tế xanh thẳm, Diệp Phi kéo vali đi làm thủ tục, qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi vào ghế bên cửa sổ chờ lên máy bay.

Lê Tiện Nam cũng không nhắn tin cho cô.

Diệp Phi tắt máy, lên máy bay.

Từ Yến Kinh đến sân bay quốc tế Hồng Kông, là buổi chiều hoàng hôn.

Phía chân trời phủ lớp nắng chiều màu cam, lúc Diệp Phi mở điện thoại, chỉ có một thông báo thời tiết của Hồng Kông.

Cô đến băng chuyền hành lý để chờ hành lý, lại thấy một chiếc xe đưa đón chạy từ xa đến đây, như đang tìm kiếm gì đấy.

Diệp Phi đợi một lúc lâu mà không thấy hành lý, nên đi hỏi nhân viên công tác, nhân viên công tác nói tiếng Pidgin Hồng Kông (*) trúc trắc, sau khi hỏi tên cô, biểu cảm trở nên tôn kính, nói “Cô Diệp, hành lý của cô ở bên kia, cô đi cùng tôi.”

(*) Pidgin Hồng Kông (kết hợp giữa tiếng Quan Thoại chuẩn và tiếng Quảng Đông).

Diệp Phi theo phía sau, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.

Đến chỗ trống bên kia, Diệp Phi nhìn thấy hành lý của mình, nhân viên công tác bảo cô chờ một lát, Diệp Phi hỏi, “Hành lý của tôi bị làm sao à?”

“Cô Diệp ——”

Xa xa có một chiếc xe đưa đón đi đến, rồi có một người vội vàng chạy từ trên xe xuống.

Trong lòng ngực người đó có một bó hoa cẩm tú cầu xinh đẹp, phía trên gắn một tấm card ——

Waiting for you..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.