Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 76




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cũng sau lần đó, dường như mối quan hệ giữa hai người họ có tiến triển, ít ra Triệu Tây Chính đã bắt đầu mời cô ấy ăn cơm thường xuyên, thỉnh thoảng còn đưa cô ấy ra ngoài chơi —— cũng không phải là nơi mà sinh viên ngoan hiền sẽ đến, bàn bài, sòng bạc Macau, tiệc ở Tam Á.

Thật ra cô ấy không muốn đi, nhưng vừa bước vào kỳ nghỉ đông, cô ấy cũng không muốn ở lì trong khách sạn, cho nên lúc anh ta nhắn tin hỏi cô ấy, cô ấy do dự, nói được rồi, vậy tôi đến Macau một chuyến.

Khi đó, trên Internet có một chủ đề bàn luận, nói tra nam thì có gì tốt, tra nam biết nói lời ngon ngọt dỗ dành người ta, nhưng ngoài làm tra nam thì cũng không còn gì cả.

Nói đến tra nam, Triệu Tây Chính còn vượt mức “tra nam” mà mọi người bàn luận trên Internet, có dáng vẻ tra nam, tính tình không đứng đắn, nói chuyện với anh ta rất thoải mái, không bao giờ sợ không có đề tài nói chuyện.

Cô ấy gọi là —— “Tra nam tự có sức hút của tra nam”.

Cho nên nhất định phải đổi tên trên điện thoại thành: Tra nam.

Năm 2014, WeChat chưa phổ biến, chủ yếu vẫn liên lạc qua điện thoại và tin nhắn.

Đêm đó, Triệu Tây Chính mời cô ấy ăn khuya, Tiết Như Ý nghĩ: Có khi nào người này là tra nam thật không.

Nhưng ở bên nhau mấy ngày, khả năng này cực kỳ thấp.

Triệu Tây Chính thích ăn chơi, ngày nào cũng tụ tập uống rượu, nhưng nhìn lại thật kỹ, lần nào cũng chỉ có vài gương mặt thân quen xuất hiện, tên Tề Minh Viễn và Diêm Trạc, còn có mấy người phụ nữ, nhưng chủ yếu là do hai người kia gọi đến.

Dường như Triệu Tây Chính cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “ăn chơi”, giống như giết thời gian.

Mười hai giờ rưỡi đêm, trong căn phòng riêng của một nhà hàng tư nhân ẩn mình trong hẻm nhỏ.

Phòng riêng được bày trí nghiêm chỉnh như phòng tiếp khách, thảm trải sàn đỏ thắm, ghế bằng gỗ lim, gối dựa thêu chỉ vàng, mấy người đàn ông nhàn nhã đánh bài.

Bên cạnh còn có mấy cô gái, Yến Kinh lạnh như vậy, họ vẫn mặc váy bó chỉ phủ qua mông, phối cùng giày da cao cổ, họ cũng ngồi trên sofa trò chuyện, Tiết Như Ý nghe lời họ nói cũng bật cười một chút, giống như bắt chước giọng điệu phô trương của con gái Los Angeles, hơi dài giọng, chủ đề trò chuyện là dưỡng da.

Trong cả căn phòng, chỉ có Tiết Như Ý là nghiêm túc cúi đầu ăn cơm, phục vụ bưng lên từng món, trong chén nhỏ có trứng rutin hấp cùng nước súp gà, rắc lên một lớp nấm cục đen.

Mỗi lần phục vụ bưng món ăn lên là lại giới thiệu —— cô ấy là người duy nhất lắng nghe.

Triệu Tây Chính không muốn ăn lắm, mỗi lần chỉ ăn vài miếng, trong lúc người ta xào bài, anh ta ngẩng đầu gọi cô ấy, chỉ là thuận miệng gọi, cô ấy không chơi, cũng không làm ầm ĩ, đến đây cũng thật sự nghiêm túc ăn cơm.

Không biết tại sao anh ta lại gọi cô ấy, có lẽ là sau khi cuộc vui kết thúc, họ cùng nhau về khách sạn vào lúc nửa đêm, ở cùng một tầng, chỉ là anh ta ở phòng suite, cô ấy ở phòng có cảnh đẹp, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, cô ấy chúc anh ta ngủ ngon.

—— Dù sao anh ta cũng cảm thấy đoạn đường trở về không cô đơn đến vậy.

Tề Minh Viễn thấy ánh nhìn của Triệu Tây Chính, đang liếc mắt ra hiệu với cô gái bên cạnh.

Tiết Như Ý đang nghiêm túc ăn trứng hấp súp gà trong chén nhỏ, mùi nước hoa hương lài bay đến, ngẩng đầu một cái, một cô gái đang mỉm cười với cô ấy, hỏi cô ấy có biết đánh bài không.

Tiết Như Ý lắc đầu: “Có lẽ chỉ biết chơi kéo tàu (*).”

(*) Một kiểu đánh bài của người Trung Quốc.

“Hay là tôi dạy cô?”

Lúc trong phòng không có ai nói chuyện, cô ấy nhỏ giọng cũng có người nghe thấy.

Triệu Tây Chính dựa lưng vào ghế, gác tay lên lưng ghế, nhìn cô ấy.

Tiết Như Ý rất thẳng thắn, nói đánh bài không vui, thức ăn còn chưa lên tới, cô ấy nhìn thực đơn, có một món bánh ngọt mà cô ấy muốn nếm thử.

Cũng không có ý định đi qua.

Tề Minh Viễn chia bài, Triệu Tây Chính tiện tay rút một lá, đưa cho người khác, sau đó đứng dậy bước sang bên kia.

“Có thực đơn à?” Tối nay Triệu Tây Chính cũng chưa ăn gì.

“Phải, trên bàn.”

Tiết Như Ý đặt đũa xuống, thực đơn mang kiểu dáng một tấm thiệp, mô phỏng chữ hành của Tống Huy Tông, nét chữ phóng khoáng, tự nhiên.

Triệu Tây Chính nhìn thấy thì đau đầu, chọn chọn lựa lựa, không cách nào nhìn ra chữ.

Tiết Như Ý đọc cho anh ta: “Cá sốt cà chua, trứng rutin hấp nước súp gà và nấm cục đen…”

Căn phòng tràn ngập khói mù lượn lờ, ngưởi phía sau tiếp tục đánh bài, Diêm Trạc nói đùa, nhóm người bật cười.

Tiết Như Ý cầm thực đơn trong tay, lại nói: “Nét chữ này thật đẹp, rất giống sấu kim thể nổi tiếng của Tống Huy Tông, phiên nhược kinh hồng, thiên cốt tù nhiên (*), trước đây người ta nói, Bắc Tống không thể không có Tống Huy Tông, nghệ thật Trung Hoa cổ đại không thể không có Triệu Cát (**).

(*) “Phiên nhược kinh hồng” được trích trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, dịch nghĩa là “Nhẹ nhàng như chim hạc bay”. “Thiên cốt tù nhiên” là lời người xưa ca ngợi nét chữ của Tống Huy Tông, đại khái là đường nét mạnh mẽ, dứt khoát.

(**) Tên thật của Tống Huy Tông là Triệu Cát, ông được hậu thế biết đến như một vị Hoàng đế chuyên về văn hóa nghệ thuật rất nổi tiếng, một tài tử phong lưu và một nhà thơ, nhà thư pháp, họa sĩ và nhạc công xuất sắc.

Cũng đúng lúc này, phục vụ bưng tô canh xương ra, nghe thấy lời của Tiết Như Ý.

“Mắt nhìn của cô thật tốt, tên món ăn là do bếp trưởng của chúng tôi viết, ông ấy cũng là thành viên của Hiệp hội thư pháp.”

“Em còn biết viết thư pháp à?” Triệu Tây Chính cầm muỗng nếm thử.

“Phải, hồi tôi học lớp mười, mẹ tôi cho tôi đi học thư pháp.” Tiết Như Ý trả lời, “Nhưng lúc đó tôi chỉ muốn học quốc họa, cho nên chỉ học thư pháp có nửa năm.”

Triệu Tây Chính nghiêng đầu nhìn cô ấy, Tiết Như Ý là một cô gái rất hờ hững, còn trẻ tuổi, mang đến cảm giác rất yên bình.

Rõ ràng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, là một tờ giấy trắng, không có bao nhiêu toan tính, nhưng dáng vẻ hờ hững, cảm giác yên bình này, đều là độc nhất vô nhị.

Giống như nơi này, nếu tất cả mọi người đều là cánh buồm nhấp nhô, cô ấy chính là chiếc bè tre chậm rãi trôi trên làn nước Giang Nam.

—— Anh ta nghĩ, lúc đó không kiềm lòng được mà gọi cô ấy, nhất định là vì cảm giác yên bình vô danh này.

Triệu Tây Chính uống mấy ly rượu trái cây, hơn hai giờ sáng mới tàn cuộc, Tiết Như Ý buồn ngủ, nói muốn về ngủ, vậy là Triệu Tây Chính cầm lấy áo khoác, đứng dậy.

Tề Minh Viễn hút một điếu thuốc, nói: “Gọi người lái thay cho cậu, hay đợi lát nữa Cục Cảnh sát giao thông đến đón cậu?”

Giờ này ban đêm không có ai kiểm tra, Triệu Tây Chính không sợ ai, rất to gan, trước đây chưa từng quan tâm đến những chuyện này.

“Biết lái xe không?” Triệu Tây Chính quay đầu nhìn Tiết Như Ý.

“Đợt nghỉ hè hồi năm nhất, tôi đã lấy bằng, nhưng anh cũng đừng trông cậy vào tôi…”

“Biết là được rồi.” Triệu Tây Chính nhàn nhã cười một tiếng, lấy chìa khóa xe từ trong túi, quay đầu nói với Tề Minh Viễn, “Đừng lo cho tôi.”

Anh ta nói xong, hai người họ cùng nhau ra ngoài, Triệu Tây Chính ném chìa khóa xe sang, Tiết Như Ý suýt bắt hụt.

Lúc vào thang máy, cô ấy thận trọng nói: “Tôi thật sự không biết lái xe… Từ lúc lấy bằng lái, tôi chưa đụng vào chiếc xe nào.”

“Thật phấn khích, cô Tiết.” Triệu Tây Chính tựa vào vách thang máy, mỉm cười, “Tôi giao mạng mình cho em.”

“…”

Ánh mắt kia nhiễm men say, mập mờ, mê hoặc, giọng điệu hờ hững, nói ra một câu như vậy, làm cho trái tim người ta rung động lạ lùng.

Triệu Tây Chính rất thích lái Ferrari, thật ra đó không phải là chiếc tốt nhất, anh ta có rất nhiều xe, nhưng hình như chiếc xe này rất đặc biệt với anh ta.

Triệu Tây Chính rất dễ nói chuyện, tựa như xoa dịu sự căng thẳng của cô ấy, anh ta nói: “Mặc dù không phải loại tốt nhất, nhưng là chiếc xe duy nhất mà tôi tự mua được.”

“Ý anh là sao?” Tiết Như Ý khởi động xe, chậm rãi lùi ra khỏi gara.

“Tôi không có bản lĩnh, lúc đi học cũng không học hành chăm chỉ, tốt nghiệp rồi thì làm cái gì lỗ cái đấy, tôi đầu tư cùng một người mà tôi rất ngưỡng mộ, lấy một ít lợi nhuận, không mua nhà, mà mua chiếc xe này.” Triệu Tây Chính thay đổi tư thế, thoải mái ngả người trên ghế phụ, không khỏi xúc động, “Trong giới này, có người làm gì cũng thành công, có người chỉ nằm đó ăn hại.”

Lời này là nói đến anh ta và Lê Tiện Nam, nếu phải so sánh, anh ta thật sự là người đang nằm ngửa trong giới này.

“Vậy là anh không được làm điều mình muốn à?”

“Nói thì dễ.”

“Anh muốn làm gì?”

“Để tôi nghĩ xem.” Triệu Tây Chính nhắm mắt, “Phi công —— thật ra tôi đã vượt qua kỳ thi, cuối cùng ba tôi lại phá hỏng.”

“Tôi còn tưởng là do hình xăm trên chân anh.” Tiết Như Ý chậm rãi lái xe, “Không phải phi công không được có hình xăm à?”

“Ừ, có hạn chế, là hình xăm của tôi.” Triệu Tây Chính nhắm mắt, cay đắng nói, “Ngày đó ba tôi phá hỏng chuyện của tôi, tôi đã đi xăm, nếu chủ tiệm xăm không ngăn tôi lại, có lẽ tôi đã xăm toàn thân rồi.”

Tiết Như Ý không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng không nói.

“Phá hỏng thì cũng phá hỏng rồi, cho nên tôi dứt bỏ hoàn toàn, không nghĩ ngợi về chuyện đó nữa, hình xăm của tôi lớn như vậy, sẽ không thể làm phi công nữa.”

Triệu Tây Chính im lặng mấy giây, bình thản nói.

Tiết Như Ý lái xe rất chậm, không ngang tàng như anh ta, cô ấy đóng mui xe, trong không gian khép kín, dường như hết thảy đều chậm lại.

Triệu Tây Chính thích thế gian ồn ào, nhốn nháo, bởi vì đủ loại âm thanh và hình ảnh tràn ngập trong tâm trí của anh ta sẽ phân tán sự chú ý của anh ta, anh ta sẽ chìm đắm trong vạn vật rực rỡ.

Anh ta không thích yên tĩnh.

Đây là lần duy nhất anh ta yên tĩnh, không gian khép kín.

Trong xe tối tăm, Tiết Như Ý cầm vô lăng bằng hai tay, góc mặt trầm lặng, cô ấy phản ứng chậm, mấy giây sau mới nhìn sang, ánh mắt ngây thơ, mờ mịt.

“Sao thế?” Triệu Tây Chính tưởng lời vừa rồi của mình làm người ta lúng túng.

“…Trên xe anh không có hệ thống định vị, tôi không biết đường, đến giao lộ phía trước thì đi thẳng hay rẽ trái?” Tiết Như Ý thật thà trả lời.

Triệu Tây Chính vui vẻ, vươn tay về phía cô ấy: “Điện thoại của tôi hết pin rồi, đưa tôi điện thoại của em đi.”

Tiết Như Ý buông một tay, lấy điện thoại ra, đưa sang.

Triệu Tây Chính thật sự không cố ý nhìn, ngón tay của anh ta vô tình chạm vào biểu tượng tin nhắn trên góc dưới bên phải, cô ấy không có nhiều tin nhắn, đa số là từ 10086 (*), tin nhắn của anh ta ở trên đầu, được đặt tên là “Tra nam”.

(*) Số tổng đài điện thoại.

Triệu Tây Chính cười khẽ, tìm Baidu Maps, nhập địa chỉ, sau đó nghiêng người đặt điện thoại vào chỗ thường đặt GPS.

“…Bên tô giới à? Hôm nay anh không quay lại khách sạn sao?” Tiết Như Ý nói, “Trễ như vậy rồi, có lẽ cũng không còn tàu điện ngầm, lát nữa tôi gọi taxi về khách sạn.”

Triệu Tây Chính không nói gì, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiết Như Ý cũng không nói gì, đoạn đường lái xe ba mươi phút, cô ấy lái hết bốn mươi phút.

Nơi này gần ngoại ô, gần đó không có người nào, chỉ có mấy căn nhà nhỏ theo phong cách phương Tây, Triệu Tây Chính chỉ đường cho cô ấy tìm một căn nhà, là một căn nhà vườn độc lập, cây cối xung quanh xanh tốt, mùa đông, đâu đâu cũng tràn ngập mảng xanh.

“Gần ba giờ sáng rồi, còn quay về làm gì, ở lại đây đi.” Triệu Tây Chính cầm áo khoác xuống xe, “Nhà của bà nội tôi.”

Tiến độ này quá nhanh, Tiết Như Ý ngây ngốc một lát: “Không… Thế này không được đâu?”

“Em từng nghe qua truyền thuyết xưa về Yến Kinh chưa?”

“Hửm?”

“Chuyện ma.”

“…Đừng nói nữa.”

Tiết Như Ý nhát gan, nghe đến từ “ma” đã sợ hãi, xung quanh tối đen như mực, có một cột đèn đường cũ kỹ cách đó mấy mét, tỏa ra từng cụm ánh sáng, nơi này không phải khu dân cư, có mấy căn biệt thự bị bỏ hoang, trong nhà tối tăm, cô ấy lại tưởng tượng ra mấy câu chuyện dân gian mà trước đây từng đọc ở ký túc xá, cảm thấy sợ hãi.

Triệu Tây Chính cố ý dọa cô ấy sợ, chuẩn bị mở đầu: “Em có từng nghe qua…”

“Đừng nói nữa.” Tiết Như Ý hối thúc anh ta, “Đi vào đi.”

Triệu Tây Chính vui vẻ: “Nhát gan thật.”

Anh ta bấm chuông giữa đêm, Tiết Như Ý còn sợ làm phiền người lớn, nhưng Triệu Tây Chính nói không sao, ở nhà có người giúp việc.

Chuông cửa vang lên hai tiếng, đèn trên lầu bật sáng.

Yến Kinh vào đông rất lạnh, Triệu Tây Chính chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh ta cao gầy, mũi chân vê một ngọn cỏ, dáng vẻ không biết sợ gì, trông cũng không giống người tốt.

Nhưng nói không phải là người tốt, hình như cũng không đúng.

Ít ra thì đối với cô ấy, anh ta cũng không tệ đến vậy, nhưng ánh mắt của anh ta, không hiểu tại sao lại luôn làm cô ấy muốn né tránh.

Người giúp việc chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc đồ ngủ ra mở cửa, nhìn thấy anh ta, bà ấy nói: “Jenny ngủ rồi, hai đứa mau vào nghỉ ngơi đi, dạo này Jenny ngủ không ngon, nhỏ giọng thôi đấy.”

“Biết rồi, dì Hồng.” Triệu Tây Chính cúi người, lấy ra hai đôi dép lê.

Dì Hồng lên lầu, nói sẽ chuẩn bị phòng tắm cho họ, để họ tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Trước khi lên lầu, dì Hồng ngáp dài, nói ——

“À đúng rồi, ngày mai có công nhân đến nhà, chỉ có phòng con là còn trống, dì sợ phòng ngủ cho khách không dùng được, sàn nhà bị nấm mốc, cần sửa lại.”

—— Tiết Như Ý đang mang dép cũng dừng lại.

Triệu Tây Chính nói, được rồi, dì Hồng, dì đi ngủ đi.

Da mặt của Tiết Như Ý đỏ lên, cảm thấy lời kia không đơn giản như vậy.

Triệu Tây Chính lên lầu, chỉ phòng tắm cho cô ấy.

Căn nhà thật sự cũ kỹ, nhưng cũng mang đến cảm giác ngoại quốc xưa, giống như một căn biệt thự Pháp vào thời kỳ dân quốc được sửa chữa lại, bồn tắm làm bằng gỗ, Tiết Như Ý tắm nhanh, nhưng lúc mặc quần áo, cô ấy quên mất mình đặt chiếc nhẫn trên bồn rửa mặt, đã rơi vào rãnh thoát nước.

Dì Hồng nhìn giúp cô ấy, nói ngày mai phải tìm đội thi công.

Tiết Như Ý khoát tay, nói không sao, cô ấy tiện tay mua được trong một cửa hàng trang sức, cũng không đáng giá bao nhiêu.

Cửa phòng của Triệu Tây Chính không đóng, cô ấy mặc đồ ngủ đi ra, thấy anh ta nằm trên giường, chân dài hơi cong lại, vẫn mặc áo sơ mi.

Nghe thấy động tĩnh cô ấy đi ra, anh ta nhổm dậy trên giường, tóc hơi rối, có phải là vì trời sinh ánh mắt anh ta nhàn nhã như vậy, hay là vì men rượu đã thấm vào anh ta?

Tiết Như Ý mặc đồ ngủ mà dì Hồng đã chuẩn bị, áo tay dài và quần dài bằng vải đũi, còn mang theo mùi bột giặt.

Cô ấy ôm gối đến gần, mím môi nói: “…Anh đi sang bên cạnh đi, chịu đựng một đêm.”

“Tiết Như Ý.” Triệu Tây Chính không nhúc nhích, vẫn chống tay lên giường.

Tiết Như Ý ôm gối trong tay.

Nói thế nào bây giờ.

Căn phòng này rất mập mờ —— mập mờ đến mức gợi cho cô ấy nhớ đến phim Sắc, Giới, đèn trên tường mang hình dáng xưa cũ, tỏa một vầng sáng ấm áp nho nhỏ.

Cửa sổ vòm có kính màu, còn tạo ra màu sắc mập mờ.

Căn phòng không lớn, giường bằng gỗ, bốn góc có cột giường khắc hoa văn, trên tường có màn che kiểu Pháp, có lẽ đang là mùa hè, anh ta không thả màn xuống.

Dáng vẻ của Triệu Tây Chính nhàn nhã, gương mặt ngoại lai rất thâm sâu, mang đường nét phương Đông nhiều hơn, cấu trúc xương rõ ràng, đường nét xuất sắc, có sự gợi cảm tự do, khó mà rời mắt.

“Tôi không phải người tốt.” Triệu Tây Chính nhìn cô ấy, ánh mắt thẳng thắn, áp đảo, anh ta cong môi, tựa như đang thưởng thức, lại nói, “Như mấy cô bé bọn em thường nói —— tra nam.”

“…”

Cuối cùng Triệu Tây Chính cũng đứng dậy, cổ áo hơi mở, lộ ra chiếc cổ gợi cảm, yết hầu trượt xuống, anh ta cao hơn cô ấy nhiều, từ trên cao cúi đầu nhìn cô ấy.

Cửa phòng đã đóng lại, hơi ấm trong phòng rất đầy đủ, nhiệt độ này làm giác quan của cô ấy nhạy cảm, mùi rượu và nước hoa trên người anh ta làm cô ấy đỏ mặt vô cớ, cô ấy ôm gối trong tay, đầu ngón tay cứng đờ.

Triệu Tây Chính nói lời này, tay phải cầm áo khoác, khẽ cúi người trước mặt cô ấy, nhìn ngang tầm mắt của cô ấy.

Hai giây ngắn ngủi đó, Tiết Như Ý không dám nhìn vào mắt anh ta, cô ấy rũ mắt, chỉ là từ khóe mắt phát hiện ra Triệu Tây Chính mỉm cười nhàn nhạt, sau đó anh ta đứng thẳng dậy, xoa tóc cô ấy.

“Ngủ đi, tôi ngủ trên sofa.”

Dường như chỉ là một câu nói bình thường, vừa dứt lời, anh ta thật sự cầm áo khoác đi ra.

Tiết Như Ý đứng bên giường, tim đập nhanh vô cớ.

Cô ấy do dự rất lâu, sau đó mở cửa, rón rén bước ra, đứng bên lan can nhìn xuống.

Triệu Tây Chính nằm trên sofa, đắp áo khoác lên người.

Tiết Như Ý trở vào phòng, mở tủ lấy một chiếc chăn mỏng, khe khẽ bước xuống lầu, Triệu Tây Chính gối tay sau đầu, nhắm mắt lại, trông hơi mệt mỏi.

Tiết Như Ý nhẹ nhàng đắp chăn lên người anh ta, Triệu Tây Chính từ từ mở mắt.

Hai người họ nhìn nhau, Triệu Tây Chính thấy tim mình đập nhanh, có cảm giác rung động ——

Cô ấy cúi người, tóc dài buông xõa hai bên vai, tóc đen dài mềm mại, mang theo hương hoa, cổ tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, đang cầm chăn mỏng.

Nếu như anh ta muốn, cũng sẽ có chuyện gì đó thuận theo tự nhiên xảy ra, thế giới của người trưởng thành chưa từng đơn thuần đến vậy.

Nhưng lại không có, Triệu Tây Chính hít một hơi thật sâu, kiềm chế ý nghĩ kia lại, lười biếng nói với cô ấy: “Cảm ơn, cô Tiết.”

“Không có gì.”

Cô ấy nhỏ giọng nói, sau đó tay không lên lầu.

Triệu Tây Chính nằm trên sofa, nhìn theo bóng lưng Tiết Như Ý đi lên lầu.

Cảm xúc kia đột nhiên ùa đến, tựa như có một loại từ trường giữa người với người, kéo họ đến gần nhau, Triệu Tây Chính là một người rất hỗn loạn, nhưng cũng không đến mức đó.

Đời này, anh ta không có nhiều tình yêu đến vậy, cũng không có gan làm liều.

Khi đó, Lê Tiện Nam ở bên Diệp Phi, Triệu Tây Chính cũng từng hỏi qua, thái độ của Lê Tiện Nam rất kiên định, nhưng anh có vốn liếng —— nếu có cãi nhau lật trời với người nhà, Lê Tiện Nam vẫn có bản lĩnh đối phó.

Nhưng anh ta không có gì, không có bản lĩnh trở mặt với người nhà, không có khả năng tự nuôi sống bản thân, cũng không có can đảm thoát ly khỏi cuộc sống hiện tại.

—— Những chuyện này đã dạy anh ta một bài học.

Mỗi lần Triệu Tây Mi cãi nhau với anh ta, cô ấy luôn bảo anh ta hèn nhát, Triệu Tây Chính thường trả lời, em thì ghê gớm rồi, nhưng em có bản lĩnh không?

Toan tính cái gì, lúc đó Triệu Tây Mi mới hẹn hò cùng Hàn Dịch, bị gia đình phát hiện, họ làm ầm ĩ lên, Triệu Tây Mi được nhà họ Triệu nuông chiều, tính tình nóng nảy, cô ấy thu dọn đồ đạc, nửa đêm trèo tường trốn đi.

Nhà họ Triệu ngồi trên đống lửa mấy ngày liền, cuối cùng Triệu Tây Chính là người đầu tiên tìm ra cô ấy.

Chẳng ra làm sao, Triệu Tây Mi được nuông chiều đã quen, chỉ biết dựa dẫm vào Hàn Dịch.

Lúc đó, lẽ ra Hàn Dịch phải sống ở ký túc xá của trường, nhưng anh ta chuyển ra ngoài, sau đó mới biết là vì Triệu Tây Mi bỏ nhà ra đi, trên người không có một đồng nào, dù sao Hàn Dịch cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa, có năng lực, ở đại học đã làm thêm để tích cóp tiền, thuê một tầng hầm, hai người sống ở đó, Hàn Dịch ngủ trên sofa, nhường chiếc giường duy nhất cho Triệu Tây Mi.

Nhưng lúc đó Triệu Tây Mi thật sự vui vẻ, cô ấy có nền tảng, hoàn toàn không có dáng vẻ công chúa nghèo khổ, lúc gặp anh ta, cô ấy nói: “Bây giờ em tự nuôi sống bản thân được rồi, em có bản thảo được nhận, em có thể kiếm thù lao!”

Quy trình kết toán sách báo xuất bản rất dài, thật ra có thuận lợi thì cũng phải hơn một năm có thể nhận được tiền, nhưng khi đó, dường như cơ duyên đến, dù tốt hay xấu, cũng không cách nào bình phẩm được.

Năm đó xuất bản sách, Triệu Tây Mi thật sự còn rất trẻ, vui vẻ cũng đơn giản là vì bản thân có thể dựa vào viết lách mà kiếm tiền, lúc đó còn được làm cho một công ty nổi tiếng, dường như có thoát ly khỏi nhà họ Triệu cũng có thể sống cuộc đời mà mình muốn —— mãi đến sau này mới biết, đó chính là hố lửa đầu tiên trong sự nghiệp của cô ấy.

Triệu Tây Chính khó hiểu, nói: “Đừng lo tương lai của người ta mờ mịt hay sáng sủa, nhìn em bây giờ xem, ăn cái gì? Bánh mì, mì gói? Thật sự uống nước cho no bụng à?”

“Em thích anh ấy!” Triệu Tây Mi nói, “Tại sao không được? Huống hồ chi Hàn Dịch không phải người bình thường, anh ấy là sinh viên giỏi ở Thanh Hoa, sau này sẽ có tương lai tươi sáng.”

Ngày đó, Triệu Tây Chính nằm trên sofa, lăn lộn một hồi, nhớ lại rất nhiều thứ.

Triệu Tây Mi và Hàn Dịch cùng nhau vượt qua thời gian khổ cực, anh ta cảm thấy không đáng, nhưng đáng hay không, không phải còn phụ thuộc vào người bên cạnh là ai sao?

Xuất thân của Hàn Dịch không tốt, nhưng anh ta có năng lực, nếu sau này được nhận vào công ty lớn, xuất phát điểm cũng rất cao.

Nếu người đó không phải Hàn Dịch, mà là một người bình thường nào đó, có lẽ đời này sẽ ở lì trong một nơi rách nát?

Cho nên tóm lại, vẫn phải xem người đó là ai.

Triệu Tây Chính thừa nhận mình không như vậy, anh ta suy tính kỹ lưỡng, phát hiện mình không thể bỏ nhà ra đi, xích mích cũng không được lợi lộc gì, anh ta không có bản lĩnh, đời này, anh ta chỉ có thể chịu khó một chút, không chết đói là được, nhưng người sống trên đời, làm sao có thể xem không chết đói là một tiêu chuẩn được?

Huống hồ chi, anh ta sinh ra trong giới này, chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Cho nên, thích một người cũng chỉ là thích.

Nhưng lý trí và lương tâm của anh ta nói, tránh xa người ta một chút.

Cho nên chỉ vậy thôi, thích là thích, không có sau đó.

Tiết Như Ý cố ý đặt đồng hồ báo thức, sợ mình ngủ quên, dù sao cô ấy cũng đang ở trong nhà người khác.

Hôm sau thức dậy, rửa mặt, xuống lầu, đúng lúc bữa sáng được dọn lên —— có ba phần, bao gồm phần của cô ấy.

Lần đầu tiên Tiết Như Ý gặp bà nội của Triệu Tây Chính, tóc bạc búi lên, mặc váy len dài cùng áo choàng thoải mái, nhẹ nhàng, mặc dù là người nước ngoài, bà ấy lại nói giọng Yến Kinh chính gốc.

“Đây là?”

“Con chào bà, con tên là Tiết Như Ý.” Tiết Như Ý lễ phép.

“Gọi bà là Jenny cũng được, hai đứa là đồng nghiệp sao?” Jenny thường không can thiệp vào chuyện của Triệu Tây Chính, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tây Chính đưa người khác về nhà.

“Là bạn con.”

Triệu Tây Chính vươn tay, cầm miếng bánh mì nướng, phết bơ lên, thuận miệng trả lời.

Tiết Như Ý thật sự không cách nào diễn tả cảm xúc của mình, chỉ là trong lòng có cảm giác mất mát kỳ lạ, nhưng không rõ lý do.

—— Phải rồi, hình như họ luôn là bạn bè.

Tại sao lại thất bại?

Nếu anh ta cho một câu trả lời lấp lửng, như vậy mới không tốt.

“Hôm qua bọn con đánh bài về trễ, đến đây tiện hơn, nửa đêm, không thể để người ta bắt taxi về khách sạn được.

Triệu Tây Chính thuận miệng nói ra, nghe xong, ba người ba cảm xúc.

Với Jenny, dường như càng che càng lộ, làm sao mà bà ấy không hiểu được?

Với Triệu Tây Chính, dường như anh ta nói ra lời này để trấn an bản thân, đêm qua làm vậy là vì lý do chính đáng.

Với Tiết Như Ý —— đó chính là sự thật, sự thật là như vậy.

Jenny không trả lời, chỉ bảo Tiết Như Ý ăn thử bánh mì nướng kiểu Pháp, nói là dì Hồng tự làm, bà ấy không biết Tiết Như Ý có ăn được hay không, nếu không ăn được, bà ấy sẽ nhờ người đi mua tiểu long bao và sữa đậu nành.

Tiết Như Ý lắc đầu, nói thế này là được rồi.

Jenny trò chuyện với Tiết Như Ý một lát, hỏi cô ấy là người ở đâu, Tiết Như Ý nói mình là người Giang Nam, sau đó kể với Jenny về cơm nắm và thang bao ăn sáng ở chỗ của cô ấy.

Triệu Tây Chính không nói gì, chỉ chậm rãi ăn bánh mì, đôi lúc lại ngước nhìn.

Đây là một buổi sáng tốt lành, giống như khởi đầu đẹp đẽ của một câu chuyện.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm hoa, Jenny cầm ly trà đen, mỉm cười nói chuyện với Tiết Như Ý, tóc dài của Tiết Như Ý buông xõa bên vai, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, tóc vén sau tai, nói chuyện chậm rãi, nhỏ nhẹ.

Cũng không rõ là tốt đẹp chỗ nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất yên lòng.

—— Trước đây từng có một câu hỏi, bạn mong muốn thời gian dừng lại ở điểm nào.

Triệu Tây Chính nghĩ, chính là hôm nay, ngay tại lúc này, đầu đông năm 2014.

Ăn sáng xong, Jenny bảo Tiết Như Ý lên lầu lấy thuốc giúp bà ấy, thật ra là muốn đẩy cô ấy đi.

Triệu Tây Chính ngồi đó bắt chéo chân, nhìn điện thoại.

“Dẫn về cho bà gặp đấy à?” Jenny nghĩ ngợi, vẫn hỏi ra.

Thật ra Triệu Tây Chính không xem cái gì, chỉ buồn chán trượt tới trượt lui màn hình khóa, mấy giây sau mới “dạ” một tiếng.

“Đời người có mấy chục năm.”

“Nhưng bắt đầu một chuyện không có kết quả còn đáng tiếc hơn là không bắt đầu.” Triệu Tây Chính nói, “Sau này sẽ luôn cảm thấy thiếu một chút.”

“Con còn trẻ.” Jenny im lặng mấy giây, bàn tay già cỗi xoa xoa ly nước, nói, “Có một số người, cả đời chỉ gặp một lần.”

“Phải rồi, dì vừa nói chuyện với đội thi công… Vừa rồi họ dùng móc câu lấy nó ra.” Dì Hồng từ trên lầu đi xuống, cầm chiếc nhẫn trong tay, “Đêm qua cô bé kia đi tắm, làm rơi chiếc nhẫn vào rãnh thoát nước, dì tìm thấy rồi, A Chính, con trả cho người ta đi.”

“Nhẫn nào ạ?” Triệu Tây Chính vươn tay ra, dì Hồng đưa cho anh ta.

Là một chiếc nhẫn trơn bình thường, có vẻ chỉ đáng giá vài ngàn tệ.

“Nói là tiện tay mua, con nhớ trả lại cho người ta.”

“…”

Tết năm 2014, vài ngày trôi qua, Triệu Tây Chính không tổ chức buổi tụ tập nào.

Nông nổi nhất thời, anh ta hỏi Tiết Như Ý có từng đi chơi ở Yến Kinh chưa.

Trước đây Tiết Như Ý chưa từng đi chơi ở Yến Kinh, cho nên cũng theo anh ta đi dạo một vòng Yến Kinh.

Ngày đó là Tết, trên đường không một bóng người, Triệu Tây Chính nhận được một cuộc gọi, là ba của anh ta, bảo anh ta nhớ đến Ung Hòa Cung dâng hương, cúng dường.

Triệu Tây Chính cũng tiện đường đưa Tiết Như Ý đến đó.

Anh ta nói: “Em ở đây đợi tôi một chút, tôi đưa séc cho trụ trì.”

Tiết Như Ý gật đầu, đi vào trong đợi anh ta.

Hoàng hôn, Ung Hòa Cung sắp đóng cửa, nhưng nhóm khách hành hương cuối cùng vẫn chưa rời đi.

Môt cặp đôi hỏi một nhà sư đi ngang qua, chính duyên và nghiệt duyên có gì khác nhau.

“Chính duyên tu thành chính quả, nghiệt duyên sẽ hợp tan.” Nhà sư nói, “Nhưng vạn sự do người, đối đãi thật tốt, tu nhân nào cũng sẽ thành quả, không có định nghĩa, định nghĩa chẳng qua chỉ là lời nói của một phía.”

Tiết Như Ý nghe rõ, lại rời mắt, đi tìm Triệu Tây Chính.

Anh ta đứng trong Phật điện bên kia, mặc áo khoác đen và quần dài, gương mặt ngoại lai, ở nơi này trông không hợp cảnh.

Khói hương lượn lờ, nhưng cô ấy cảm thấy bóng dáng của anh ta quá chân thật, tựa như một chút tình cảm nảy sinh cũng tan biến, tồn tại sự phủ nhận.

Giống như tình cảm vụng trộm đến trễ nhiều năm.

Keigo Higashino đã miêu tả, yêu mà biết rõ là không thể yêu, giống như tìm kiếm niềm vui từ cơn đau dữ dội lúc nhổ răng khôn.

Triệu Tây Chính đưa tấm séc cho trụ trì, nói ba anh ta nhờ anh ta đưa.

Trụ trì cảm ơn anh ta, nói vài lời khách sáo, sau đó hỏi anh ta có nguyện vọng gì, sáng mai có thể đến thắp nén hương đầu tiên.

Triệu Tây Chính không tin những việc này, nhưng nhắc đến nén hương đầu tiên, anh ta dừng lại một lát, mỗi năm, nén hương đầu tiên luôn là nén hương đặc biệt nhất trong chùa, luôn có người đợi trước cả đêm để thắp nén hương đầu tiên này.

Nén hương đầu tiên thật sự có ích sao?

Đơn giản chỉ là thứ mà người ta gửi gắm tâm tư vào.

Triệu Tây Chính liếc mắt ra bên ngoài, suy tư nghĩ ngợi, nếu thật sự có nguyện vọng nào, anh ta mong cô gái ngoài kia tuyệt đối đừng quá nghiêm túc, chỉ hy vọng niềm yêu thích mà cô ấy dành cho anh ta chỉ là rung động nhất thời.

Anh ta không phải người tốt, nhưng lần này lại muốn làm việc tốt.

Ngày đó Triệu Tây Chính đón giao thừa cùng cô ấy, đêm giao thừa, thật sự không còn nơi nào mở cửa, bạn bè của anh ta đều phải về nhà đón giao thừa.

Vậy là Tiết Như Ý và Triệu Tây Chính ngồi trước ban công khách sạn, xem pháo hoa giao thừa ở phía xa xa.

Hai người họ ngồi bên nhau trên sofa.

Tựa như hai người bị thế giới lãng quên.

“Chỉ là bạn sao?”

Trong không gian im lặng vô biên, Tiết Như Ý là người lên tiếng trước.

Rất nhẹ nhàng, như pháo hoa nở rộ giữa màn đêm, chớp mắt một cái đã biến mất.

Triệu Tây Chính đặt tay lên đùi, thỉnh thoảng lại siết chặt.

Là cô ấy đang hỏi.

Chỉ là bạn sao?

“Em cam tâm à?” Triệu Tây Chính lười biếng nói, “Lãng tử sẽ không quay đầu, không phải là sẽ không quay đầu —— lãng tử chính là lãng tử, tôi cũng không phải hai mươi tuổi, tôi gần ba mươi rồi, tận tình khuyên nhủ cũng vô ích với tôi, tình yêu cũng vô ích với tôi, em cam tâm sao, cô Tiết?”

Anh ta tự xưng, dù có là tra nam, cũng là tra nam có giới hạn —— kết cục sẽ là như vậy, cũng đã nhắc nhở em nhiều lần.

Dù sao lúc đó Tiết Như Ý mới hai mươi mốt tuổi, đối với tình yêu, cô ấy vẫn còn những ảo mộng ngây thơ.

Giống như tình yêu đến chậm, tình yêu nổi loạn.

Biết rõ con đường này gập ghềnh, nhưng rốt cuộc cũng không giống như hồi còn nhỏ, chuyện gì cũng có người nhà dạy dỗ, lúc đó cô ấy nghĩ chạy đến Yến Kinh xa xôi là chuyện tốt, giống như vụng trộm và tự do yêu sớm.

Chỉ là cô ấy cam tâm, Triệu Tây Chính lại không lạc quan đến vậy.

Vẫn như thường lệ, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, cùng nhau xem phim lúc nửa đêm.

Không hôn, không ôm, không nắm tay.

Ban đêm cũng không trả lời tin nhắn ngay lập tức, không ân cần lo lắng hỏi han, trên bạn bè, nhưng dưới người yêu.

Chỉ là người xung quanh nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác, mấy cô gái đẹp cũng tự giác tránh xa anh ta, Triệu Tây Chính cũng không phản ứng gì, vẫn đánh bài, hút thuốc, đùa giỡn như mọi ngày.

Cũng không phải không có người nào trong giới này từng nhắc nhở cô ấy.

Sau bữa ăn nọ, một cô gái mà cô ấy từng gặp tốt bụng nhắc nhở cô ấy ——

“Đối với những người này, chỉ vui đùa là đủ rồi, giấc mộng phù hoa, lúc tỉnh giấc chỉ còn là bọt nước trên mặt đất, tình cảm đặt vào sai người, đó gọi là tự làm tự chịu.”

Thời gian đó, Tiết Như Ý rất không vui.

Cô gái kia cúi người dậm lại lớp trang điểm trước gương, vừa rồi trong bàn ăn, rõ ràng còn dùng giọng điệu con gái Los Angeles phô trương điệu đà, bây giờ trên mặt lại không có biểu cảm gì, rất lý trí, rất lạnh nhạt.

Cô ấy không vui, ai cũng nhìn thấy.

Nhưng cô ấy vẫn có tôn nghiêm mà nói —— không cần phải ăn nói khép nép để cầu xin anh ta, cũng không cần phải theo đuổi anh ta để tìm ra đáp án.

Lúc đó cô ấy cũng không thật sự hiểu chuyện, chuyện gì cũng chỉ hiểu một chút, Triệu Tây Chính đưa cô ấy vào thế giới của người trưởng thành, nhưng tiếc là quan niệm của cô ấy còn non nớt, không biết cách chịu đựng sự phản công về tình cảm của người trưởng thành.

Cô ấy biết thế giới của người trưởng thành chỉ nhìn vào hậu quả, nhưng cô ấy không có trái tim cứng rắn của người trưởng thành.

Cô ấy sẽ buồn, sẽ khó chịu, cũng vì thái độ xa cách của anh ta, nhưng biết làm thế nào bây giờ —— anh ta đã nói rõ ràng, anh ta là người như vậy.

Lần đầu tiên Tiết Như Ý khóc, thật ra cũng không có nguyên nhân cụ thể, chỉ là vì sinh nhật của cô ấy rơi vào đúng kỳ sinh lý, Triệu Tây Chính đang đầu tư vào một công ty game, cũng không phải chuyện gì to tát, họ không liên lạc nhau một ngày.

Sửa tới sửa lui đoạn tin nhắn, nghĩ ngợi rất nhiều —— đến lúc sắp gửi, tự dưng tỉnh ngộ, từ đầu đến cuối, họ chưa từng đường đường chính chính là người yêu.

Không ôm, không nắm tay, không hôn, không làm gì cả.

Sau đó, đêm sinh nhật của cô ấy, vừa qua nửa đêm, cô ấy nhìn thấy vòng bạn bè của Triệu Tây Chính.

Anh ta ngồi giữa, xung quanh có mấy nữ MC trẻ đẹp, chân dài, còn có Diêm Trạc và Tề Minh Viễn.

Rõ ràng là chưa xác nhận mối quan hệ, trong lòng vẫn khó chịu, chua xót.

Cô ấy chặn vòng bạn bè của Triệu Tây Chính, nghĩ lần này phải cắt đứt —— phải là cắt đứt trong im lặng, không thì tự mình hào hùng khí khái cắt đứt, người ta lại hờ hững nói một câu: Em hiểu lầm sao?

Vậy thì quá xấu hổ.

Lúc đó Tiết Như Ý không dám nói với Diệp Phi, sợ Diệp Phi lo lắng, chỉ giấu cảm xúc trong lòng, nhất quyết lao đến công ty tăng ca.

Trùng hợp là ngày đó Triệu Tây Mi cũng có mặt —— Tết đến, Hàn Dịch cuồng công việc, Triệu Tây Mi đặt thức ăn để ăn cùng anh ta.

Hai người họ chưa từng nhắc đến, nhưng khi đó, thỉnh thoảng Triệu Tây Chính sẽ mang cơm đến cho cô ấy, đưa cô ấy đi xem phim, ai cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.

Triệu Tây Mi không bất ngờ, nói: “Đừng nghĩ sẽ có tương lai với anh ấy, đi theo anh ấy giống như biết là hố lửa nhưng vẫn nhảy vào, anh ấy thì làm được cái gì? Không có bản lĩnh gì. Cô đừng nghĩ anh ấy sẽ trở mặt với gia đình vì cô, nếu thật sự trở mặt, anh ấy sẽ không thể nuôi sống bản thân.”

Tiết Như Ý nghẹn ngào nói: “Giữa người với người có thể chênh lệch lớn vậy sao? Lê Tiện Nam…”

“Thế giới này có bao nhiêu Lê Tiện Nam.” Triệu Tây Mi vừa hút thuốc vừa nói, “Cũng được, ít ra cái tên Triệu Tây Chính súc sinh này còn có một chút lương tâm, không vấy bẩn cô, cũng không thiệt thòi gì.”

Tiết Như Ý nghe thấy giọng điệu này, không biết nên khóc hay cười.

Tiết Như Ý chặn Triệu Tây Chính, hai ngày sau lại bỏ chặn, dù sao cuộc sống vẫn tiếp diễn như trước, chỉ là Tiết Như Ý gác lại một chút mong đợi.

Mong đợi này hoàn toàn vụn vỡ, đó lại là một chuyện khác.

Cũng không phải đích thân Triệu Tây Chính nói với cô ấy.

Cô ấy thấy anh ta cập nhật vòng bạn bè WeChat, giống như một góc lễ đính hôn.

Cô ấy bấm vào bức ảnh, nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần.

Muốn khóc sao? Không khóc được.

Không khóc được sao? Trong lòng lại khó chịu.

Nhưng phải làm sao bây giờ.

Anh ta đã nói với cô ấy từ lâu, trong lòng cô ấy đã biết sẽ không có kết quả.

Chỉ là khi đó còn trẻ, luôn cảm thấy, nhỡ đâu được thì sao?

Nhưng quanh đi quẩn lại thế này, hình như rất nhiều năm đã trôi qua.

Tiết Như Ý cũng hỏi Diệp Phi, có phải tình cảm của cô ấy không rõ ràng?

Lúc đó Diệp Phi không trả lời cô ấy, lát sau lại gửi cho cô ấy một tin nhắn ——

[Người ngồi bên đống lửa không biết lửa đang cháy sao?]

Đó là đoạn thời gian khổ sở nhất với Tiết Như Ý, Triệu Tây Mi và Diệp Phi đều xem cô ấy là bạn bè, thỉnh thoảng sẽ đưa cô ấy đi ăn, thỉnh thoảng lại tăng ca cùng cô ấy, trầm lặng mà ấm áp.

Chỉ là lúc đó cô ấy không biết, ngày nọ Triệu Tây Chính đến gặp Triệu Tây Mi.

Triệu Tây Mi nhìn Tiết Như Ý đang tăng ca, nhiều năm trôi qua, người nên thành thân cũng đã thành thân.

Không thể thành thân, làm thế nào cũng không được.

Triệu Tây Chính thật sự không vui sao?

“Giúp anh một lần, trông chừng cô ấy.” Triệu Tây Chính nói, “Em có thể nói anh hèn nhát, đúng là anh không có bản lĩnh gì, anh cãi nhau với ba anh, anh không làm được trò trống gì, nợ nần ngập đầu, còn phải đợi ba anh trả nợ, anh không sống nổi ở Yến Kinh, những năm qua, anh chưa từng có lỗi với cô ấy.”

“Không có lỗi là sao?”

“Anh không chạm vào cô ấy.”

“Bao nhiêu năm?” Triệu Tây Mi mặc kệ anh ta, “Vậy sao không cắt đứt từ sớm, làm chậm trễ mấy năm của người ta, vậy là không có lỗi sao?”

“Anh đã muốn thử.” Triệu Tây Chính nói, “Anh không có bản lĩnh sống ở Yến Kinh cùng cô ấy. Anh không thể làm người bình thường, anh làm việc vặt nuôi sống cô ấy sao? Hay là cả đời làm phiền anh Nam chăm sóc anh? Đâu phải có tình thì uống nước cũng no bụng, Triệu Tây Mi, em cảm thấy có tình thì uống nước cũng no bụng, là bởi vì Hàn Dịch thì khác, nếu như Hàn Dịch là rác rưởi vô dụng như anh, em có còn cảm thấy có tình thì uống nước cũng no bụng không?”

Tiết Như Ý chưa từng cãi nhau với anh ta, cũng chưa từng nói với anh ta.

Hết thảy đều sóng yên biển lặng.

Triệu Tây Chính vẫn đánh bài mỗi ngày, ngày này qua ngày nọ.

Tết năm đó lại thấy vòng bạn bè có động tĩnh.

Là một bức ảnh, Tiết Như Ý ngồi cùng một người đàn ông trong một nhà hàng kiểu Tô Châu nho nhỏ, nở nụ cười nhàn nhạt.

Chú thích: Bản thân không thể tự thương lượng, chi bằng gặp người ba mẹ giới thiệu.

Triệu Tây Chính bấm vào, nhìn một hồi lâu.

Thật ra Tiết Như Ý hơi thay đổi một chút, năm đó ở bên cạnh anh ta trong phòng riêng xa hoa, khói thuốc lượn lờ, cô ấy lẳng lặng ăn trứng hấp súp gà, nói về Tống Huy Tông với anh ta, đọc thực đơn cho anh ta nghe.

Mấy năm rồi.

Triệu Tây Chính ấn vào thái dương.

Đó là chuyện của đầu năm 2014.

Trí nhớ của Triệu Tây Chính không tốt, anh ta rất ít khi hồi tưởng chuyện đã qua.

Nhưng ngày đó, Triệu Tây Chính nằm mơ, Jenny chưa qua đời, họ ăn sáng trong căn biệt thự kia, ánh mặt trời ấm áp, cô ấy cười, nói về cơm nắm quê nhà.

Ngày đó, Triệu Tây Chính ngủ lại ở biệt thự của Jenny.

Jenny đã qua đời, nghe nói cháu trai người Pháp của bà ấy đã dọn đi mấy món đồ, dì Hồng đã nghỉ hưu từ lâu.

Triệu Tây Chính nhiều lần cố mơ về ngày đó, nhưng lại không ngủ được, anh ta uống một chút rượu, muốn ôn lại ký ức.

Anh ta nằm trên sofa, nghĩ đến ngày đó vụng trộm nhìn cô ấy xuống lầu, cầm theo chăn mỏng trong tay.

Lúc pháo hoa nở rộ, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là bạn sao?”

Thật ra có rất nhiều chuyện, cũng đều do người ta làm ra.

Anh ta còn nhớ sinh nhật của cô ấy, đã cầm chìa khóa xe lên, cuối cùng vẫn buông xuống.

Năm đó ba anh ta hủy hoại ước mơ trở thành phi công của anh ta, anh ta xăm một hình xăm lớn như vậy, là để bóp nghẹt chút hy vọng cuối cùng.

Tránh cho sau này hối hận, giá như?

Nhưng không có giá như, đã không còn đường lui.

Giữa anh ta và Tiết Như Ý không có khả năng, anh ta có thể nhẫn tâm một chút.

Làm cho cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, sau này cũng không hối tiếc, sẽ không cảm thấy “chỉ thiếu một chút xíu nữa”, ít ra như vậy, trong lòng cô ấy, anh ta thật sự là tra nam, sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.

Anh ta không xứng, chỉ thế thôi.

Thế thôi.

Sau Tết, Tiết Như Ý trở lại, Triệu Tây Chính uống rượu mấy ngày liền, cũng không sửa soạn bản thân, lại hẹn gặp Tiết Như Ý.

Lúc đó, Tiết Như Ý chỉ nghe nói Triệu Tây Chính gặp xui xẻo, ngốc nghếch đi lập nghiệp, mất hết tất cả, ba anh ta thu dọn mớ hỗn độn của anh ta.

Triệu Tây Chính đưa bao lì xì cho cô ấy, vẫn nở nụ cười không đứng đắn, thong thả nói: “Cô Tiết, sau này gặp người như tôi, em tránh xa một chút.”

“…”

“Thứ tình cảm này, làm em rơi lệ, làm em không vui, đều là nghiệt duyên.”

Như Ý, tôi may mắn đi qua những năm tháng tốt đẹp nhất đời người, khách qua đường cũng được, cặn bã cũng được, tôi cũng không tin mộng đẹp thành thật, nhưng tôi chắp tay trước ngực, từ giờ về sau, nguyện vọng duy nhất của tôi chính là em có tương lai thuận lợi, bình an.

Tiết Như Ý ngồi đối diện anh ta, chớp mắt một cái, đã rất nhiều năm trôi qua.

Thật ra cô ấy biết, anh ta nhìn thấu hết thảy.

Hai người đều giả ngốc, không ai vạch trần ai, khoang mũi cô ấy chua xót.

Triệu Tây Chính giống hệt như trước đây, cười khẽ một tiếng, vươn tay ra, giả vờ vui vẻ rút ra một tờ khăn giấy, xoa xoa mặt cô ấy.

“Lần này tôi không tiễn em, đến đây thôi.”

Không có gì trách móc, không có gì oán hận, cũng không ầm ĩ đòi chặn nhau, đòi khóc lóc, đòi vạch ra giới hạn.

Em không đồng hành, tôi không tiễn em.

Chỉ thế thôi.

Không ầm ĩ, không chặn, không quấy rầy, đó chính là một chút tình cảm cuối cùng.

Gia đình của Triệu Tây Chính sắp xếp hôn sự cho anh ta, nhưng chỉ mới đính hôn, chuyện đăng ký kết hôn cũng bị anh ta lấp liếm cho qua, nói không vội, nhà gái nghĩ anh ta có bệnh khó nói, kéo dài rất nhiều năm, rốt cuộc nhà gái đòi hủy hôn.

Chuyện này làm xôn xao cả Internet.

Triệu Tây Chính không có dũng khí đối mặt với thực tại, cũng không thèm giải thích.

Lúc Tiết Như Ý nhìn thấy hot search kia, cô ấy còn thấy một bức ảnh đính kèm trên một bài đăng Weibo.

Triệu Tây Chính ngồi trong vườn biệt thự của bà nội, đắp một chiếc chăn mỏng, đeo một chiếc nhẫn trên ngón út tay trái.

Chiếc nhẫn đó ——

Tiết Như Ý phóng to ra nhìn, đó là chiếc nhẫn mà cô ấy đánh rơi trong nhà của Jenny vào năm 2014, ngón tay của cô ấy thon nhỏ, chỉnh tới chỉnh lui, có lẽ anh ta chỉ có thể đeo vào ngón út.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đeo nhẫn vào ngón út là theo chủ nghĩa không kết hôn.

1. Không biết ai nói câu này, Bắc Tống không thể không có Tống Huy Tông, nghệ thật Trung Hoa cổ đại không thể không có Triệu Cát. Triệu Cát là tên thật của Tống Huy Tông.

2. Chính duyên tu thành chính quả, nghiệt duyên sẽ hợp tan —— Hẳn là đã nghe qua câu này trong chùa, mình cũng không biết nguồn gốc của câu này, không phải mình viết ra.

3. Yêu mà biết rõ là không thể yêu, giống như tìm kiếm niềm vui từ cơn đau dữ dội lúc nhổ răng khôn —— Keigo Higashino

4. Người ngồi bên đống lửa không biết lửa đang cháy sao? —— Xuất phát từ Internet, không rõ nguồn.

5. Chắp tay trước ngực, nguyện vọng duy nhất chính là em có tương lai thuận lợi, bình an —— Câu này cũng xuất phát từ Internet.

——————–

Ngọc cũng có lời muốn nói: Tui sẽ giận tác giả một tháng vì không cho hai người này đến với nhau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.