Bình Mật Ong

Chương 10




Úc Phong ngủ sô pha một mình thì được, nhưng không thể để Đào Ninh nằm như thế. Cậu vẫn đang bấu chặt đồ trong tay, nhất quyết không buông.

Cuối cùng hai người cũng yên vị trên giường, cái giường hai mét không đủ để Đào Ninh lăn lộn. Giường nhà anh không kê sát tường nhưng hôm nay Đào Ninh nằm vẫn không rớt xuống, vì đêm nay có người ôm cậu, còn đêm trước có người trông cậu.

Hôm nay là chủ nhật nên Úc Phong được nghỉ, Đào Ninh thì không may mắn như vậy. Cậu phải đi làm, vô cùng bận rộn.

Úc Phong muốn đưa cậu đi, giữa đường lại lòi ra Phùng Học Kỳ. Hắn nói hôm nay phải đến xưởng in, đi xe của ba tiện đường đón Đào Ninh luôn, nói xong thì cúp điện thoại. Úc Phong bỏ chìa khóa xe trong tay xuống, mặt thì bình tĩnh lắm nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc hôm nay Đào Ninh về công ty. Điều này có nghĩa là – cậu sẽ đến lấy chìa khóa, rồi không quay lại nhà anh nữa.

Đào Ninh chuẩn bị xong xuôi, nhìn Úc Phong đang ngồi trên sô pha. Trong chốc lát đã biết anh đang không vui.

Khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Úc Phong đã dọa không biết bao nhiêu người, bạn bè cũng sợ rồi tránh xa, cấp dưới khúm na khúm núm cũng vì thế.

Chỉ mình Đào Ninh biết, thật ra Úc Phong dịu dàng nhất.

Lúc cậu phát hiện ra bí mật này thì Úc Phong gặp phải một chuyện ngoài ý muốn. Khu phía bắc này là khu mới xây nên chưa nhiều sinh viên chuyển đến ở. Nếu không vì đùi gà sốt số lượng có hạn ở căn tin bên đây thì Đào Ninh chẳng tốn sức chạy qua đây làm gì.

Trận đầu tiên cướp đùi gà không thành nên lần sau Đào Ninh quyết định dắt Trịnh Phi theo. Cậu gọi đại một phần cơm, lựa một chỗ gần cửa sổ ngồi ăn, vừa ăn vừa phân tích: nhà ăn khu Bắc này trừ món đùi gà sốt thì món nào cũng như nhau. Nhưng chiến lược pr khá thông minh, một tuần bán một lần, số lượng có hạn, hôm nay mua không được xin mời sang tuần sau. Sự đói khát của lũ sinh viên chính là doanh thu của mình nên quản lý căn tin luôn nắm chặt lũ sinh viên trong lòng bàn tay, làm chúng phải quỳ rạp dưới đùi gà thần thánh nhà mình.

Trịnh Phi hôm nay hỏi Đào Ninh đùi gà có vị gì?

Đào Ninh chẹp chẹp miệng, có vẻ suy ngẫm nói: “Không biết, nhưng ai ăn cũng khen ngon, chưa ăn nhìn là thèm.”

Đào Ninh nhấp một ngụm canh trứng, tính toán thời khóa biểu tuần sau của mình và Trịnh Phi. Vừa quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt nhận ra một bóng người quen thuộc đang đi về phía cái hồ tự đào sau căn tin. Đào Ninh ném luôn cái muỗng xuống lầu: Đùi gà sốt gì chứ! Không bao giờ sánh được với người đàn ông của cậu đâu.

Bên cạnh bờ hồ có rất nhiều cây liễu tỏa bóng mát rượi, gió thổi thoang thoảng, chỗ này rất đẹp nhưng không có ai tới. Mấy con mèo hoang bên kí túc xá nam suốt ngày ăn uống no đủ mập còn hơn mèo nhà. Bên khu Bắc này lại có ba bạn nhỏ rất đáng thương, gầy trơ cả xương. Cả đám thấy Úc Phong đi đến thì ‘meo meo’ không ngừng.

Úc Phong đặt cho ba đứa ba cái tên, đứa có hoa văn trắng đen thì gọi Hoa Trắng Đen, đứa có vằn màu quýt thì gọi là Vằn Quýt, còn một đứa màu tro, Úc Phong xấu xa gọi nói là mèo Xám Tro.

Mèo Xám Tro rất nhỏ rất gầy, nhìn như suy dinh dưỡng. Lần này Úc Phong đến có mang thức ăn cho mèo, anh biết không nên cho mèo hoang ăn quá ngon, nếu anh không đến nữa thì chúng nó còn biết tự kiếm đồ ăn. Nhưng mèo xám thực sự rất nhỏ, nhìn ốm yếu như bị bệnh. Úc Phong quyết định mang nhiều thức ăn để mèo Xám ăn nhiều một chút.

Anh quỳ một gối xuống đất, thả thức ăn cho mèo trong tay xuống, Hoa Trắng Đen và Vằn Quýt chen vào ngay, Úc Phong thấy vậy nghiêm nghị nói: “Đi ra.”

Vậy nên mèo Xám Tro liền đi ra ngoài.

“…”

Úc Phong không biết làm sao, đành một tay ôm mèo Xám lại cho đứng trong tay mình, tay kia lấy đồ ăn đút bên mép nó. Nhưng Xám Tro không ăn, lúc anh đang bối rối thì đột nhiên nghe phía sau có giọng nói: “Nó bị bệnh hay sao ấy?”

Úc Phong giật mình đứng phắt dậy, tay bóp chặt một phát rồi nghe một tiếng “Meo–” thảm thiết phát ra từ mèo Xám Tro. Úc Phong hết hồn buông tay, cúi đầu nhìn bé mèo đáng thương bị mình bóp đau.

Lúc đang kiểm tra mèo Xám thì Đào Ninh lại kéo tay anh lên, sốt ruột nói: “Cào chảy máu rồi, đi phòng y tế đã! Nhiễm bệnh đó!”

Úc Phong chưa kịp rút tay về thì đã bị Đào Ninh cố hết sức lôi đi. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt màu trà của mèo Xám, thầm nói cho nó biết: Người này đang theo đuổi anh, cậu ấy tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.