Bình Giấm Nhỏ

Chương 3




Buổi tối, 8 giờ 30, màn đêm buông xuống thành phố.

Chiếc xe màu đen quen thuộc chạy vào sân Tạ gia, khách khứa đều ở nhà bên cạnh, Thi Nhiêu mặc một chiếc váy dài đỏ cổ V giống như một con phượng hoàng đỏ, chạy ra chào đón ba.

Hai cha con còn chưa kịp xuống xe, không thể nào bỏ qua được sự tồn tại của cô, Tạ Hữu Thanh vui mừng mở cửa xe ra.

"Nhiêu Nhiêu đã về rồi à, mấy tháng không gặp có phải con lại gầy hơn rồi không?"

"Gầy mới tốt chứ ạ, giới giải trí ai mà dám béo."

Cô tiến lên ôm cánh tay của ba, cong eo chào hỏi người chị gái không có phản ứng gì ở bên cạnh.

"Chị, mấy tháng không gặp, nhớ em không?"

Tạ Dư quay đầu qua, lạnh lùng liếc cô một cái, trực tiếp đi vào trong, Thi Nhiêu vuốt vuốt mũi, còn chưa kịp nói gì đã nghe ba an ủi.

"Chị của con tính tình là như thế, con đừng so đo với nó."

"Sao có thể a, con biết chị nhớ con, chị ấy chỉ là ngại nói ra thôi."

Vừa đi đến cửa, Tạ Dư thiếu chút nữa bởi vì những lời này mà vấp ngạch cửa té, thấy bóng dáng lạnh lùng kia lảo đảo, Thi Nhiêu vừa lòng cười.

"Ba, chúng ta vào thôi, mẹ con đã chuẩn bị rất nhiều món ăn."

Khi hai cha con vào nhà, Tạ Dư đã đi vào phòng ngủ, đúng với kế hoạch của Thi Lam.

Chỉ một lát sau cô ấy mặc một chiếc váy dài trắng đi xuống, kiểu dáng tương tự của Thi Nhiêu, nhưng khác biệt có lẽ là đính nhiều kim cương hơn.

"Tủ quần áo của con sao lại thay đổi hết rồi?"

Biết con gái lớn đang nói chuyện với mình, Thi Lam đẩy ghế dựa ra đứng lên, thanh âm dịu dàng giải thích.

"Mẹ hôm nay đi dạo phố, nhớ tới con đã lâu không mua quần áo nên đã mua vài chiếc váy, thế nào, vừa người chứ?"

"Cảm ơn mẹ."

Đối với sự nhiệt tình của Thi Lam, Tạ Dư chỉ đáp lại cho có, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Mọi người nhìn thấy đều đã quen, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm, không bao lâu bỗng nhiên công tắc điện bị tắt đi, cả nhà rơi vào một mảnh tối đen, Thi Nhiêu đúng kế hoạch đứng lên.

"Mẹ, con đi xem thử làm sao."

Nói xong những lời này, cô sờ soạng đi về phía phòng bếp, chuẩn xác đẩy cánh cửa kia ra, gặp được quản gia cùng nhóm đầu bếp, thắp nến trên bánh kem lên, cô đẩy xe đi ra ngoài.

"Chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ...."

Những vị khách ở kế bên nghe được tiếng ca của Thi Nhiêu liền mở cửa đi đến gia nhập với Thi Nhiêu, đèn màu trên tường lập lòe mấy chữ: Tạ Dư, sinh nhật vui vẻ!

"Chị, sinh nhật vui vẻ!"

Không biết bị ai đẩy một chút, Tạ Dư mới hoàn toàn tỉnh táo đứng lên, nói cảm ơn với mọi người.

Chờ mọi người vây quanh Tạ Dư, Thi Nhiêu chậm rãi lui về, không ngờ gót giày bị lệch, cả người lảo đảo rơi vào vòng ôm quen thuộc ở phía sau, bên tai vang lên thanh âm trêu chọc của anh.

"Bảo Bảo, cái tư thế ngã vào ngực này của em không chuẩn, nếu không anh lại cho em thêm một cơ hội nữa?"

Trên đời này chỉ có một người gọi cô là 'Bảo Bảo', cô đứng vững lên, từ đầu tới đuôi không thèm liếc anh một cái, yên lặng dịch sang bên cạnh, lại bị tay của người đàn ông kia véo eo cô.

"Chạy cái gì, một lát anh còn muốn khiêu vũ cùng em, em chạy anh nhảy với ai?"

"Buông tay!"

Ở Tạ gia, cô vĩnh viễn không tranh không đoạt, làm một cô gái ngoan ngoãn, quá khứ như vậy, hiện tại hay tương lai vẫn là thế!

"Muốn anh buông tay thì em hôn anh một cái."

Thi Nhiêu ngẩng đầu nhìn gương mặt thiếu đòn của tên kia, cắn răng nâng gót giày đạp mạnh xuống, nhưng Khâu Thừa đã nhìn ra được suy nghĩ của cô nên yên lặng dịch chân sang chỗ khác, cười cười nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của cô.

"Hai người đúng là ấu trí mười năm như một ngày."

Thi Nhiêu nhìn qua hướng truyền đến âm thanh, ngẩng người nhìn gương mặt trào phúng của người đàn ông.

"Trình Lễ? Sao anh lại đến đây?"

"Khâu Thừa bảo anh tìm cơ hội chụp ảnh hai người cùng khiêu vũ, sau đó dùng ảnh chụp tống tiền em."

"...."

Mặt Thi Nhiêu tối sầm, giơ tay véo lên eo Khâu Thừa, đau đến mức anh hít vào một hơi.

"F*ck, Trình Lễ cậu đúng thật không có nghĩa khí."

"Tôi vốn đối với chuyện này không có hứng thú, trả camera lại cho cậu, tôi đi ăn bánh kem."

Nói xong, anh ta ném camera qua, Khâu Thừa tiếp được, Thi Nhiêu nhân cơ hội tránh thoát.

Làm vai chính đêm nay, Tạ Dư có đặc quyền chọn bạn nhảy, cô bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người, sau đó ung dung đi đến trước mặt Khâu Thừa, vươn tay nói.

"Khâu Thừa, tôi có thể mời anh nhảy điệu đầu tiên không?"

Lời mời không kịp phòng bị, Khâu Thừa giữa mày xuất hiện chữ 'Xuyên(川)', đêm nay là sinh nhật Tạ Dư, từ chối thì sẽ làm cô mất mặt, nếu đồng ý, hơ hơ, Thi Nhiêu sẽ cắn chết anh.

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, mọi hy vọng chỉ có thể đặt lên người cậu bạn tốt.

[Cứu lão tử!]

Trình Lễ nhìn bạn tốt sắp không ổn, cúi đầu cong miệng cười.

[Có lợi ích gì?]

Khâu Thừa ráng nặn ra một nụ cười vặn vẹo.

[Lúc trước không phải cậu thích chiếc Aston Martin kia sao? Cho cậu!]

[Hiện tại không thích nữa.]

[Cậu muốn gì?]

[Dự án khai thác ở Tây Thành, tôi muốn một chân.]

[F*ck!]

[Không muốn? Vậy quên đi.]

Trình Lễ phủi phủi tay, chuẩn bị rời đi, Khâu Thừa nóng lòng.

[Đừng đừng đừng, cậu là lớn nhất, muốn gì cũng được, ngày mai đến công ty ký hợp đồng!]

Thời gian ngưng lại 3 giây, 3 giây sau Trình Lễ xuất hiện ở giữa bọn họ, lịch thiệp mời Tạ Dư.

"Tạ tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Mọi người đều cho rằng cao ngạo như Tạ Dư có lẽ sẽ từ chối, không nghĩ rằng cô cong môi đặt tay vào tay Trình Lễ, hai người cùng ra sàn nhảy.

Khâu Thừa thoát được một kiếp nạn, thầm oán trách mẹ của mình, tìm được Thi Nhiêu tránh ở phía sau bà nội, dằn xuống buồn bực trong lòng, khiêm trốn khom lưng xuống.

"Bà nội, con có thể mời cô cháu bảo bối của người nhảy một điệu không?"

Liếc mắt nhìn cháu gái có tà tâm nhưng không dám tiến lên, trong ánh mắt bà có ý cười, giả vờ thở dài, vỗ vỗ tay Thi Nhiêu.

"Nhiêu Nhiêu, không phải là bà nội không giữ con, mà là nhân khí con không tồi, đi theo Tiểu Thừa đi."

"Con..."

Thi Nhiêu mở miệng định từ chối, nhưng Khâu Thừa không cho cô cơ hội đã túm cô ra sân nhảy, vừa đi vừa hỏi.

"Vừa rồi có phải em rất sợ anh sẽ đồng ý lời mời của Tạ Dư không?"

"Anh tự mình đa tình quá rồi."

Nhìn cô gái khẩu thị tâm phi(*), người đàn ông dừng bước lại, chất vấn cô.

(*)miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

"Lòng bàn tay em nhiều mồ hôi như vậy, còn nói không có khẩn trương?"

Lời nói dối bị vạch trần, cô nhanh chóng biến thành một ma nữ, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

"Anh tin tôi dẫm chết anh không!"

Nhìn cô gái không an phận trong lòng ngực, anh cong môi, ánh mắt đầy vẻ nuông chiều.

"Anh biết em không nỡ."

Nói xong anh cưỡng chế tách tay cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, vào lúc cô đang tức giận, đem cô đẩy ra, rồi lại kéo trở về ôm trong lòng ngực.

Bàn tay nóng bỏng làm như vô tình liên tiếp chạm vào người cô, tranh thủ trong lúc kéo cô vào trong ngực mà phát biểu cảm nghĩ của mình.

"Bảo Bảo, eo em vẫn mềm như năm đó, còn nhớ rõ năm đó em đã xin tha thế nào dưới thân anh không?"

Thi Nhiêu không ngờ được anh sẽ không biết xấu hổ mà nói ra lời như vậy, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, nhấc chân muốn dẫm chân anh, không thành thì thôi còn bị anh áp vào ngực.

"Nơi này lớn hơn không ít, không nghĩ đến em còn phát dục lần thứ hai, vì anh sao?"

"F*ck!"

Như thế mà còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!

Xấu hổ đan xen với giận dữ làm Thi Nhiêu dùng sức rút tay ra, lại một lần nữa thất bại, còn bị vướng cả người ngã vào ngực anh, bàn tay anh thuận thế đặt trên mông cô.

Khâu Thừa nhìn cô gái ở ngực mình, yên lặng dùng tay nhéo nhéo, cười nói.

"Vẫn là cảm giác quen thuộc ấy, một chút cũng không thay đổi."

"Anh!"

Dưới ánh đèn, cô gái váy đỏ ngượng ngùng dựa vào lòng ngực của người đàn ông, người đàn ông khom lưng ôm cô gái, một mỹ lệ một ôn nhu, có thể nói là khung cảnh đáng chụp ảnh nhất.

Đương nhiên nếu mọi người biết cuộc đối thoại của bọn họ, sợ rằng sẽ không còn nghĩ như thế.

"Cốt truyện đi đến bước này rồi, anh có phải nên hôn em rồi không?"

Hai chân Thi Nhiêu không cách nào đứng thẳng lên, thử vài lần đều không được, gương mặt đã nghẹn đỏ lên.

"Anh dám!"

"Làm sao đây, anh sẽ không khiến em thất vọng."

Nói xong, người đàn ông chậm rãi cúi đầu, Thi Nhiêu nắm chặt áo anh, gầm nhẹ nói.

"Tôi nhận thua! Anh muốn cái gì?"

Gương mặt hai người cách nhau không đến 5cm, nói thật, hiện tại anh không muốn dừng tay.

"Một lát nữa, em tự mình tiễn anh ra về."

"Thành giao!"

Nhìn cô gái nhỏ hận không thể cắn chết chính mình trong lòng ngực, Khâu Thừa miễn cưỡng đỡ thẳng cô lên, lịch thiệp cúi chào cô, sau đó từ bên người cô rời đi, bầu không khí lãng mạn vừa rồi giống như chỉ toàn giả dối.

Hơn 1 tiếng sau, khách khứa lục đục ra về, Thi Nhiêu cùng Khâu Thừa đi ở cuối cùng, bọn họ lúc nãy trêu đùa nhau chắc chắn đã làm nóng lòng ba mẹ hai bên, khi cô cho rằng màn kịch đêm nay xong xuôi rồi, người đàn ông đi bên người lại kéo cô chạy vào một rừng cây nhỏ tối đen.

Ở giữa rừng cây có một chiếc bàn đá tròn, Khâu Thừa kéo cô đến đây, đè cô lên bàn, cô sợ đến mức suýt nữa thét lên.

"Anh, anh làm gì, ba mẹ tôi còn ở phía trước đấy!"

Anh quay đầu nhìn mọi người đi càng lúc càng xa, thu ánh mắt lại nhìn cô gái đang nơm nớp lo sợ dưới thân, bất mãn hỏi.

"Em sợ bọn họ biết quan hệ của chúng ta đến vậy?"

"Đều chia tay rồi, cho bọn họ biết làm gì?"

Thi Nhiêu đẩy anh một cái, người phía trên vẫn vững như Thái Sơn không nhúc nhích, cô lại tiếp tục nằm.

"Nếu bọn họ biết, ba năm trước em lén vào phòng anh, còn ở trên giường cùng anh lăn lộn cả một đêm, em nói xem bọn họ sẽ có phản ứng gì?"

Nghe được lời này, cô gái vốn đang yên lặng bỗng trở nên táo bạo, giống như một con thú bùng phát, tay chân đấm đá anh, Khâu Thừa vội vàng nắm tay cô lại, ấn người yên trên bàn.

"Thi Nhiêu, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, ba năm đã là mấu chốt của anh. Chờ anh làm xong công việc liền sẽ xử lý chuyện xưa của hai chúng ta, lần này nếu em còn dám chạy, anh sẽ đánh gãy hai chân em."

Cô một năm bốn mùa đều ở đoàn phim, Tết Âm lịch thật vất vả mới trở về đoàn tụ với gia đình, anh vốn định sẽ tìm cô nói chuyện, nhưng ai ngờ mới mùng ba cô gái này đã lên máy bay về đoàn phim.

"Anh dám!"

"Em nói xem anh có dám không, em cùng mẹ anh có mâu thuẫn gì sao?"

Vừa rồi trong phòng, mẹ anh luôn miệng lải nhải không yên, hỏi anh vì sao không đồng ý với Tạ Dư mà lại cùng Nhiêu Nhiêu khiêu vũ, trong lời nói không che giấu được sự khinh thường, anh nghe xong rất tức giận nhưng lại không thể bộc phát ra.

Thi Nhiêu ngẩn ra, trái tim nhảy loạn vài nhịp, cô nuốt nước miếng, ra vẻ bình tĩnh.

"Không có! Sao tôi lại có lá gan cùng mẹ anh mâu thuẫn được?"

"Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ lời anh nói, không được chạy loạn, chờ anh đến tìm em."

"Hai chúng ta không có gì đáng nói, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Lần này trở lại, cô là muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa chứ không phải hồi tưởng về quá khứ, chuyện gì qua rồi cứ để nó qua.

"Ai nói qua rồi, anh nói cho em biết, những chuyện này qua không được!"

Cô thiếu anh, không chỉ là ba năm, nói đúng hơn từ trước khi cô thi đại học giữa bọn họ đã có vấn đề. Không giải quyết rõ ràng những vấn đề đó anh làm sao có thể thu trọn trái tim khó hiểu của cô?

Thi Nhiêu cắn cắn khóe môi không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chân tướng mỗi lần đi đến miệng lại bị cô nuốt trở về.

Thấy cô không nói lời nào, Khâu Thừa giữ chặt tay cô, đem Thi Nhiêu từ dưới bàn túm lên, nâng cằm cô sau đó hung hăng hôn xuống đôi môi đỏ mà anh mong chờ cả tối.

Anh hôn như mưa rền gió dữ, vừa vội vàng vừa điên cuồng, giống như muốn nghiền nát xương cốt không nghe lời của cô, làm cô sẽ thuần phục ngoan ngoãn và hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

Trước khi rời đi, Khâu Thừa ôm chặt cô một cái, Thi Nhiêu từ trên bàn đá nhảy xuống, ôm ngực chạy qua người giúp việc đang dọn dẹp, sợ có người nhìn đến vật nhô lên ở ngực sẽ biết được cô vừa trải qua chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.