Bữa sáng là món cháo gạo kê mà bữa tối hôm qua còn chưa đụng đũa đến, trên bàn cơm bốn người bốn biểu tình khác nhau, trong phòng ăn chỉ có tiếng nhai nuốt cùng tiếng ngẫu nhiên va chạm đũa muỗng phá tan sự yên tĩnh.
Trình Lễ ăn xong trước, lấy giấy lau miệng xong đứng lên: "Cảm ơn đã tiếp đãi, về sau có loại hoạt động này nữa không cần gọi tôi đâu."
Dứt lời anh ta đẩy ghế đi ra ngoài, Khâu Thừa và Thi Nhiêu nhìn nhau, ăn ý mà bất đắc dĩ nhún vai.
Tạ Dư nắm chặt đũa, cố gắng xem nhẹ sự tồn tại hai người, chỉ cần thấy bọn họ cô lại nghĩ đến động tĩnh đêm qua, lỗ tai không khống chế được nóng lên.
"Tôi cũng ăn xong rồi, nắm chắc thời gian về hợp đồng."
Nói xong cô cũng chạy.
Thi Nhiêu một tay chống cằm nhìn theo bóng dáng chạy hoảng loạn của chị gái, cảm thấy có gì đó kỳ quái.
"Chị ấy làm sao thế? Giống như có gì đuổi theo vậy, em đối với chị ấy còn chưa đủ tốt sao?"
Quần áo mới, đồ trang điểm mới đều đưa chị ấy, còn muốn cái gì nữa chứ!
Khâu Thừa có lẽ đoán được lý do nhưng không dám nói với cô, để tránh bị cô đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể vờ như không biết.
"Có thể là có việc gì gấp, ăn cháo đi để nguội mất."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cầm muỗng lên một lần nữa, nhưng vừa đưa muỗng cháo lên đến miệng lại buông xuống nhìn Khâu Thừa.
"Em có việc hỏi anh."
Khó thấy được vẻ nghiêm túc như vậy của cô, Khâu Thừa nhướng mày ý bảo cô nói tiếp.
"Lúc trước, vì sao chị em hôn anh?"
"Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ..."
Người đàn ông bị sặc, may mắn trong miệng không có cái gì nếu không có lẽ đã chết sặc.
"Em, em nói cái gì thế? Chị em hôn anh bao giờ?"
Thấy biểu cảm mờ mịt của anh không giống như nói dối, Thi Nhiêu sờ cằm: Không lẽ mình nhìn lầm thật?
"Vào năm em nghỉ hè lớp 11, anh và chị ấy gọi bạn bè đến Tạ gia chơi. Khi đó mọi người còn ngồi trong sân nói đùa vui vẻ, anh không nhớ?"
Khâu Thừa trầm tư suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, sau đó kinh ngạc hỏi cô.
"Ngày đó thì làm sao? Có chuyện gì phát sinh đâu."
Thấy anh giả vờ mất trí nhớ, Thi Nhiêu cũng nóng nảy đập lên bàn.
"Cái gì hả? Lúc ấy chị ấy hôn anh, anh cũng chẳng né, em đều thấy cả đấy."
"????"
Khóe miệng Khâu Thừa run run vài cái, nhìn khuôn mặt tức giận của cô gái thì nói thắc mắc trong lòng.
"Đó là nguyên nhân em chia tay với anh?"
"....."
Không nghĩ anh phản ứng nhanh như vậy, Thi Nhiêu ngẩn ra, sau đó vội lắc đầu, chết cũng không thể thừa nhận.
"Không đúng! Anh trả lời vấn đề của em trước, chị ấy rốt cuộc có hôn anh không!"
Khâu Thừa giơ tay lên sờ vết cào của cô làm tối qua, một lời khó nói hết.
"Hôn...."
Lời còn chưa nói xong thì chiếc bàn thiếu chút bị cô lật luôn, "Em biết ngay...."
Nhìn cô gái muốn gây chuyện với mình, đầu anh có chút đau, vội vàng duỗi tay ấn cô xuống ghế.
"Anh chưa nói xong, em gấp cái gì chứ! Trên mặt đất có nhánh cây, Tạ Dư uống say nên vấp phải, do trúng chân đau nên mới nhào vào người anh."
Thấy cô tựa hồ còn không tin anh lại nói tiếp.
"Em không phát hiện mấy ngày sau chị em lúc đi đường không bình thường sao? Lúc đó cô ấy mang giày sandal, chân bị đâm đến chảy máu."
Thi Nhiêu ngơ ngác nhìn anh, suy nghĩ cả buổi cũng chẳng nhớ được gì. Nhưng chân Tạ Dư có vấn đề cô vẫn nhớ được.
Cô đã hỏi xong, đến lượt anh.
"Em có phải bởi vì chuyện này mà quyết định không đi du học không?"
Vốn là người học đàn violon, đột nhiên chạy đi học diễn xuất, anh suy nghĩ suốt bao năm vẫn không hiểu được, rốt cuộc hôm nay cũng hiểu rõ rồi.
"Ấy....không phải!"
Vào lúc này có đồ ngốc mới thừa nhận.
"Hơ, chắc chắn bởi vì chuyện này."
Khâu Thừa quá mức tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thi Nhiêu đang ngồi ôm đầu.
"Vì sao em không hỏi anh sớm hơn?"
Nếu cô hỏi sớm một chút thì con của bọn họ có lẽ đã biết chạy nhảy. Nghĩ thế oán giận của anh lại tăng vài phần, đẩy ghế ra bế Thi Nhiêu khiêng trên vai.
"Anh làm gì? Thả em xuống...."
Thi Nhiêu hoảng loạn, dùng chân tay đấm đá vào người anh, hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.
"Sinh bé con!"
Hôm nay là cuối tuần, tối qua anh còn chưa đã thèm, bao còn cả một thùng, thiên thời - địa lợi - nhân hòa đều có đủ! Làm một người thương nhân như Khâu Thừa sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Trở lại phòng ngủ, Thi Nhiêu bị anh ném lên giường mém chút đã chấn động não. Lúc cô còn chưa hoàn hồn thì người đàn ông đã chuẩn bị chiến đấu.
Theo thời gian trôi qua, mồ hôi dần biến mất trên khăn trải giường, cô gái rên rỉ không ngừng, trong cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng khóc nức nở.
"Từ bỏ, em chịu không nổi nữa...."
Thi Nhiêu đỏ mắt bấu chặt người đàn ông, Khâu Thừa nhìn thoáng qua eo cô, không nói lời nào liền ôm cô lên.
"Chịu không nổi cũng ráng mà chịu cho lão tử, đây là em nợ anh!"
Ba năm, có trời mới biết anh vì cô gái dưới thân mà tích trữ biết bao nhiêu 'nòng nọc', lần này không trao hết cho cô thì làm sao bỏ qua được.
Từ sương sớm đến buổi chiều tàn, Thi Nhiêu muốn rời giường nhưng không thể thoát khỏi anh.
"Khâu Thừa, tôi muốn giết anh!"
Cô gái nép ở mép giường, nhận ly nước anh đưa qua, cố gắng hết sức mà uy hiếp anh.
"Chờ khi nào em thắng được lão tử ở trên giường rồi hãy mạnh miệng nói lời này. Mà không phải em mỗi ngày đều tập thể hình sao, sức chịu đựng thế nào lại kém như vậy chứ?"
Thi Nhiêu ghé vào bên giường, chỉ có từ bả vai trở lên đưa ra khỏi chăn, uống xong nước thì đưa lại ly cho anh, cô sống không còn gì luyến tiếc nhìn những chiếc bao đầy chất lỏng trắng trên đất.
Cô cũng không muốn nhìn chằm chằm mấy thứ kia, nhưng cả người đều không nhấc nổi, không cách nào dời đi vị trí này.
"Còn muốn sao?"
"Không cần!"
"Không cần thì thôi."
Khâu Thừa đặt ly qua một bên, nắm lấy bả vai nâng cô ngồi dậy, nhìn những vệt đỏ đỏ khắp người cô thì trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
"Đã nói em đừng giãy giụa, em nhìn xem khắp người toàn những dấu vết, anh đây nhìn mà đau lòng."
"....."
Nếu có đao trong tay cô sẽ không ngần ngại chém chết anh.
Người này vì sao lại vô sỉ đến mức này? Vì sao?
"Nghe Đường Tỉ nói tiếp theo em sẽ quay show tại thành phố, vì thế trong khoảng thời gian ngắn chắc không lại chạy lung tung rồi?"
Nếu nói chạy trốn, cô bây giờ muốn chạy ngay.
"Sao em lại không nói lời nào, có phải vừa rồi dùng sức rên quá nên giờ cổ họng không thoải mái?"
Thi Nhiêu lạnh lùng liếc anh một cái, muốn giơ chân đá vào 'của quý' của anh, tốt nhất là hỏng luôn không cương được nữa.
"Em nhìn 'nó' làm gì? 'Nó' vất vả cả ngày rồi nên cần phải nghỉ ngơi, hôm nào lại hầu hạ em."
"Anh cút xa tôi ra, cái đồ lưu manh này!"
Trước kia lúc mới yêu nhau, anh dám lấy danh dạy bù cho cô mà vén váy cô dưới mắt của ba mẹ cô.
Mấy năm trôi qua tên lưu manh đã tiến hóa hẳn thành mặt người dạ thú, động tay động chân cũng thôi, còn xâm chiếm luôn cả tâm trí cô.
"Đúng vậy, anh là lưu manh, nhưng ít nhất không có trèo cửa sổ vào phòng ngủ của em, em thì sao?"
Cái đêm ở ba năm trước anh cả đời cũng không quên, cũng không cho phép cô quên.
"Anh không nhắc đến việc đó sẽ chết à?"
"Không đến mức chết nhưng sẽ không thoải mái, em rốt cuộc làm sao mà tránh được camera ở Khâu gia nhưng không ai phát hiện thế?"
Nếu cô đi ban ngày ở cửa chính thì thế nào cũng vào được, nhưng cố tình lại là buổi tối, tường thì cao, không thể tưởng tượng nổi.
"Nói thử xem, truyền cho anh một chút kinh nghiệm, nếu có gì em về Tạ gia mà anh không ngủ được sẽ trèo qua phòng tìm em"
"C-ú-t cho em!"
Lúc trước cô trốn ở trong sân Khâu gia, bị muỗi vây quanh 360°, thật vất vả mới chờ được mọi người ngủ hết, lặng lẽ bò lên ban công lầu hai vào phòng anh.
"Được rồi, em không nói anh cũng không ép. Loại việc trèo tường này không dành cho quân tử, anh có thể tìm cách quang minh chính đại đi vào phòng em."
Nói xong anh buông vai Thi Nhiêu ra đi về phía phòng quần áo, khi trở ra trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
"Đã mua mấy năm rồi, nếu em không béo lên thì có lẽ sẽ mang vừa."
Anh không chút để ý mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn kim cương ra mang lên tay cô gái, nắm lấy tay cô ngắm.
"Vẫn ổn, hợp thế này thì đeo đi."
Thi Nhiêu sửng sốt cả nửa ngày mới hiểu anh đang làm gì, "Anh làm gì thế?"
"Cầu hôn. Đã muộn nhiều năm nên em đừng ghét bỏ."
"....."
Lần đầu tiên thấy cầu hôn lại tùy tiện như vậy, cô cảm thấy giống như mình diễn bao nhiêu bộ phim trong nhiều năm đều vô nghĩa, vào thời khắc quan trọng tìm không ra kịch bản.
"Anh, anh lặp lại lần nữa, anh muốn làm gì?"
Nhìn cô gái khó có thể tin được, Khâu Thừa cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
"Cầu - hôn! Thi Nhiêu, em nguyện ý gả cho anh không?"
"....."
Mặt Thi Nhiêu cứng lại, giống như điện giật mà đẩy anh ra, run rẩy tháo chiếc nhẫn kia nhét lại vào tay anh, ôm chăn lùi về sau.
"Em làm sao thế?"
Cô lắc đầu, dùng sức lắc đầu, như là đứa bé bị sợ hãi thu mình lại một góc, mặt trắng bệch.
"Dọa em rồi?"
Thi Nhiêu gật đầu, mạnh đến nổi cổ như muốn gãy ra.
"Có khoa trương đến vậy sao? Anh tưởng....em cũng giống như anh, đều chờ đến ngày này."
Khâu Thừa nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong ánh mắt có chút mất mát khó có thể phát hiện.
"Nói không sợ em chê cười, lúc trước vì chiếc nhẫn này mà anh gần như mạng cũng không cần, vẽ bảng thiết kế suốt ba tháng trời, nhẫn làm xong còn chưa kịp trao thì em đã không cần anh nữa."
"Em nói xem anh có thảm không?"
- -------------
Tác giả có lời muốn nói :
Thi Nhiêu: Diễn, tiếp tục diễn đi!