Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 93




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng đứng ngăn trước mặt Ninh Hoàn: "Đây là phủ trưởng công chúa, Ninh đại phu là khách quý của công chúa, xin các vị công tử hãy lịch sự một chút."

Người đầu tiên lên tiếng tên là Phùng Tri Dũ, hắn cười khẩy hai tiếng: "Chúng ta đang nói chuyện với Ninh tiểu thư, đều là người quen biết cũ, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, ngươi xen vào làm gì? Nàng ta là khách quý của công chúa, chúng ta không phải sao?"

Vũ Châu lúc này không biết phải nói gì, Ninh Hoàn lên tiếng, đôi mắt đen láy của cô thờ ơ như nước: "Không có gì để nói chuyện cũ, xin hãy nhường đường."

Phùng Tri Dũ vòng tay tiến lên, cúi người qua một chút, nụ cười trên môi không có nổi một chút chân thành, những người khác theo sau cười khúc khích.

Thất Diệp nằm trên vai Ninh Hoàn, vươn móng vuốt ra chuẩn bị cào vào mặt người này, may mắn hắn tránh nhanh, nếu không chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo.

Ninh Hoàn nhẹ nhàng chạm vào đầu Thất Diệp, rất tán thưởng hành động của nó. Thất Diệp vểnh đuôi lên, cong người, phát ra tiếng gầm gừ từ cổ họng, càng trở nên hung dữ hơn.

Phùng Tri Dũ giận tái mặt, thật sự rất không vui, nữ nhân này giả vờ cao quý làm gì, ai mà không biết nàng ta là người như thế nào?

Hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm vào con chồn trắng nhỏ đang nhìn mình, mí mắt hơi nheo lại, lộ ra vẻ lạnh lùng, một con vật nhỏ không biết trời cao đất dày.

Hắn ta đang chuẩn bị hành động, bên cạnh truyền đến một tiếng nói: "Phùng Tri Dũ, rảnh rỗi đến nỗi đi kiếm chuyện sao, thật sự coi phủ trưởng công chúa như nhà mình?"

Giọng nói nghe có vẻ quen thuộc, Ninh Hoàn nhìn qua, có người bước ra từ sau tảng đá giả nửa kín nửa hở, trên người đính ngọc trai, đeo vàng ngọc, rực rỡ lộng lẫy.

Đó là Úc Lan Tân.

Úc tiểu thư cầm roi dài yêu thích của mình, miệng cười lạnh lùng châm biếm, phía sau là mấy quý nữ cũng một ít nha hoàn, vây quanh nàng ta, càng làm nổi bật khí thế khiếp người kia.

Ngày hôm đó, khi theo Vệ Thì đến hẻm số mười bốn, Ninh Hoàn cảm thấy mí mắt liên tục giật, có vẻ như hôm nay may mắn không mỉm cười với cô.

Cô đang định bảo Vũ Châu đi gọi trưởng công chúa, nhưng ánh mắt đầy xem xét của Úc Lan Tân chỉ dừng lại trên người cô một lúc, rồi nhanh chóng chuyển hướng nhìn Phùng Tri Dũ: "Đang hỏi ngươi đấy, kiếm chuyện gì vậy? Câm rồi à?"

Phùng Tri Dũ biết Úc Lan Tân vốn không ưa Ninh Hoàn, nghe nói còn từng cùng Vệ Thì đi gây chuyện, hắn liếm mép nói ngay: "Làm gì được chứ, chỉ là tìm thứ gì đó để giết thời gian mà thôi."

Ninh Hoàn híp mắt, ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng móc lấy một gói thuốc màu vàng rơi vào lòng bàn tay.

Một số người nói chuyện thật không dễ nghe, cô nghĩ mình nên tặng họ một món quà.

Úc Lan Tân mím môi, nét mặt lạnh lùng: "Miệng sạch sẽ chút đi, đang nói về thứ đồ chơi gì vậy, ngươi cũng tính là thứ gì đó."

Phùng Tri Dũ không ngờ nàng ta lại bất ngờ chĩa mũi dùi vào mình, ngỡ ngàng: "Họ Úc kia, ngươi nổi điên cái gì vậy."

Điều này không giống như trong tưởng tượng, không phải nàng ta nên huờ theo lời hắn ta nói sao, giống như trước đây, sao giờ lại bất ngờ tấn công hắn ta?

Ninh Hoàn cũng hơi ngạc nhiên, Úc Lan Tân lại mở miệng, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ khinh thường, chỉ vào Ninh Hoàn và nói với Phùng Tri Dũ: "Nghe không hiểu? Người của ta, Phùng Tri Dũ ngươi tính là củ hành gì, lại dám tới đây gây sự?"

Cái gì là người của ta, hai người này góp lại thành một nhóm từ bao giờ vậy, Phùng Tri Dũ dừng lại, mắt tròn xoe: "Ngươi thật sự điên rồi."

Úc Lan Tân nhướng mày, không kiên nhẫn nghe những lời này, giơ roi trong tay lên và nói với hắn: "Nhanh chóng cút đi cho ta."

Úc đại tiểu thư từ trước đến nay là người không biết lý lẽ, không nể mặt ai, nàng ta dám giơ roi lên là dám thật sự đánh.

Phùng Tri Dũ mặt mày tái mét, đối diện với sự hung hăng của Úc Lan Tân, hắn ta cũng không thể không lùi bước.

Sự phát triển này có chút ngoài dự đoán của mọi người, Ninh Hoàn nhẹ nhàng hạ mi mắt, vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Úc Lan Tân nâng cao cằm, kiêu ngạo như phượng hoàng đậu trên cành cây ngô đồng: "Không cần cảm ơn ta, ngươi đã cứu mạng Ngụy công tử, ta nợ ngươi một ân tình. Nếu có việc gì, cứ tìm đến phủ Thái sư, Úc Lan Tân ta luôn giữ lời hứa."

Rồi nàng ta quay người đi, không cho Ninh Hoàn cơ hội phản ứng, rời đi trong vòng vây của các tiểu tỷ muội và nha hoàn.

Vũ Châu nhìn theo bóng lưng xa dần của nàng ta, cười nói: "Năm xưa công tử đã cứu mạng Úc tiểu thư, nàng ấy luôn nhớ trong lòng."

Nàng ấy thường xuyên đến thăm và âm thầm giúp tìm kiếm danh y và thuốc quý.

Mặc dù tính tình không tốt, thường xuyên gây rắc rối không cần thiết, thủ đoạn hung ác, khó gần, nhưng luôn nhớ ơn người khác hơn ai hết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.