(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở nhị phu nhân muốn thu thập Ôn Ngôn Hạ, nhưng rốt cuộc mọi chuyện trong phủ đều đã do nàng ta nắm giữ, nàng ta không âm thầm xử lý ngược lại Sở nhị phu nhân đã là tốt lắm rồi.
Sở Dĩnh và Ninh Hoàn xin cáo quan vào năm Hưng Bình thứ hai mươi hai rồi rời khỏi kinh thành.
Sở Nhị gia một lòng mơ ước tước vị Tuyên Bình Hầu, nhưng thánh thượng lại hạ một đạo thánh chỉ lưu lại tước hiệu và bổng lộc cho Sở Dĩnh, không hề liếc mắt nhìn Sở Nhị gia.
Cũng đúng thôi, người ta công trạng hiển hách, một đao một kiếm đánh xuống, làm sao cho ông ta hưởng lợi được.
Sở Nhị gia trong lòng bực bội, nhưng không cách gì, vài năm sau, do ngã ngựa gãy chân, hàng ngày chỉ ở trong một góc sân uống rượu mua vui, được các mỹ nhân vây quanh, sống trong an nhàn.
Còn Sở Trường Đình, người chồng trên danh nghĩa của nàng ta, đối với nàng ta mà nói, tác dụng duy nhất... ừ, nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ như cũng chẳng có ích lợi gì.
Về phần Sở lão phu nhân, trước kia từng theo chồng ra trận, vài lần thoát chết trong gang tấc, vào mùa thu năm Hưng Bình thứ hai mươi tám, vết thương cũ tái phát, cuối cùng qua đời.
Nàng ta lo liệu chuyện mai táng, cũng đã lui tới với không ít người phúng viếng.
Úc Lan Tân sau khi kết hôn với Ngụy Lê Thành đã trở nên phúc hậu hơn nhiều trong hai năm qua.
Nàng ấy vốn là người kiêu ngạo lại rất để ý mặt mũi, có gia thế tốt và học viện Chính An cũng rất nổi tiếng, ít ai có thể áp đảo được nàng.
Ngụy Lê Thành từng bị bệnh nặng khi còn trẻ, điều này đã tạo nên sự điềm đạm và hài hòa trong con người hắn, tính cách của họ bổ sung cho nhau, lại thêm một phần ân tình từ thuở nhỏ, cuộc sống hôn nhân của họ lại hòa hợp đến không ngờ, thời gian trôi qua rất không tệ.
Di An trưởng công chúa cả ngày chơi với cháu, cũng là một trong những người nhàn rỗi nổi bật ở kinh thành.
Ôn Ngôn Hạ nhìn hai người Úc Lan Tân và Ngụy Lê Thành đều mặc quần áo giản dị, bỏ thêm vài tờ tiền giấy vào chậu than rồi lại nhìn về phía phu nhân Vệ Quốc Công.
Vệ Thì rốt cuộc cũng không chịu nổi mà cùng cách với Tống Văn Kỳ, một phen gà bay chó chạy, Vệ Quốc Công phu nhân đã tìm cho nàng ta một gia đình nhỏ để kết hôn, gả đi xa ra ngoài.
Vệ Thì không đồng ý, khóc lóc không muốn rời đi, đã náo loạn một trận trong ngày cưới.
Những học trò mà Ninh Hoàn dạy dỗ cũng đạt được thành công riêng.
Một người trở thành Thái tử phi, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, một người tham gia khoa cử và đưa ra những kế sách tốt, một người gác giữ Tương Huy Lâu, phòng chống tai họa, và một người quản lý học viện Chính An, ngày càng phát triển.
Triều đình luôn trọng vọng họ.
Sau sáu năm rời kinh, Ninh Hoàn và Sở Dĩnh nhận được tin tức đã trở về với hai đứa con.
Hai người này dường như không hề thay đổi, một người thanh lịch có lễ, người kia xinh đẹp điềm đạm, cả hai cùng bước vào, không khác gì đôi thần tiên quyến lữ.
Con trai lớn của họ bây giờ tám tuổi, vóc người rất cao, đã không còn giống như những đứa trẻ bình thường, khí chất anh hùng nhỏ đã hiện rõ. Như tre trúc ngày càng xanh tươi phát triển, có thể thấy được tương lai hắn sẽ có tư thái, phong độ gì.
Còn con gái nhỏ mới một tuổi, đang ở độ tuổi tập nói, trông như một viên tuyết, nằm trong vòng tay mẫu thân, vươn tay gọi mẫu thân, ca ca và phụ thân.
Dù nàng ta không thích trẻ con lắm, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy yêu thương.
Trong chuyến trở về này, họ ở lại kinh thành một năm, cũng không ở lại Hầu phủ mà ở con hẻm số mười bốn, cho đến mùa xuân năm thứ hai sau khi Thái tử đăng cơ, họ mới lên xe ngựa rời đi.
Về phía nàng ta, khi không còn Sở lão phu nhân trấn giữ, cũng không cần phải bận tâm đến điều gì nữa.
Hai tiểu thiếp của Sở Trường Đình mỗi người sinh một đứa con trai, đều là con gái của những gia đình cửa nhỏ nhà nghèo, không mơ ước gì cao xa, cũng biết điều.
Biết rằng người làm chủ trong nhà không phải là lão gia mà là phu nhân, cố ý đưa con mình đến phòng chính, nhưng nàng ta chẳng suy nghĩ đã từ chối, và càng không có ý định nuôi chúng dưới danh nghĩa mình.
Dù sao cũng không phải con ruột của nàng ta, sao phải vất vả nhọc lòng như vậy?
Nàng ta sống rất tự tại, nhà họ Sở có bề dày, dù nhị phòng không thừa kế danh tước, nhưng khi ở riêng phần tài sản được chia ra cũng không hề ít, cộng thêm của hồi môn, tính ra cũng đủ cho nàng ta tiêu xài cả đời.
Còn những chuyện khác... liên quan gì đến nàng ta chứ?
Mùa đông đến rất nhanh, nàng ta tựa lên giường, ăn một quả quýt mà cô cô nàng ta, Ôn thái phi gửi đến.
Súc miệng xong, nàng ta uể oải ngáp một cái.
Đêm khuya, Thanh Duẩn dẫn một người vào rồi lui ra ngoài, người đó cởi chiếc áo choàng đen bên ngoài, lộ ra thân hình cao gầy và khuôn mặt tuấn tú, bước lên nửa quỳ trước giường, một tay cầm mảnh vải lụa màu xanh nhạt dưới tấm chăn lông cáo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");