Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hoàn nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, nghiêng người lại gần tai, nở nụ cười, dùng giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: “Hóa ra chưa kết hôn à, vậy một tháng trước Vệ Tam tiểu thư là với ai…”

Cô chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng: “Uyên ương giao đôi, ân ái triền mien đây này?”

Mỗi chữ, mỗi câu vang vào tai, cảnh tượng hỗn loạn trong bức màn mây ngày đó như một tia sét đánh vào đầu, Vệ Thì trước tiên là ngẩn người, sau đó biểu cảm thay đổi đột ngột, không thể tin mà nhìn lại.

“Ngươi…” Trong đầu rối bời, Vệ Thì một lúc không thể nói nên lời.

Con ngựa màu đỏ thẫm phát ra tiếng hí nhẹ, kéo lại tâm trí nàng ta, bỗng nhiên mặt mày trầm xuống, khuôn mặt trắng nõn như phủ một lớp sương giá, giọng nghiêm khắc: “Ninh Hoàn, ngươi đang nói nhảm nhí gì thế!”

Ninh Hoàn giơ tay, nhẹ nhàng chặn môi nàng ta, lạ lùng nói: “Shh, nói nhỏ thôi. Vệ Tam tiểu thư muốn làm cho chuyện xấu của mình bị mọi người biết đến sao?”

Vệ Thì vô thức im lặng, sau khi phản ứng lại cảm thấy tức giận, mặt đỏ bừng, giận dữ nói: “Nói bậy bạ, đừng vu khống ta!”

Ninh Hoàn cười nhẹ, vẫy vẫy tay áo: “Vu khống? Sự thật hay giả, Vệ tiểu thư tự biết rõ trong lòng.”

“Ngụy công tử là con trai của Di An Trường công chúa, quý tộc cao quý, dòng máu hoàng gia, nhưng thân thể yếu đuối bệnh tật, nằm trên giường không biết còn sống được bao lâu nữa, sống qua ngày nào là may mắn ngày đó, Vệ Tam tiểu thư không muốn gả cho hắn cũng là điều dễ hiểu.”

Cô nói chậm rãi, giống như đang bình luận về thời tiết đẹp của ngày hôm nay.

Nhưng lời nói ấy đối với người nghe lại như những lưỡi dao sắc bén, từng lưỡi dao cứa vào vẻ đoan trang tô son trát phấn.

"Chỉ là... hôn ước chưa hủy, đã vội vàng vàng với người khác, còn ‘châu thai ám kết’, quả thực quá không coi An Nhạc công chúa ra gì."

Vệ Thì giật mình kinh hãi, hạ giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì mà có châu thai ám kết, ngươi điên rồi à!"

Hôm đó chỉ là không kiềm chế được cảm xúc, mới làm ra chuyện quá đáng, sau khi tỉnh táo lại đã uống hai bát canh tránh thai, chỉ sợ rằng... làm sao có thể...

Ninh Hoàn ừm một tiếng: “Làm sao, cơ thể của mình có điều gì không ổn, có sự thay đổi nào, chẳng lẽ Vệ tiểu thư không biết sao?"

Không ổn? Thay đổi?

Vệ Thì không khỏi theo lời Ninh Hoàn mà suy nghĩ.

Có vẻ... đúng là có.

Gần đây luôn cảm thấy lo lắng, lại không hiểu sao chán ăn, luôn muốn ăn chua, nàng ta trước đây không thích vị chua, nhưng sáng nay lại đột nhiên muốn ăn mơ chua, trên đường đến còn đặc biệt bảo Phiến Nhi mua một phần.

Vệ Thì liếc thấy hộp sứ chứa mận chua trong tay thị nữ, lòng chợt lạnh, đúng rồi, trưởng tẩu trong nhà có thai cũng vậy.

Ninh Hoàn chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt nàng ta, nói: "Nhìn dáng vẻ này, Vệ Tam tiểu thư trong lòng đã rõ ràng.”

“Ngươi đối xử với An Nhạc công chúa như vậy, vứt hết thể diện của nàng xuống đất, đoán xem, nếu chuyện này truyền đến tai nàng, nếu biết được ngươi làm ra chuyện như thế, làm mất mặt con trai nàng, nàng sẽ để cho ngươi yên sao?"

Vệ Thì tay chân lạnh ngắt, trán cũng đổ mồ hôi, nàng ta nhìn về phía Ninh Hoàn, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên đôi mắt nhẹ nhàng mỉm cười của cô.

Con hẻm số mười bốn dài không thấy đầu, đặc biệt tĩnh lặng lạnh lẽo, nàng ta run lên một cái, xương cốt như có gió lạnh thổi qua.

"Vệ Thì? Ngươi làm sao vậy?"

Úc Lan Tân đã chờ đợi từ lâu, nhưng không thấy Vệ Thì có động tác gì, không kiến nhẫn mà hét lên một tiếng.

Vệ Thì bỗng nhiên tỉnh táo, mạnh mẽ đẩy Ninh Hoàn bên cạnh ra xa, chỉ khi cách xa mới phần nào ổn định tâm trạng.

Nàng ta siết chặt tay trong tay áo, Ninh Hoàn phủi phủi tay áo, lại tiến gần một bước, giọng thấp và chậm rãi: "Vệ tam tiểu thư thực sự không cần hoảng hốt, ngươi không nói ta cũng không nói, tất nhiên không ai biết, chờ ngươi hủy hôn với Ngụy công tử, dù sau này An Nhạc công chúa biết cũng không sao cả."

"Nên bây giờ..." Ninh Hoàn cười nhếch miệng: “Ngay lập tức dẫn người của ngươi đi, nếu không, Úc Lan tiểu thư sẽ sớm quất roi lên người ngươi rồi đấy."

Ngụy công tử từng cứu mạng Úc Lan Tân khi còn nhỏ, sau đó hai người dù không có nhiều giao tình, nhưng Úc Lan tiểu thư vẫn rất coi trọng ân tình này.

Có người từng gọi Ngụy công tử là quỷ bệnh, Úc Lan tiểu thư vô tình nghe thấy, suýt nữa khiến người đó trở thành tàn phế.

Vệ Thì vô thức nhìn Úc Lan Tân, vẻ mặt khó coi thay đổi liên tục, ánh mắt lạnh lẽo, hận không thể nuốt một hơi thở: “Ngươi biết từ đâu? Ai nói cho ngươi?"

Ánh mắt nghi ngờ của nàng ta lướt qua thị nữ Phiến Nhi, nhưng rất nhanh đã phủ nhận, gia đình Phiến Nhi đều làm việc trong phủ, làm sao dám nói lung tung.

Liệu có phải là...

Vệ Thì mở to mắt, liệu có phải là chàng ấy?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.