(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vinh Ân Bá phu nhân nhìn cô cúi đầu không nói, không khỏi tiến lên hỏi liên tục: "Thế nào? Thế nào?"
Ninh Hoàn đáp lại: "Phu nhân đừng lo, không phải vấn đề gì lớn."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại có thể an ủi lòng người.
Vinh Ân Bá phu nhân vui mừng: "Tốt lắm, tốt lắm, cô nương xem cần chuẩn bị những gì, kê đơn thuốc gì?"
Ninh Hoàn chậm rãi cười nói: "Không vội, trước hết pha ít nước muối, rửa sạch cho công tử từ trên xuống dưới đã."
Vinh Ân Bá phu nhân vui mừng, không suy nghĩ lập tức đồng ý, sai Tương Thiến chuẩn bị nước muối để lau người cho Phùng Tri Dũ.
Vì cần cởi quần áo, Ninh Hoàn lui ra ngoài, một nha hoàn cầm khay gỗ sơn đỏ đựng tách trà Bích Lô Xuân ngon nhất.
Cô ngồi xuống, vừa nhấp nhẹ trà, vừa nghe tiếng kêu đau đớn của Phùng Tri Dũ từ bên trong.
Nhiều chỗ trên người hắn ta bị cào rách, rửa bằng nước muối, đau đớn không thể tả.
Khi Ninh Hoàn quay trở lại phòng trong, Phùng Tri Dũ nước mắt chảy không ngừng, môi run rẩy, một lúc lâu không thể nói nên lời.
Ninh Hoàn lấy ra kim bạc châm vào huyệt Nội Quan trên cổ tay hắn ta, vẻ mặt ôn hòa trầm tĩnh, người khác không thể nhìn ra biểu cảm gì.
Nhưng Phùng Tri Dũ lại cảm thấy nữ nhân này có ý đồ xấu, tâm địa khó lường, hắn ta cắn răng: "…Có phải ngươi cố ý không?" Đau chết mất!
Ninh Hoàn ngạc nhiên nhướng mày: "Phùng công tử đang nói gì vậy, ta có lòng tốt nhận lời Vinh Ân Bá phu nhân đến khám cho ngươi, sao vào trong miệng ngươi lại trở thành người như vậy?"
Vinh Ân Bá phu nhân: "Đã bảo con đừng nói nhiều! Con còn muốn bạc không!"
Phùng công tử: “...Mẹ nó!”
Ninh Hoàn thưởng thức đủ ủy khuất của Phùng công tử, cuối cùng cũng thu hồi kim châm, kê một đơn thuốc, đồng thời đưa cho một lọ thuốc mỡ màu trắng.
“Rửa sạch bằng nước muối rồi thoa thuốc mỡ, mỗi ngày ba lần, thuốc cũng phải uống đúng giờ, không bao lâu những thứ trên người sẽ tan đi.”
Vinh Ân Bá phu nhân tin tưởng lời nói của cô, lập tức gọi Tương Thiến lấy một túi bạc, cầm vào tay nặng trịch.
Ninh Hoàn nhận lấy túi bạc, cảm ơn rồi rời đi.
Vinh Ân Bá phu nhân ngồi bên giường, hai tay chắp lại: “Vị Ninh đại phu kia trông rất đáng tin cậy, trời phù hộ, trời phù hộ.”
Phùng Tri Dũ: “Ha ha ha…”
Vinh Ân Bá phu nhân nghe thấy vẻ mặt trầm xuống, không vui nói: “Đứa trẻ này ngày càng không có quy củ. Phải nhớ kỹ, ta không quản con có mâu thuẫn gì với đại phu kia, bây giờ người ta là người được lòng Di An trưởng công chúa, cũng đã xuất hiện trước mặt hoàng hậu và thái hậu, đừng gây rắc rối cho người ta!”
Không nghe thấy câu trả lời, bà lại nói: “Nếu để ta biết được, con cũng đừng mong đi ra ngoài tiêu dao nữa, nghe thấy chưa?”
Phùng Tri Dũ thở ra một hơi tức giận, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi!”
...
Ninh Hoàn rời khỏi Vinh Ân Bá Phủ, trực tiếp đến hiệu sách mua vài bộ bút mực giấy nghiên, sau đó ghé qua Hợp Phong Trại mua một ít bánh ngọt về.
Lừa được Phùng Tri Dũ một vố, lại kiếm được không ít bạc, tâm trạng Ninh Hoàn mấy ngày nay đều rất tốt.
Cuối xuân đầu hạ, thời tiết dần thay đổi, đã đến lúc chuẩn bị quần áo mùa hè, chuyện này Vân Chi rất giỏi, Ninh Hoàn trực tiếp đưa cho nàng ấy một khoản bạc, bảo nàng tự quyết.
Vân Chi vui vẻ đồng ý, hào hứng đến cửa hàng quần áo chọn lựa, tối về xách một bao lớn quần áo, từng cái một cất vào tủ quần áo.
Ninh Hoàn cũng có vài bộ trang phục mới, kiểu dáng mới và màu sắc rất hợp với sở thích của cô.
Thêm vào đó, những bộ quần áo mà Vân Chi may trong thời gian rảnh rỗi, ước chừng cũng đủ để cô sử dụng suốt mùa hè này.
Vào ngày thứ mười, việc luyện chế con cóc độc cuối cùng cũng hoàn thành.
Ninh Hoàn mở tủ, lấy ra vò gốm rồi đặt nó bên cửa sổ, mở nắp ra.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong lọ, phản chiếu lên thân hình trong suốt như băng tuyết của con cóc, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc phải thông báo cho người đến lấy.
Ninh Hoàn không muốn tự mình đi giao, nên cô quyết định cử Hòa Sinh đến Vịnh Phong Quán để đưa tin, bảo tỷ đệ Bạch gia đến lấy đồ.
Khi Hòa Sinh đến, Bạch Già Nguyệt và Bạch Dã đang ăn cơm trong nhà.
Các món ăn ngon như nấm hương chân vịt, nồi đất hầm gân nai, tôm hùm, cá hồng kho xương và một đĩa bào ngư thơm ngon...
Tỷ đệ Bạch gia cầm bát, hạnh phúc say mê thưởng thức bữa ăn.
Người Đại Tĩnh thực biết cách ăn. Những ngày này quả là những ngày hạnh phúc nhất trong đời họ, cảm giác làm khách quý thật tuyệt vời.
Nếu không phải còn có một sư phụ bị đột quỵ ở Nam La, họ thực sự muốn ở lại Đại Tĩnh suốt đời.
Sau khi ăn no nê, hai người lười biếng ngồi trên ghế ợ một hơi.
Khi nghe thấy lời nhắn từ thị vệ, họ liếc nhau một cái, lập tức đứng dậy, hối hả đến hẻm số mười bốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đặt lại dòng thời gian một lần nữa: (ps: Đại Tấn và Đại Tĩnh là hai triều đại khác nhau, đừng nhầm lẫn nhé, lúc đặt tên không chú ý, hai âm đọc hơi giống nhau (:3∠))
……
Yến Thương Lục (Đại Tấn Cẩn Đế ông nội của Hòa Thịnh Hoàng đế) → Yến Úy Nhiên qua đời (đầu kỳ Đại Tấn Cẩn Đế) → Lạc Ngọc Như vào cung (giữa kỳ Đại Tấn Cẩn Đế) → Lạc Ngọc Như qua đời (cuối kỳ Đại Tấn Cẩn Đế) → Học y với Sư Phỉ Phỉ (đầu kỳ Đại Tĩnh, thời kỳ Tĩnh Nguyên Tông) → Thái tử lên nắm quyền (Hoàng đế Đại Tĩnh Minh "Tông") → Hiện tại (cháu trai của tiểu Thái tử năm đó lên nắm quyền)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");