Trong khi bận rộn, thời gian qua rất mau, đảo mắt đã cuối xuân đầu hạ. Lâm Tiểu Trúc và Tiêu Tiêu đã hợp tác mở thêm tửu lâu ở Đông Lâm thành, Bách Vị lâu hợp tác cùng Lê Chấn Vũ cũng đã một lúc mở bốn chi nhánh ở Tây Lăng quốc, hiệu quả không tệ, hiện giờ Lê Chấn Vũ đã đến Nam Hải quốc tìm mặt bằng, chuẩn bị tiếp tục mở chi nhánh ở đây.
Hôm nay nàng đến tổng điếm Bách Vị cư xem sổ sách thì gặp La Khải Phàm ở cửa, vừa thấy nàng, hắn cười nói” bình thường luôn bận rộn không thấy bóng ngươi, hôm nay rốt cuộc đã đợi được ngươi. Đi mau đi, nếu ta không mời được ngươi về nhà ăn cơm, nương ta sẽ lải nhải đến điếc tai ah”
“Nếu ngươi nói là can nương mời ta ăn cơm, dù bận thế nào ta cũng sẽ đi, ai bảo ngươi không nói rõ” Lâm Tiểu Trúc cười đáp.
Vì chuyện Lưu phu nhân ép duyên, La phu nhân rất ngượng khi tiếp xúc với Lâm Tiểu Trúc nhưng La Xuân Nhi vẫn hay chạy tới chỗ nàng chơi, nếu không gặp thì sẽ tới chỗ La Khải Phàm giúp đỡ. Lâm Tiểu Trúc rất thích tính cách của mấy người La gia, càng thích La phu nhân hòa ái như từ mẫu nên cũng thường xuyên theo La Xuân Nhi đến La gia ăn cơm. Thường xuyên qua lại nên đã nhận La phu nhân là nghĩa mẫu. La phu nhân cũng hay nói giỡn, có con gái nuôi là nghĩa muội của Dĩnh vương phi, không biết phúc phận lớn đến cỡ nào...
Dạo này do quá bận rộn, nên đã bảy, tám ngày nàng không tới La gia, La phu nhân liền nhớ nàng
“Biết ngươi bận, không dám quấy rầy ngươi, chỉ vì một bữa cơm mà làm chậm trễ đại sự chẳng phải là tội lớn sao” La Khải Phàm cười nói.
Hắn thấy Lâm Tiểu Trúc không giống Vương Ngọc Điệp có chút chuyện đã suy nghĩ lung tung nên cũng thật lòng xem nàng như muội muội mà quan tâm hơn.
“Thôi đi, ta có bận rộn như vậy sao? Rõ ràng chính là không muốn cho ta ăn cơm ké a” Lâm Tiểu Trúc thấy xe ngựa Vân San gọi đã tới liền cùng La Khải Phàm lên xe
“Ai, cẩn thận.” La khải Phàm bỗng nhiên kéo nàng, Lâm Tiểu Trúc quay đầu liền thấy một người đầu tóc rối tung, quần áo rách nát, từ phía sau nàng đi tới rồi nhanh chóng lướt qua.
Nhớ tới khuôn mặt vừa nhìn thoáng qua, nàng ngẩn người nhìn theo bóng dáng người nọ.
“Trần Hi, sao vậy? vừa rồi người nọ đụng trúng ngươi không?” La Khải Phải thấy nàng ngây ngốc đứng yên một chỗ, lo lắng hỏi.
“Không có.” Lâm Tiểu Trúc nói xong liền nhún người bay về phía trước.
La Khải Phàm nhìn đến ngây người. Hắn không ngờ vị muội muội này lại có võ công, nháy mắt đã vượt lên trước người thọt chân đi cũng không chậm kia.
“Ai, ngươi đợi chút, 'Lâm Tiểu Trúc đưa tay nắm bả vai người kia.
Người thọt chân khựng lại rồi cũng dừng bước, xoay người lại.
Lâm Tiểu Trúc ngơ ngác nhìn người trước mắt, môi run run” ngươi... ngươi... ngươi”
Đôi con ngươi đen bóng thâm thúy như đáy hồ, sóng mũi cao thẳng, bờ môi dày... khuôn mặt anh tuấn từng khiến nàng nhìn đến ngây ngốc lại bị một vết sẹo kéo dài từ tai trái qua tai phải, vết sẹo xấu xí khiến khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn vô cùng.
“Thiên Dã, là ngươi sao? Thật là ngươi sao?” Lâm Tiểu Trúc không thể tin lẩm bẩm nói. Nàng không tin, nàng không thể tin Viên Thiên Dã thông minh như vậy, cường thế như vậy, có năng lực như vậy lại biến thành bộ dáng này, lại lưu lạc tới mức này.
Người nọ vừa nghe tới tên Thiên Dã thì ánh mắt sáng lên, nhưng nghe Lâm Tiểu Trúc hỏi tiếp là ngươi sao thì ánh mắt lại ảm đạm xuống, hắn liền quay người, nhấc chân bước đi, giống như không phải Lâm Tiểu Trúc đã gọi tên hắn, giống như hắn chưa từng nghe thấy những lời của nàng.
“Ngươi đừng đi.” Lâm Tiểu Trúc đưa tay kéo hắn nhưng nắm được cánh tay hắn lại thấy sửng sốt không thôi. Viên Thiên Dã võ công cao cường, nếu thực sự là hắn, nếu hắn thật muốn đi thì bằng công phu mèo quào ba chân của nàng sao có thể bắt được hắn.
Lúc này, nàng tâm loan như ma. Nàng rất mong người trước mắt không phải Viên Thiên Dã, nàng tình nguyện là hắn đã cưới thê, nạp thiếp, ở Bắc Yến trái ôm phải ấp, nàng không mong người trước mắt chính là Viên Thiên Dã. Nhưng khuôn mặt kia, ánh mắt kia, bóng dáng cao lớn kia dù có đốt thành tro nàng cũng nhận ra. Nàng lắc lắc cánh tay người nọ, nói năng lộn xộn” ngươi không phải Viên Thiên Dã, ngươi không phải là Viên Thiên Dã, đúng không? Nói chuyện với ngươi đó. Nói, ngươi không phải là Viên Thiên Dã”
“Đúng, ta không phải là Viên Thiên Dã” người nọ rốt cuộc cũng lên tiếng. Nói xong, không đợi nàng có phản ứng đã hất tay khỏi tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Tiểu Trúc còn đang ngẩn người, cánh tay đã bị người khác nắm lấy, thanh âm của La Khải Phàm cũng vang lên” Trần Hi, sao vậy? xảy ra chuyện gì?”
Loading...
Lâm Tiểu Trúc còn tâm trí đâu mà trả lời hắn, hất tay Lâm Khải Phàm, đuổi theo ngươi kia. May mắn người nọ bị thọt, lại không có võ công nên rất nhanh đã bị nàng đuổi kịp. Lâm Tiểu Trúc ở phía sau ôm lấy eo hắn, khóc nói” Thiên Dã”
Người nọ rốt cục đứng lại, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, để mặc Lâm Tiểu Trúc ở phía sau ôm lấy eo hắn mà khóc.
La Khải Phàm thấy Lâm Tiểu Trúc giống như điên cuồng, nhiều lần đuổi theo người thọt kia mà không để ý tới người đi đường, còn ôm eo hắn mà khóc, không khỏi lo lắng và sốt ruột. Lúc này người đi đường cũng vây quanh hai người chỉ trỏ bàn tán, có vài người còn tiến lên nắm tay áo La Khải Phàm hỏi” La chưởng quỹ, Trần cô nương làm sao vậy?”, lại có người tò mò nhìn Viên Thiên Dã. La Khải Phàm chỉ có thể tiến lên khuyên nhủ” Trần Hi, có chuyện gì, chúng ta về phòng nói chuyện, được không?”
Lâm Tiểu Trúc thế này mới buông người kia ra rồi lại lập tức nắm cánh tay hắn như sợ hắn chạy trốn” Thiên Dã, chúng ta đến bên kia nói chuyện” nói xong còn dùng lực kéo hắn đi tới Bách Vị cư.
Người nọ liếc mắt nhìn nàng, môi nhếch lên nhưng không nói tiếng nào, trên mặt cũng không chút biểu tình, cứ để mặc Lâm Tiểu Trúc kéo mình vào Bách Vị cư.
La khải Phàm thấy hai người đã vào trong, thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngăn cản mấy kẻ nhiều chuyện muốn vào trong xem tình hình” không có việc gì, không có việc, mọi người mau tản ra đi. Trần cô nương gặp ca ca thất lạc nhiều năm của nàng, vui quá nên khóc thôi. Bây giờ hai huynh muội cần ôn chuyện, mọi người cũng đừng quấy rầy, nên làm gì thì làm đi”
Bên trong Tôn Hạo cũng thông minh, thấy Lâm Tiểu Trúc hai mắt đỏ hồng đưa một người thọt chân, mặt mày dữ tợn vào nhà liền vội vàng đóng cửa tiệm để tránh bị quấy rầy. Đương nhiên vì tị hiềm, hắn cùng hai gã tiểu nhị vẫn ở lại trong tiệm.
Lâm Tiểu Trúc lôi kéo người kia vào phòng, đóng cửa lại, sau đó buông cánh tay hắn ra, mắt nhìn hắn không chớp hồi lâu mới vươn tay, muốn sờ vết sẹo trên mặt hắn. Người kia mặt vẫn không có biểu tình gì, nghiêng mặt tránh khỏi tay nàng, sau đó thản nhiên nhìn nàng nói” cẩn thận làm dơ tay ngươi, Trần cô nương”
Ánh mắt tràn đầy thương tiếc của Lâm Tiểu Trúc dần lạnh lại, nàng vẫn đứng yên, nhìn người kia chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng. Người nọ bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, dời mắt, xoay người bước đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Lâm Tiểu Trúc vội kéo hắn lại, thanh âm không kích động, bi thương như vừa rồi mà có chút tức giận.
“Đương nhiên là quay về chỗ của ta” giọng điệu người nọ bình thản, không chút cảm xúc
“Viên Thiên Dã, ta thiếu ngươi cái gì?” Lâm Tiểu Trúc hỏi, lực đạo trên tay cũng tăng lên, móng tay bấm sâu vào da thịt đối phương.
Viên Thiên Dã rốt cuộc không nhịn được nữa, đau đến kêu thành tiếng, xoay người hất tay Lâm Tiểu Trúc ra cũng làm rớt mấy mụn vào, để lộ dấu tay hồng hồng trên cánh tay hắn.
Lâm Tiểu Trúc nhìn nhìn, không lên tiến, lại vươn tay nắm lấy tay hắn.
“Ngươi làm gì?” Viên Thiên Dã nhướng mi hỏi, càng làm cho vẻ mặt hắn thêm dữ tợn.
“Ta mới hỏi ngươi muốn làm gì? ngươi tới Đông Việt lại không tìm ta, bây giờ gặp nhau cũng không nhận ta là có ý gì? hận ta lúc đó không ở lại cùng ngươi hay là đã cưới thê nạp thiếp nên không còn gì liên quan tới ta?” Lâm Tiểu Trúc lớn tiếng hỏi. Đến câu cuối thanh âm trở nên nghẹn ngào.
Viên Thiên Dã thấy mắt nàng lóe lệ quang, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhưng rất nhanh ánh mắt đã trở nên lạnh băng, dờ mắt nói” tìm ngươi làm gì? nhận thức ngươi làm gì? ta phải đi” rồi xoay người muốn đi
“Viên Thiên Dã, ngươi không nói rõ ràng, hôm nay đừng mong ra khỏi cánh cửa này” Lâm Tiểu Trúc cũng lớn tiếng nói, ánh mắt trở nên ngoan độc.
Viên Thiên Dã nghe vậy, đối mặt với cánh cửa thật lâu mới quay người lại, nhìn chằm Lâm Tiểu Trúc hồi lâu mới nói” ta mặt bị rạch, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, không thể nhấc nổi vật nặng, chân còn bị đánh gãy, võ công cũng bị phế, vương vị ở Bắc Yến đã bị hủy bỏ, làm khất cái nửa năm mới có thể chạy trốn tới Đông Việt. Ta giờ hai bàn tay trắng, ngươi xác định vẫn còn muốn nhận thức ta”
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Ta vẫn nghĩ đến ngươi ở Bắc Yến rất tốt. Không phải Viên Nhất, Viên Nhị bọn họ rất lợi hại sao? không phải ngươi có rất nhiều ám vệ sao? sao lại bị Viên Thác ám toán? sao lại bị hắn hại thành ra như vậy?” Lâm Tiểu Trúc vừa nắm tay Viên Thiên Dã, vừa khóc như mưa.
Thấy nàng như vậy, Viên Thiên Dã rốt cuộc cũng động lòng, vươn tay lau nước mắt cho nàng, cười khổ nói” cũng không biết hắn mời được từ đâu nhân vật cực kỳ lợi hại đến giúp đỡ, ta vừa về Bắc Yến đã bị phục kích. Tuy mấy người kia võ công lợi hại nhưng ám vệ của ta cũng không ít, lúc đó nghĩ có thể cầu thắng trong nguy hiểm, phản kích một trận rồi bàn điều kiện với Viên Thác. Ta còn ăn dược của hắn để ngươi có nửa ngày đào tẩu, tránh để hắn bắt người đến áp chế ta. Hắn sợ ta cá chết lưới rách với hắn, càng sợ ngươi đối với ta không mấy quan trọng mà bỏ qua cơ hội kia nên mới đồng ý. Cũng may ngươi hiểu ý ta, bỏ rơi người theo dõi, trong vòng nửa ngày đã biến mất tăm mất tích. Mà dược hắn bắt ta ăn, ta cũng không có ăn. Lúc này mới gọi ám vệ ra, muốn phản thủ nào ngờ người hắn mời đến còn có viện binh đã bắt gọn người của ta. Vì bảo toàn tính mạng của bọn họ cũng là bảo toàn tính mạng của ta, ta chỉ có thể để Viên Thác đánh ta tàn phế rồi ném vào trong đám khất cái”