Biết Vị Ký

Chương 267




“Việc gấp?” Lâm Tiểu Trúc cả kinh, nhìn Viên Thiên Dã nhưng không nhìn rõ trên mặt hắn có gì bất thường, lại đang ở trước mặt Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn, nàng cũng không tiện hỏi nên đứng lên, nói với bọn họ” chúng ta đi trước đây”

Tô Tiểu Thư lưu luyến không rời, nắm chặt tay Lâm Tiểu Trúc” bảo trọng”. Nàng biết, mọi người trời nam đất bắc, không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại.

Lâm Tiểu Trúc vốn định khuyên Hạ Sơn từ bỏ tâm tư, tiếp nhận Tô Tiểu Thư, cũng muốn cổ vũ Tô Tiểu Thư nên theo đuổi Hạ Sơn nhưng mở miệng ra lại ngậm miệng lại. Nhân duyên còn phải tùy vào duyên phận, không phải cố gắng là có thể có được. Dưa hái xanh không ngọt, nếu Hạ Sơn không thích Tô Tiểu Thư, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không hạnh phúc.

Lên xe, nàng hỏi Viên Thiên Dã” Thẩm Tử Dực phái người tới là có việc gấp gì?'

Viên Thiên Dã lắc đầu” chỉ nói có việc gấp, bảo chúng ta mau trở về, không nói là chuyện gì” lại nắm chặt tay nàng, an ủi” yên tâm đi, không có chuyện gì lớn. Ngươi cũng biết tính hắn mà, lúc nào làm lớn chuyện”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu, không nói gì. Vừa rồi Tô Tiểu Thư vô tình nói một câu, lại khiến hoài nghi vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng lúc này bình tĩnh suy nghĩ lại, nàng lại thấy bình tâm hơn.

Nàng làm việc luôn luôn thật cẩn thận, dù Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân tiếp xúc thân cận với nàng cũng không biết nàng có ngọc bài, chỉ có duy nhất Thẩm Tử Dực tình cờ nhìn thấy khi ở Thẩm viên. Lúc đó Viên Thiên Dã không có mặt ở hiện trường, Viên Ngũ Nương còn ở cách đó khá xa, không thể nhìn thấy cái gì. Trừ phi trước khi bị cả nhà Hoàn Nhi bắt cóc, hắn cứu nàng, thay quần áo cho nàng... nhưng rõ ràng hắn đã động tâm với nàng từ lúc còn ở sơn trang, lúc ở hoàng cung cũng nói muốn cưới nàng, dọc đường đi cũng luôn khẳng định đời này chỉ cưới một mình nàng. Hắn sao có thể vì ngọc bài mà cưới nàng chứ.

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Viên Thiên Dã, tâm cũng lơi lỏng.

Xe ngựa rất nhanh dừng trước cửa phủ của Thẩm Tử Dực. Lâm Tiểu Trúc nhìn qua cửa kính xe, thấy Thẩm Tử Dực đang đứng đợi trước đại môn, chau mày, Tiêu Văn Trác và Tiêu Tiêu cũng ở bên cạnh, sắc mặt cũng rất khó coi, còn có Viên Lâm đứng cạnh bọn họ. Thấy thế, nàng cả kinh, vội kéo Viên Thiên Dã xuống xe.

Thấy xe ngựa đã dừng hẳn, Viên Lâm vội tiến lên đón tiếp, Viên Thiên Dã còn chưa bước xuống, hắn đã nói” vương gia, Thái thượng hoàng bệnh nặng, triệu ngươi trở về”

“Cái gì?” Viên Thiên Dã căng thẳng, nhìn thấy Viên Lâm, hắn liền đoán trong nước đã xảy ra đại sợ cũng không ngờ lại là tin tức này.

“Ngươi xác định?” Hắn nhìn chằm chằm Viên Lâm.

“Thuộc hạ tự mình đi xem mạch cho Thái thượng hoàng, quả thật chứng bệnh cũ của Thái thượng hoàng nặng hơn trước, khiến huyết mạch hai chân không thông. Theo nội thị nói, ngươi rời kinh xong, tâm tình của hắn liền không tốt, trước đó cảm thấy chân đau, sau đó thì không thể xuống giường”

Viên Thiên Dã nhìn về phương hướng Bắc Yến quốc, tâm tình cực kỳ phức tạp. Tuy hắn trúng độc mà lưu vong ra nước ngoài, không ở cùng cha mẹ một thời gian dài nhưng phụ thân đối với hắn luôn rất quan tâm, thường sai người chiếu cố việc ăn ở, đi lại của hắn, quan tâm học nghiệp của hắn ; dù hắn gặp phải chuyện lớn gì, phụ thân cũng không ngại cực khổ mà lê cái thân mập mạp đi tìm hắn. Nhiều năm lưu vong bên ngoài, hắn cực kỳ khát vọng tình thân của gia đình, mà hành động của phụ thân khiến hắn thấy ấm áp. Cho nên tình cảm của hắn dành cho phụ thân rất sâu đậm.

Nhớ tới việc phụ thân giúp đỡ đại ca đoạt quyền, đối phó hắn, Viên Thiên Dã lại thấy đau đầu, bỏ qua vướng bận và lo lắng, hỏi Viên Lâm” là hoàng thượng phái ngươi tới mời ta trở về hay là thái thượng hoàng?”

“Là Thái Hậu.” Viên Lâm đáp” nàng triệu thuộc hạ đến, khóc hỏi người đang ở nơi nào, kêu thuộc hạ nhanh chóng phái người đi tìm ngài về”

Viên Thiên Dã gật đầu” thu thập hành lý, lập tức lên đường”. Mặc kệ hai cha con có mâu thuẫn gì, mặc kệ Viên Tri Bách lúc trước đối với hắn thế nào, hắn thân là con, thân là đại phu, nhất định phải trở về. Không phải vì danh tiếng hiếu đạo trong miệng thiên hạ mà vì lương tâm của mình.

“Vương gia, hành lý của ngài và Lâm cô nương đã được thu thập xong, hai xe ngựa cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng” Viên Thập vội vàng tiến lên bẩm báo.

Viên Thiên Dã gật đầu, quay sang muốn nói vài lời xin lỗi với Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác thì Thẩm Tử Dực đã giành nói trước” Thiên Dã, thật không phải. Yêu cầu ngươi tới Nam Việt quốc trị bệnh cho phụ mẫu ta lại không ngờ chậm trễ việc cứu trị cho phụ hoàng ngươi. Ta thực sự... không biết nên nói thế nào cho phải”

Viên Thiên Dã vỗ vỗ vai hắn” không cần áy náy, đây là ý trời” ánh mắt lại chuyển về phía Tiêu Văn Trác” Văn Trác, ngươi tính lúc này dạo chơi thêm hay là...”

Lần này Tiêu Văn Trác rời khỏi nước là vì tìm Viên Thiên Dã, muốn thúc đẩy tình cảm của hắn và Tiêu Tiêu. Lúc này, nếu biết mình và Lâm Tiểu Trúc lưỡng tình tương duyệt, muội muội của mình không còn cơ hội, hơn nữa tình hình chính trị của Bắc Yến quốc phức tạp. Hắn thân là thái tử của Tây Lăng quốc, thân phận mẫn cảm, lúc này không nên xuất hiện ở Bắc Yến quốc, liền nói” chúng ta ở lại đây vài ngày, sau đó về Tây Lăng quốc. Bá phụ cát nhân thiên tướng, ngươi đừng quá nôn nóng, dọc đường nhớ bảo trọng. Thời gian khẩn cấp, chúng ta sẽ không đưa tiễn các ngươi”

Loading...

Viên Thiên Dã chắp tay với bọn họ rồi đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc, nói” phụ hoàng bệnh tình khẩn cấp, ta muốn cỡi ngựa đi trước, ngươi ở lại Nam Việt quốc hay đi xe ngựa theo sau ta về Bắc Yến quốc?” tuy là hỏi nhưng trong ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Lâm Tiểu Trúc cảm thấy rất ấm áp. Thực ra nàng không muốn cùng Viên Thiên Dã về Bắc Yến, chuyện nàng muốn làm nhất lúc này là mua tửu lâu, kinh doanh thật tốt rồi dần dần khuếch trương, trở thành bá chủ giới ẩm thực. Nàng muốn kiếm tiền bằng năng lực của mình, nâng cao thân phận và địa vị cho mình, không phải là dây tầm gửi bám vào Viên Thiên Dã. Theo hắn về Bắc Yến quốc, dù hắn cưới nàng làm vương phi thì nàng không có căn cơ, trong lòng cũng không nỡ.

Nhưng lúc này Viên Tri Bách bệnh nặng, là vị hôn thê của Viên Thiên Dã, nàng nên theo hắn về Bắc Yến thăm nom công công, nếu không thì chính là không hiểu chuyện. Có một số việc, là phải làm, không thể dùng tâm tình quyết định. Viên Thiên Dã lúc này hỏi ý nàng mà không phải đương nhiên dẫn nàng đi, coi như là đã làm khó hắn.

Nàng sao có thể nói sẽ ở lại chứ. Nàng nhìn Viên Thiên Dã, kiên định nói” đương nhiên ta phải về Bắc Yến với ngươi”

Viên Thiên Dã cong khóe miệng, nhìn nàng thật sâu, sau đó quay đầu phân phó đám người Viên Thập” đem hành lý của Lâm cô nương lên xe. Viên Thập, Viên Nhị theo ta đi ; Viên Lâm và Viên Tam đi theo Lâm cô nương”. Lại quay sang Thẩm Tử Dực «ngươi có bà tử biết võ công không? phái hai người đi cùng Tiểu Trúc đi”

“Không thành vấn đề.” Thẩm Tử Dực vội truyền lệnh xuống, chốc lát sau, Trang ma ma và Ngọc Bích đã từng hầu hạ Lâm Tiểu Trúc ở Thẩm viên tại Bắc Yến quốc liền mang hành lý đi ra. Thẩm Tử Dực khi rời khỏi Bắc Yến quốc là đi cùng Viên Thiên Dã, sợ mang theo nha hoàn và bà tử sẽ khiến Viên Thiên Dã ghét bỏ cho nên đã phân phó các nàng về nước sau. Các nàng hôm kia đã về tới Hải kinh. Trang ma ma và Ngọc Bích đều có võ công, khi ở Bắc Yến quốc cũng từng hầu hạ Lâm Tiểu Trúc, bây giờ hộ tống nàng là hợp lý nhất.

Viên Nhị và Viên Tam đã sớm đánh xe ngựa và ngựa đến, đứng ở đại môn. Viên Thập đưa cho Lâm Tiểu Trúc một bọc hành lý” ngươi xem còn thiếu gì nữa không?'

Lâm Tiểu Trúc nhìn một cái, lắc đầu” không có”. Những gì hoàng đế Nam Việt quốc ban thưởng cho nàng, nàng đã nhờ Thẩm Tử Dực đổi thành ngân phiếu, trả nợ cho hắn xong, còn lại đều mang theo bên người. Quần áo, trang sức, Viên Thập cũng đã bảo Hướng Cầm thu dọn giúp nàng, không thiếu cái gì.

“Tiểu Trúc, đợi bá phụ hết bệnh rồi, ngươi và Viên Dương đến chỗ chúng ta chơi đi” Tiêu Tiêu tiếp xúc lâu ngày, rất có cảm tình với Lâm Tiểu Trúc, giờ thấy nàng phải rời khỏi, trong lòng vạn phần không muốn, tiến lên nắm tay nàng, dặn dò.

“Được” Lâm Tiểu Trúc cười đáp, thấy Viên Thiên Dã đang cáo từ đám người Thẩm Tử Dực, vội nói với Tiêu Tiêu một tiếng rồi mang theo Trang ma ma và Ngọc Bích lên xe.

Viên Thiên Dã xoay người lên xe, chắp tay cáo tử Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác” cáo từ”, sau đó phóng ngựa rời đi trước. Viên Tam vội vàng đánh xe đuổi theo sau. Đoàn người đi đến cửa thành, ra khỏi thành, Viên Thiên Dã lại lo lắng dặn dò Lâm Tiểu Trúc và Viên Lâm, Viên Tam vài câu, sau đó mới mang Viên Thập và Viên Nhị phóng ngựa như điên mà đi.

Lúc này, cách Hải kinh mấy ngàn dặm, trong cảnh nội Hiên Viên giới có một người phong trần mỏi mệt, cỡi ngựa tiến vào hoàng cung, cầu kiến Hiên Viên Thánh Thượng.

“Lưu Thắng, có chuyện gì bẩm ba?” lúc này, người ngồi trên long ỷ chính là gia gia của Lâm Tiểu Trúc, cũng chính là Hiên Viên Thánh Thượng Hiên Viên Vũ.

“Thánh Thượng, hoàng đế Bắc Yến quốc Viên Thác, muốn mượn cơ hội phụ thân sinh bệnh mà gây bất lợi cho Viên Dương”

“Hả?” Hiên Viên Vũ nhíu mày” Viên Tri Bách bị bệnh thật không?'

“Viên Tri Bách đúng là bị bệnh, hai chân đau đớn, không thể xuống giường”

Hiên Viên Vũ hừ lạnh một tiếng, vỗ long ỷ” Viên Thác không để ý tới an nguy của phụ thân, lại mượn cơ hội phụ thân bệnh nặng mà gây bất lợi cho thân đệ đệ. Thực sự là buồn cười”, lại hỏi 'trong khoảng thời gian này, thành tích của hắn ở Bắc Yến thế nào?”

“Sau khi hắn lên ngôi, thi hành chính sách cải cách, thi hành chế độ khảo hạch quan lại, lại vận dụng thủ đoạn mạnh mẻ, không để ý tới sự phản đối của tầng lớp quý tộc, cưỡng chế ban bố một loạt chính sách như điều chỉnh thu nhập từ thuế, cải cách chế độ tuyển chọn nhân tài, nay Bắc Yến quốc hưng thịnh phồn vinh. Cho nên Viên Thác muốn nhân cơ hội lòng người đang hướng về mình mà cướp đoạt quyền lực của Viên Dương, thoát khỏi áp chế của hắn”

Hiên Viên Vũ nghiêng người dựa vào thành ghế, híp mắt lại” có tài,có quyết đoán, không cam lòng bị người áp chế, Viên Thác này cũng là một nhân tài”

Lưu Thắng không hiểu Hiên Viên Vũ là tán thưởng hay căm ghét Viên Thác, chỉ giải thích theo tình hình thực tế 'thực ra rất nhiều ý tưởng của Viên Thác đều do Viên Dương đưa ra, Viên Thác chỉ thi hành mà thôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.