Biết Vị Ký

Chương 232




Lâm Tiểu Trúc nghĩ vậy, Viên Thiên Dã lại nghĩ nàng không có khí lực lên bờ, bây giờ lại đi lâu như vậy, chắc là rất mệt mỏi nên cũng không kiên trì, đặt Thẩm Tử Dực xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống, nhìn thấy chung quanh toàn cây cỏ ướt đẫm, thở dài một hơi” làm sao có thể tìm được củi để sưởi ấm?”

“Củi ẩm ướt cũng có thể đốt, chẳng qua là khói nhiều thôi” Lâm Tiểu Trúc đáp. Trước kia khi ở cùng cậu trong núi, có khi bị mợ đánh đuổi đi, nàng phải trốn lên núi, gặp ngày mưa, nàng đốt lửa sưởi ấm. Nhớ tới khoản thời gian này, nàng liền cảm thấy thổn thức. Nếu không phải gặp được Viên Thiên Dã, nàng có thể bị bán vào tận trong núi sâu làm con dâu nuôi từ bé của người ta. Cho dù nàng thông minh đến đâu nhưng gặp người có sức mạnh, nàng không thể chạy được, đến này còn chưa biết sống chết thế nào.

Viên Thiên Dã nghe nàng nói vậy, cũng nghĩ tới những ngày nàng còn sống ở nhà cậu, Tuy hắn không biết trước kia nàng trải qua thế nào nhưng nhìn biểu hiện của mợ nàng và những người trong thôn ngày đó, hắn biết nàng nhất định sống không tốt, nếu không nàng cũng sẽ không tự bán thân. Nhìn nàng vẫn luôn muốn chuộc thân thì biết, nếu nàng không cùng đường sẽ không tự mình bán mình như vậy.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc có chút thương tiếc.

Lâm Tiểu Trúc lại không nhìn thấy, nàng nói xong câu kia thì đưa mắt nhìn chung quanh, rốt cuộc nhìn phía xa có một cây đâu thụ. Khi trời mưa, dưới tàng cây sẽ không ẩm ướt như chỗ khác, hơn nữa trên mặt đất còn có nhiều cỏ khô, phía dưới chắc sẽ có cành khô nhỏ. Nàng đi qua, quả nhiên tìm được ít cành khô bên dưới.

“Để ta, ngươi trở về nghỉ ngơi đi” thanh âm của Viên Thiên Dã vang lên phía sau

Lâm Tiểu Trúc quay đầu cười với hắn” cùng làm đi”. Nếu trước kia, cho dù nàng mệt thì trong mắt bọn họ, nàng là hạ nhân, việc này hẳn nên do nàng làm, Viên Thiên Dã chỉ cần ngồi kia chờ sưởi ấm là được. Nhưng bây giờ, hắn không có ngồi yên ở kia cũng không phải đến hỗ trợ mà là đau lòng nàng, muốn thay nàng làm việc. Sự biến hóa này, tuy chỉ từng chút một nhưng có thể nhìn thấy được địa vị của nàng trong cảm nhận của hắn đã thay đổi. Bọn họ đã không còn là quan hệ chủ tớ mà là quan hệ nam nhân và nữ nhân.

Đối với sự thay đổi này của Viên Thiên Dã, nàng thấy vui, cho nên cũng không từ chối, hai người cùng làm, chẳng mấy chốc đã kiếm được rất nhiều củi khô.

“Nơi này khô ráo hơn mấy chỗ khác, ngươi đưa Dực công tử đến đây” Lâm Tiểu Trúc nói

“Được” Viên Thiên Dã đi qua cõng Thẩm Tử Dực đến đây.

Lâm Tiểu Trúc từ khi đến cổ đại, vì không có nhà nên không có cảm giác an toàn, luôn thích mang theo tất cả bên mình, cho nên lúc này có đá lửa cũng không có gì lạ. Nàng đưa tay lấy đá lửa, đột nhiên ngây ngốc, lúc này mới nhớ ra khi nãy vì mạng sống, nàng đã cắn răng quăng bỏ đai lưng đựng toàn bộ ngân lượng nàng có xuống sông để giảm bớt áp lực khi bơi. Vừa rồi tinh bì lực tẫn nên không có nghĩ tới chuyện này, bân giờ nhớ ra, nàng cực kỳ đau lòng, đó là một trăm lượng bạc đó nàng phải cực khổ tích góp được trong mấy năm qua nha.

Nghĩ tới đây, nàng lại đưa tay sờ sờ chéo áo, cảm giác hơi cứng rắn vẫn còn nguyên, trong lòng trầm tĩnh lại. Cũng may nàng đã tuân theo nguyên tắc không bỏ tất cả trứng vào cùng một rổ. Một ngàn lượng ngân phiếu Thẩm Tử Dực cho nàng mượn, nàng vẫn khâu vào trong chéo áo, không để chung với bạc. May mắn ngân phiếu kia dùng lọai giấy đặc biệt không thấm nước, vẫn còn nguyên xi trong chéo áo, nếu không nàng đúng là khóc không ra nước mắt.

Lâm Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xếp củi, đánh đá lửa, hồi lâu mới đốt được một đống lửa nhỏ. Lúc này Viên Thiên Dã cũng đưa Thẩm Tử Dực đến ngồi bên cạnh. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, cởi bỏ ngoại bào, vắt lên một nhánh cây rồi đem đến hơ trên đống lửa.

Dù ở hiện đại từng thấy nam nhân chỉ mặc mỗi cái quần bơi nhưng đến cổ đại vài năm, Lâm Tiểu Trúc ít nhiều cũng bị lễ giáo ảnh hưởng, biết dù Viên Thiên Dã vẫn mặc trung y thì cũng không phải một nữ nhân như nàng có thể nhìn, có chút mất tự nhiên, quay đầu, đứng lên nói” ta qua bên kia đốt thêm một đống lửa khác”

“Ngươi khoan đi đã, ta vận công giúp hắn bức hàn khí ra ngoài, ngươi ở đây đi, nếu không có chuyện gì, ta không thể chú ý tới ngươi được”

Lâm Tiểu Trúc thấy Thẩm Tử Dực hai mắt nhắm nghiền, trên mặt ửng hồng, biết hắn đã bị sốt, gật đầu” được, ngươi vận công đi, ta ở bên cạnh canh chừng, sẽ không chạy loạn”

Viên Thiên Dã cũng không nhiều lời, đỡ Thẩm Tử Dực dậy, bắt đầu vận công giúp hắn chữa bệnh, chốc lát sau trên người Thẩm Tử Dực bắt đầu toát ra sương mù.

Lâm Tiểu Trúc mới đầu còn thấy thần kỳ, nhìn xem chăm chú nhưng toàn thân nàng ướt nhẹp, lúc vội còn không cảm giác được nhưng lúc này ngồi xuống, lại thêm gió mùa thu lạnh lẽo mới cảm thấy rất khó chịu. Chốc lát sau đã bắt đầu hắt xì, vì để không ảnh hưởng đến Viên Thiên Dã, nàng phải cố nhịn để không phát ra tiếng.

Nàng nhìn hai người, thở dài một hơi. Có mặt bọn họ, nàng không thể nào cởi quần áo ra hong khô, chỉ có thể cầu trời đừng để nàng bị cảm lạnh. Một Thẩm Tử Dực đã đủ làm người ta lo lắng, nếu nàng cũng bị bệnh, Viên Thiên Dã phải làm sao?

Nghĩ nghĩ, nàng tìm một chỗ, quay lưng.

Ở trong núi, nàng từng thấy đứa nhỏ bị lạnh, người lớn trong nhà sẽ đột một ít cỏ hơ lên lưng đứa nhỏ, khi cỏ kia cháy hết thì lưng đứa nhỏ cũng ấm hơn, bệnh phong hàn cũng khỏi

Đưa lưng về phía đống lửa, Lâm Tiểu Trúc chậm rãi cảm giác thân thể ấm áp hẳn. Nàng vươn tay, cầm lên trường bào của Viên Thiên Dã hơ trên lửa, không biết áo choàng này làm bằng gì mà cực kỳ mềm mại, may rất khéo, chỉ lát sau đã khô.

Khoảng sau một ly trà, Viên Thiên Dã buông tay khỏi lưng Thẩm Tử Dực, chậm rãi mở mắt.

Nhìn Lâm Tiểu Trúc đưa lưng về phía đống lửa, ngửa đầu nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì. Mái tóc ẩm ướt xõa tung trên lưng, đen bóng, càng làm rõ thân thể nõn nà, cơ như bạch ngọc của nàng. Quần áo ướt sũng dán sát vào người, lộ rõ đường cong tuyệt đẹp.

Nhớ tới hương vị ngọt ngào trong miệng nàng và cái ôm giữa sông, Viên Thiên Dã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng dời tầm mắt, hít sâu vài lần, cố kiềm nén cảm xúc, sau đó mới đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc” đến, ta giúp ngươi ép hàn khí ra ngoài”

“Các ngươi xong rồi sao?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ quay đầu, thấy Viên Thiên Dã ngồi sau lưng nàng, lắc đầu nói” ta không sao, không cần”. Viên Thiên Dã mệt mỏi lâu như vậy, lại giúp Thẩm Tử Dực bức hàn khí, chắc là mệt lắm rồi. Nếu còn giúp nàng vận công, nàng sợ hắn chịu không nổi, hơn nữa vừa rồi nàng hơ lưng hồi lâu, cũng không còn thấy lạnh nữa.

Viên Thiên Dã lo lắng kéo tay Lâm Tiểu Trúc, xem mạch cho nàng, thấy nàng đúng là không có việc gì mới yên lòng, lại luyến tiếc buông tay nàng ra, dùng bàn tay to lớn của hắn bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng gọi” Tiểu Trúc”

Cảm giác bàn tay to hữu lực mà kiên định nắm lấy tay mình, tâm của Lâm Tiểu Trúc như có con nai chạy loạn, cúi đầu” dạ” một tiếng, xem như đáp ứng.

Viên Thiên Dã đang muốn nói chuyện lại nghe phía Thẩm Tử Dự có tiếng động, quay đầu thấy thân thể hắn hơi nhúc nhích, tựa hồ như ngay sau đó sẽ mở mắt,đành phải buông tay Lâm Tiểu Trúc ra, cầm áo choàng hơ lên lửa, nhẹ giọng nói” ngươi tìm một chỗ, thay ngoại bào của ta rồi đem quần áo ướt đến hong khô đi”

“Uh, Hảo.” Lâm Tiểu Trúc mặt ửng đỏ, cầm lấy áo choàng đi đến phía sau cây đại thụ, do dự một lát, thấy Viên Thiên Dã đã đi đến cạnh Thẩm Tử Dực, không biết vô tình hay cố ý mà hai người đều quay lưng về phía nàng. Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng thay quần áo ướt trên người ra, mặc áo choàng của Viên Thiên Dã vào.

Tuy Viên Thiên Dã từng vì xúc động mà hôn nàng hai lần, vừa rồi hành động cũng rất ái muội nhưng nàng tin hắn là một chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội này mà cưỡng bức nàng. Lúc này phải giữ cho không bị bệnh là quan trọng nhất, xấu hổ, thẹn thùng chỉ là thứ yếu.

Viên Thiên Dã thân hình cao lớn nên áo choàng của hắn rất rộng, Lâm Tiểu Trúc mặc trên người, kéo dài lê thê. Nàng buộc chặt eo, quấn tay áo lên mấy vòng mới không bị vướng, sau đó treo quần áo của mình lên cảnh cây, hong khô.

Vất vả mới hong khô quần áo, thay lại lần nữa, quay đầu thấy Thẩm Tử Dực đã tình, vui mừng hỏi” Dực công tử, ngươi đỡ hơn chưa?”

“Tốt lắm.” Thẩm Tử Dực quay đầu cười” thật cảm ơn Dật vương gia” lại hỏi” Lâm Tiểu Trúc, có phải ta vô dụng lắm không?”

“Ngươi từ nhỏ chưa từng chịu khổ, đương nhiên sẽ không giống chúng ta” Lâm Tiểu Trúc cười đáp, đưa áo choàng cho Viên Thiên Dã.

“Ai...” Thẩm Tử Dực thở dài một hơi, bộ dán như bị đả kích.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, hi vọng trước khi trời tối có thể gặp được người ta” Viên Thiên Dã nhận lấy áo choàng mặc vào.

Thẩm Tử Dực cũng đứng lên, nhìn sắc mặt và động tác liền biết hắn đã không có việc gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.