Dật Vương là con thân sinh của Thái thượng hoàng, là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, lại mới được phong vương, được ban phủ đệ, nay thiết yến đãi khách, dù có biết hắn hay không thì các vị khách đều đúng giờ đến chúc mừng. Khách còn chưa đến đủ đã nghe bên ngoài hô to” Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm »làm cho mọi người đều giật mình, thậm nghĩ mặt mũi Dật vương này cũng lớn ghê, cả bốn vị tôn quý nhất Bắc Yến đều tề tựu đền đây.
Thái hậu nghe nói nhi tử cũng có mời hai vị khuê tú mà mình đề cử đến dự tiệc, cười đến không thể khép miệng lại. Xem ra ngày đó nhi tử tuy tức giận nhưng vẫn rất hiếu thuận, vẫn nghe lời của nàng. Đi đến chỗ ngồi của nữ quyến, nàng liền gọi hai vị cô nương kia tới, nói chuyện một lát liền sai người đi mời Viên Thiên Dã” mới Dật vương đến đây, bảo ta có mấy câu muốn nói với hắn”
Ý là muốn xem mặt thôi.
Phu nhân An Viễn hầu và Trương phu nhân liếc nhìn nhau, không che giấu được vẻ vui sướng, còn hai vị tiểu thư đều xấu hổ cúi đầu nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Khi Viên Thiên Dã còn là Viên thần y đã rất nổi danh. Cao lớn anh tuấn, tài hoa hơn người, y thuật bất phàm, tính cách cũng cực kỳ có khí khái nam tử. Chẳng qua hắn không có chức quan, địa vị không cao cho nên các cô nương tuy ái mộ hắn nhưng cũng biết gia đình sẽ không đồng ý gả mình cho một kẻ bạch đinh, vì vậy cũng không có theo đuổi. Nhưng bây giờ Viên thần y đã thành Dật vương, trong triều ngoài trừ Thái thượng hoàng và Hoàng thượng thì hắn có địa vị cao nhất, cho nên hắn trở thành quý tộc độc thân mà cô nương nào cũng ao ước. Vì thế hai cô nương được Thái hậu chọn làm chính phi và trắc phi cho Dật vương rất vui sướng.
Viên Thiên Dã nghe được thông truyền, đứng lặng thật lâu nhìn về phương xa, sau đó mới đi vào nội viện, đến chỗ nữ quyến ở Thanh Viễn các.
“Dương nhi, ngươi đã đến rồi.” Thái hậu nhìn thấy con, lòng tràn đầy vui mừng, lôi kéo hắn tỉ mỉ hỏi thăm việc ăn uống ngủ nghỉ, thấy Viên Thiên Dã biểu tình hòa hoãn trả lời từng câu hỏi của nàng, tựa như không vì chuyện hôm đó mà giận nàng, vì vậy mới yên lòng, kéo hắn ngồi xuống, nói với thị nữ” ngươi gọi cô nương nhà An Viễn hầu đến chào Vương gia đi”
Dư Ngọc,đích trưởng nữ của An Viễn hầu nghe truyền, vội sửa sang quần áo rồi uyển chuyển đi vào trong, thi lễ với Viên Thiên Dã, mỉm cười nói” Ngọc nhi gặp qua Dật vương”
Viên Thiên Dã đưa mắt nhìn nữ nhân trước mặt một cái rồi nhíu mày, cảm thấy mắt của nàng hơi nhỏ, mũi không đủ cao, miệng cũng nhỏ, mặt lại bôi đầy son phấn, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt. Hắn phất tay, ý bảo đối phương lui ra.
Dư Ngọc thấy Dật vương chỉ thản nhiên nhìn mình một cái rồi cau mày bảo mình lui ra, lòng buồn đến sắp khóc, cắn chặt môi đi ra ngoài, vừa thấy mẫu thân liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
“Ngọc nhi nhà ta là mỹ nhân số một số hai ở kinh thành, chẳng lẽ Dật vương là người mù, không nhìn thấy?” An Viễn hầu phu nhân thấy nữ nhi mình mới vào trong đã đi ra, hơn nữa nhìn bộ dáng như vậy, trong lòng biết là khác thường, nhịn không được oán thầm.
“Trương cô nương, Thái Hậu cho mời.” Cung nữ đưa Dư Ngọc đi ra xong lại mời Trương Vĩnh An cô nương đi vào.
Trương cô nương thấy bộ dáng Dư Ngọc như vậy, trong lòng vừa khẩn trương vừa mừng thầm. Bởi vì mỹ mạo của nàng và Dư Ngọc không giống nhau, không chừng Dật vương không vừa mắt Dư Ngọc lại xem trọng nàng thì sao? như vậy không chừng mình sẽ là chính phi của hắn.
Đầy cõi lòng hi vọng theo cung nữ đi vào trong, nàng chưa kịp hành lễ đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng lên, thanh âm nam tính” mẫu hậu, bên ngoài ta còn có việc, ta đi trước” nói xong cũng không thèm liếc nhìn nàng đã đi ra ngoài.
Trương cô nương thật không biết phải làm sao, bái không được mà không bái cũng chẳng xong, nước mắt lưng tròng cũng không dám để rơi xuống.
Thái Hậu thở dài một tiếng,vẫy tay với Trương cô nương” ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi đi” lại bảo cung nữ” hôm qua mấy trâm cài đưa đến không tệ, ngươi lấy một hộp tặng cho hai vị cô nương, nói là chút tâm ý của ta”
Trương cô nương lui đi ra, trong lòng có chút an ủi.
Có lẽ Vương gia thực sự có việc gấp.
Vì Viên Thiên Dã đi vào chỗ nữ quyến nên Viên Thập không tiện đi theo, lúc này thấy hắn đi ra liền tiến lên cười hỏi” Vương gia, như thế nào? nghe nói cô nương nhà An Viễn hầu và cô nương nhà Trương đại nhân đều mỹ nhân số một nha. Vương gia hôm nay nhìn thấy thế nào?”
Mấy chuyện này,một gã sai vặt như hắn không tư cách hỏi tới, dù sao nếu hai vị cô nương kia thực sự trở thành chính phi và trắc phi thì đó là chủ tử của hắn. Xoi mói chuyện của chủ tử là hành vi không đúng quy củ, hơn nữa hai vị cô nương kia còn chưa phải là nữ chủ nhân của hắn. Nhưng hai ngày này Viên Thiên Dã khác thường khiến Viên Thập rất sốt ruột, nôn nóng. Hắn mong Vương gia coi trọng hai mỹ nhân kia, quên Lâm Tiểu Trúc đi. Nếu trong lòng Lâm Tiểu Trúc đã không có vương gia, hắn cần gì phải nghĩ tới nàng, như vậy ngoài trừ thống khổ thì chẳng có ích gì.
Viên Thiên Dã đi thẳng ra ngoài, nhướng mi nói” một người mắt quá lớn, một người mắt quá nhỏ, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt”
Viên Thập mở to hai mắt, nhìn Viên Thiên Dã, nửa ngày nói không ra lời.
Vương gia không phải dùng Lâm Tiểu Trúc làm tiêu chuẩn chứ? dựa theo như vậy thì ngoại trừ Lâm Tiểu Trúc hoặc là tỷ muội sinh đôi giống nàng y như đúc, nếu không chỉ sợ cả đời này Vương gia nhìn ai cũng thấy chướng mắt a.
“Vương gia, Dực công tử đến, Thái thượng hoàng mời ngài đi ra ngoài, nói có việc gấp cần tìm ngài” một gã sai vặt tiến đến bẩm báo.
đây, Thái Thượng Hoàng thỉnh lập tức ngài đi ra ngoài, nói tìm ngài có việc gấp.” Nhất gã sai vặt lại đây bẩm báo nói.
“Thẩm Tử Dực” Viên Thiên Dã nghe được tên này, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến chỗ khu vực nam khách, Viên Thiên Dã liền cảm giác không khí có chút quái dị, lẽ ra mọi người phải đang huyên náo nói chuyện phiếm nhưng lúc này lại có chút im ắng. Một quý khách thấy hắn đi đến, tiến tới bắt tay cười nói «chúc mừng Dật vương gia”. Viên Thiên Dã càng không hiểu ra làm sao, chuyện phong vương đã được mọi người chúc mừng rồi, sao giờ còn nói chúc mừng?
Đi đến phía trước, Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thượng, Trần Phò mã, Thẩm Tử Dực đều đang ngồi. Thấy Viên Thiên Dã đến, Thái thượng hoàng lên tiếng” Dương nhi, ngươi tới thật đúng lúc. Vừa rồi Dực công tử nói sẽ cho người đến phủ ngươi cầu thân, cưới Lâm Tiểu Trúc làm vợ”
Một câu này của Thái thượng hoàng làm không gian lặng ngắt như tờ, có mấy người đang trò chuyện to nhỏ cũng vội ngậm miệng để nghe xem Viên Thiên Dã nói gì. Hoàng tử của một quốc giá lại cầu hôn nữ đầu bếp của một quý phủ, còn cưới làm chính thê, thực sự là chuyện quá sức ngạc nhiên.
Viên Thiên Dã nghe như sét đánh bên tai” phụ hoàng, ngài... ngài nói gì?” hắn cứ nghĩ mình nghe lầm.
“Dực công tử nói, muốn cưới Lâm Tiểu Trúc làm chính thê,nên đến phủ ngươi cầu thân” Thái thượng hoàng chưa từng nhìn thấy nhi tử bộ dáng ngây ngốc như vậy, không khỏi thở dài. Hoàng tử Nam Việt quốc lại muốn cưới một hạ nhân Bắc Yến làm chính thê, Bắc Yến quốc đúng là không có lý do gì cự tuyệt, nếu không chính là không nể mặt nhưng nếu đồng ý thì con mình phải làm sao? đó là người trong lòng hắn mà.
Nghĩ tới đây hắn bỗng nhiên có chút hoài nghi thân phận thực sự của Lâm Tiểu Trúc. Hiên Viên Thánh Thượng quanh năm suốt tháng qua lại giữa bốn nước, gặp gỡ rất nhiều người, hắn cũng nhận nhiều người làm đồ đệ, truyền thụ ít kỹ năng sinh tồn, làm cho bọn họ sống tốt hơn. Những đồ đệ như vậy, có thể ngay cả Hiên Viên Thánh Thượng cũng không nhớ rõ cho nên các bậc đứng đầu các quốc gia cũng không để ý tới. Nhưng nếu là người có ngọc bài trong tay thì thân phận và địa vị khác xa, thậm chí còn hơn cả hoàng tử, công chúa của các quốc gia, trở thành hoàng tử hoặc công chúa của Hiên Viên triều, địa vị tương đương hoàng đế của các quốc gia.
Mà theo hắn biết, Lâm Tiểu Trúc chỉ là một đồ đệ bình thường của Hiên Viên Thánh Thượng, tuy cách nhiều năm, Hiên Viên Thánh Thượng có đến thăm nàng một lần nhưng chắc nàng không được cho ngọc bài, nếu không sẽ không tiếp tục ở lại Viên phủ làm một nữ đầu bếp. Nếu không như vậy, hắn cũng không dám phái nàng tới Đoan vương phủ làm nhiệm vụ, ý đồ đưa nàng vào chỗ chết. Hắn sợ có thêm nàng, thực lực của Viên Thiên Dã càng thêm lớn mạnh. Lâm Tiểu Trúc dù sao cũng có liên quan tới Hiên Viên Thánh Thượng, nếu mối quan hệ này bị Viên Thiên Dã lợi dụng, làm cho nàng và Hiên Viên Thánh Thượng có dịp gặp nhau trong một hoàn cảnh cảm động nào đó, không chừng sẽ được cấp ngọc bài mà như vậy thì mình và đại nhi tử chỉ có thể thành con rối.
Nhưng vì sao Thẩm Tử Dực đường đường là hoàng tử của một quốc gia lại cầu thân một hạ nhân, còn thừa dịp ở trước mặt các quan to quý nhân, làm vậy thì coi như không chừa cho mình đường lui rồi. Chẳng lẽ hắn không nghĩ nếu bị Viên Thiên Dã hoặc Lâm Tiểu Trúc cự tuyệt, hắn sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ sao?
Xem ra, sự tình có kỳ quái.
Nhưng mà, nếu đã quyết định thần phục Dương nhi, không nghĩ tới chuyện đoạt quyền của hắn nữa thì mặc kệ Lâm Tiểu Trúc có thân phận gì cũng không thể đồng ý lời cầu hôn, vì Dương nhi cũng là vì bản thân mình.
Suy nghĩ như vậy, Viên Tri Bách liền bình tĩnh lại.
“Tại hạ thành tâm hướng quý phủ cầu hôn Lâm Tiểu Trúc cô nương, xin Dật vương đáp ứng” Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã ngây ngốc hồ lâu vẫn không nói gì liền chắp tay, cao giọng lặp lại lần nữa.
Rốt cuộc Viên Thiên Dã cũng nghe rõ. Thẩm Tử Dực ở trước mặt nhiều người cầu hôn Lâm Tiểu Trúc với hắn. Nhớ mấy ngày trước Lâm Tiểu Trúc đã mượn tiền Thẩm Tử Dực, nhớ đến nàng trước khi đi còn đến Thẩm viên, hơn nữa, nơi nàng đi chính là Nam Việt quốc. Lửa giận ghen tỵ hừng hực thiêu đốt, Viên Thiên Dã bất chấp mặt mũi, nắm tay Thẩm Tử Dực kéo ra ngoài.
“Dật Vương gia, ngươi làm cái gì vậy?” Thẩm Tử Dực nghĩ Viên Thiên Dã sẽ tức giận nhưng không ngờ hắn giận đến mức muốn động thủ, lại nắm tay kéo mình ra ngoài vì thế mặc kệ mà cao giọng quát lớn.
“Dương đệ, có chuyện gì từ từ mà nói” Viên Thác cũng bối rối. Viên Thiên Dã trước đây được xưng là Dương công tử, nổi danh ngang ngửa Dực công tử nhưng lúc này Dực công tử người ta vẫn nho nhã lễ độ mà Dương công tử nhà mình lại không nói gì đã động thủ, chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ làm Bắc Yến quốc mất hết mặt mũi.